Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Hiện Thế: Lang Thần Đại Tư Tế

Chương 35: Náo Loạn Cục Cảnh Sát




Chương 35: Náo Loạn Cục Cảnh Sát

" Thế nhưng bọn chúng là một đám lưu manh d·u c·ôn, không ăn c·ướp tiền của người khác là tốt rồi sao có thể cho mượn ? "

" Thế là tên cầm đầu mở miệng trêu chọc, còn muốn động tay động chân s·àm s·ỡ, nhưng ai ngờ nữ sinh đó vô cùng hung hãn một quyền đấm vào mũi tên cầm đầu khiến hắn ngất xỉu ngay lập tức, mũi cũng gãy mất..."

Dương đội càng nghe hắn kể sắc mặt càng cổ quái, hắn im lặng nói: " Bọn khốn này còn có thể khai giả thêm chút nữa sao ? "

" Mười mấy tên thanh niên lại bị một người nữ sinh đánh thảm như vậy ? Nói ra ai tin ? " Hắn cười lạnh một tiếng.

Cảnh sát canh cửa phòng lấy lời khai nhún vai cười nói. " Thì có ai tin chuyện ma quỷ của bọn họ đâu "

" Còn đang định dạy dỗ bọn chúng một trận đây, ai ngờ Dương đội ngươi đến đúng lúc quá rồi "

" Tắt camera đi, ta không có ý kiến " Dương đội cười cười vỗ vai đối phương, trong lời nói có hàm ý nhắc nhở, rồi quay về phòng làm việc.

" Ha ha, ta hiểu rồi "

Rất nhanh, trong phòng lấy lời khai đã vang lên tiếng hét thảm như heo mập bị chọc tiết.

" Ngươi muốn làm cái gì !?"

" Các người không phải cảnh sát sao ? "

" A — !! "

" Ta muốn kiện lên tòa án !!"

" Ui "

Không ai quan tâm bọn rác rưởi này sẽ thảm hại đến cỡ nào, dù có cảnh sát đi ngang qua nghe thấy cũng sẽ làm như không biết.

8 giờ đúng, cục cảnh sát bắt đầu giờ làm việc liền lập tức đón tiếp ba người đi đến báo án.

Báo án cũng rất đơn giản, thủ tục dễ dàng, nhất là mấy v·ụ t·rộm c·ướp như thế này lại càng nhanh chóng.

Sau khi nói rõ về những chuyện mình gặp phải, Đường Thanh Tịnh chỉ cần viết đơn trình báo, đưa ra thông tin cá nhân rồi ký tên nữa là xong.

" Đơn trình báo đã xong, bây giờ mọi người có thể quay về, khi nào tìm được tài vật hoặc bắt được k·ẻ c·ướp giật cảnh sát sẽ thông báo cho các vị"

" Được " Chu Tử Huyên nhẹ nhõm gật đầu.

Mặc dù tiền tài trong balo của Đường Thanh Tịnh không nhiều lắm, nhưng thứ quan trọng ở đây là các loại giấy tờ tùy thân, bị mất muốn làm lại là một chuyện rất rất rất phiền phức.

" Vậy chúng ta đi thôi " Chu Tử Huyên nói với biểu muội mình.



" Ừm "

Hai người đứng lên chào hỏi cảnh sát đã tiếp đón, sau đó liền muốn rời khỏi cục cảnh sát.

' Kẹt '

Trùng hợp, cánh cửa phòng lấy lời khai được mở ra, từ trong hai tên thanh niên trẻ tuổi khập khiễng đi ra, theo sau là mấy vị cảnh sát.

Mấy người Chu Tử Huyên theo bản năng nhìn về hướng phát ra âm thanh, bên kia cũng nhìn lại, thế là cả đám nhìn thoáng qua nhau.

Ngay lập tức, một trong hai tên thanh niên trợn to mắt như thấy quỷ, hắn mặt kệ cảnh sát muốn ngắn cản, điên cuồng lao nhanh về phía bọn người Chu Tử Huyên.

" Cái gì ! "

Tần Uyên thấy không ổn, lập tức bước ra chắn ở trước mặt hai vị tiểu thư, ánh mắt nghiêm túc, lực lượng trong người dâng trào, có thể ra tay tự vệ bất cứ lúc nào.

" Đừng làm bậy "

Cảnh sát ở xung quanh bị dọa hết hồn bắt đầu hành động, cả đám liều mạng xông lên.

Nếu để cho n·ghi p·hạm đã b·ị b·ắt giữ ở ngay trong cục t·ấn c·ông hoặc khống chế thường dân thì cả cái cục cảnh sát bọn họ sẽ không có quả ngon để ăn đâu.

" Mau bắt hắn lại "

" Đáng c·hết, lúc nãy lẽ ra nên mang còng tay cho hắn "

Nhất là ba vị cảnh sát áp giải n·ghi p·hạm từ trong phòng ra, tốc độ của bọn hắn là nhanh nhất, lấy công chuộc tội mà, kiểm điểm trừ lương là không thoát được nhưng tội sẽ giảm đi không ít.

" Là con khốn này "

Tất cả mọi người đều đoán sai, tên thanh niên căn bản không có ý định t·ấn c·ông hay không chế ai, hắn chạy đến gần liền đưa ngón trỏ lên chỉ thẳng vào người núp sau lưng Tần Uyên.

Là Đường Thanh Tịnh !

" Chính con khốn này đã...ứ "

Không chờ tên thanh niên dứt lời, Tần Uyên đã ra tay trước, tiên hạ thủ vi cường, một cước đá thẳng vào bụng hắn.

' Khục khụ khụ —'

Tên thanh niên đau đớn ôm bụng ngã khụy xuống, liên tục ho khan, phần bụng đau nhói, phảng phất muốn phun tất cả nội tạng ra bên ngoài.

Kỳ thật Tần Uyên đã thu lực rồi dù sao đây cũng là cục cảnh sát, nếu không một cước đó đá xuống có thể tiễn tên thanh niên vào bệnh viện luôn rồi.

" Ui...đau "



Cơn đau giảm dần theo thời gian, nhưng không đợi tên thanh niên kịp đứng thẳng người dậy, một đám cảnh sát đã thi nhau xông đến, người đè chân kẻ bẻ tay, ép hắn nằm sấp mặt xuống mặt sàn.

" Từ từ, để ta nói hết đ..."

" A ! Đừng bẻ tay, ta phối hợp mà..."

Cảnh sát mặt kệ hắn đang nói cái gì, cưỡng ép bẻ tay hắn ra sau lưng, sau đó ' cạch ' một tiếng, đeo còng tay vào.

Còng tay vào rồi, tên thanh niên liền ỉu xìu xuống, nằm bẹp dí dưới mặt sàn, chả buồn phản kháng càng không không muốn đứng lên.

Một cảnh sát thấy thế không vừa mắt, liền mạnh mẽ xách cổ hắn lên. " Ngươi chạy cái gì vậy ?"

" Chống đối cảnh sát à ? Xem ra ngươi là muốn bị tạm giam lâu thêm chút đây mà "

" Gì mà ồn ào vậy, đây là cục cảnh sát đấy " Là Dương đội, hắn nghe thấy bên ngoài quá ồn ào quá thế là đi ra xem xét tình hình.

" Dương đội, chuyện là vầy..."

" Hiểu rồi "

Dương đội gật đầu, đi đến trước mặt tên thanh niên, nghiêm túc hỏi. " Lúc nãy ngươi muốn làm cái gì ?"

Tên thanh niên muốn giơ tay lên chỉ nhưng hai tay đã bị còng mất tiêu rồi, hắn buồn bực có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể hung tợn nhìn về phía Đường Thanh Tịnh rồi nói.

" Là con khốn này "

Đường Thanh Tịnh dường như bị dọa sợ, liên tục lùi về sau.

" Chính con khốn này hôm qua đã đánh bọn ta "

" Cảnh sát các ngươi còn không bắt nàng "

" Con..."

" Câm miệng !!! " Tần Uyên bất thình lình quát lớn, vẻ mặt cực kỳ hung ác. " Miệng mồm sạch sẽ một chút ! "

Tên thanh lập tức bị dọa sợ, một cước của Tần Uyên lúc nãy không phải đùa giỡn.

"..." Dương đội cũng bị Tần Uyên quát làm cho giật mình, liếc mắt nhìn qua, bất quá hắn không nói gì thêm.

Dù sao tên này nói năng quá khó nghe rồi, ai cũng sẽ thấy khó chịu thôi.



" Đưa hắn quay lại phòng đi, lát nữa tra hỏi tiếp " Dương đội nói với thủ hạ, sau đó quay sang nhìn nhóm người Tần Uyên.

" Xin lỗi vì chuyện lúc nãy, mọi người có thể rời đi rồi "

Tần Uyên không gấp gáp dẫn người đi, nhìn theo bóng lứng của tên thanh niên nghi hoặc hỏi. " Vị cảnh sát này, chuyện lúc nãy rốt cuộc là sao ?"

" Không việc gì " Dương đội hơi lắc đầu, lễ phép hướng về phía Đường Thanh Tịnh nhìn thoáng qua chào hỏi.

" Tên đó nói nhảm thôi, chắc là muốn trốn tội ấy mà "

Tần Uyên chấp nhận lời giải thích của hắn, liền cáo từ rời đi.

Nhìn cả ba người rời khỏi tầm mắt, Dương đội thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều vì thành công tránh được không ít phiền phức.

Còn về tên thanh niên bảo, nữ sinh gọi Đường Thanh Tịnh kia đánh bại cả đám người bọn họ, còn tạo ra tổn thương nặng vậy ? Dương đội có thể biểu thị hắn một chữ cũng không tin, nói nhảm cùng không dám ảo diệu như vậy.

Cái khác không nói, thử nhìn hình thể của hai bên xem ?

Một bên toàn thanh niên cao to, một mét bảy mét tám, một bên là nữ sinh chỉ cao một mét sáu, thân hình còn mảnh mai thon gọn nữa.

Còn nữa, một mình nàng đánh với mười mấy người ? Đóng phim à ? Ai tin ai là kẻ ngu.

Dương đội giễu cợt ở trong lòng, rồi quay về phòng tiếp tục làm việc,

" Ực, hơi nhạt nhỉ, thêm chút đường vậy"

Há, nói là làm việc vậy thôi nhưng thực ra là uống cafe, buổi sáng mà, ai cũng cần một ly cafe để giữ tỉnh táo, vô cùng hợp lý.

Hắn vừa chậm rãi uống được nửa ly thì có một người cấp dưới gấp rút bước vào phòng, người cấp dưới đó thần sắc ngưng trọng nói. " Dương đội, có người báo cảnh nói có n·gười c·hết "

" Ở đâu " Dương đội lập tức quay về trạng thái làm việc.

" Khu tây, trong một nhà trọ bình dân, nhân viên ở đó nói có một khách trọ c·hết trong phòng..."

" Còn nói trong phòng đối phương có rất nhiều túi xách, balo, dây chuyền vàng, điện thoại cùng giấy tờ tùy thân...Theo đó có thể sơ bộ phán đoán n·gười c·hết là một kẻ chuyên đi c·ướp giật, tất nhiên cũng có khả năng là đồng bọn "

" Ta đã thông báo cho cảnh sát ở gần đó tiến đến bảo vệ hiện trường "

Dương đội hài lòng nghe người cấp dưới mới vào nghề nói ra suy đoán của mình cùng cách xử lí khi gặp tình huống, không tiếc lời khen ngợi. " Suy đoán không sai, ngươi đã bắt đầu làm quen với công việc rồi đấy "

" Đều nhờ Dương đội dìu dắt "

" Được rồi đừng khiêm tốn quá " Dương đội rời khỏi ghế chuẩn bị đến nhà trọ ở khu tây. " Đi thôi, đến giờ làm việc rồi "

...

Rời khỏi cục cảnh sát trên trấn, ba người liền rời khỏi nơi này, quay về thành phố Thượng Hải.

Trong xe, Đường Thanh Tịnh ngồi ở ghế sau hiếu kỳ nhìn xung quanh, dù không hiểu nhiều về xe lắm nhưng nàng có thể dễ dàng nhìn ra được nội thất trong xe rất sang trọng.

Giá trị kinh người !