Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Hiện Thế: Lang Thần Đại Tư Tế

Chương 23: Giao Chiến Với A Hổ




Chương 23: Giao Chiến Với A Hổ

Trong phòng ngủ, Trần Vũ bình tĩnh mở mắt ra nhìn về phía Vương Tiểu Nhược đã sớm rơi vào ngủ say.

" Hóa ra đây là chuyện đã xảy ra ở nơi đó mấy ngày trước..."

" Mấy tên cảnh sát kia cũng có nhắc đến, không biết bọn chúng có rõ chuyện đã xảy ra không nhỉ ?"

" Điều này không quan trọng "

" Vấn đề là thứ mà Vương Tiểu Nhược gặp phải rốt cuộc là cái gì ? " Trần Vũ cau mày, đối với chuyện này có chút ít suy đoán.

" Hành lang vô tận không hồi kết, đây có thể là một kết giới, tất nhiên cũng có khả năng là ảo giác hoặc huyễn tượng..."

" Còn có trạng thái của mẫu thân Vương Tiểu Nhược... chẳng lẽ Lâm An chính là thứ quỷ đó ? Hay bị điều khiển ?"

Thông tin không đầy đủ, thật phiền.

Những gì Trần Vũ có thể nhìn thấy đều phải thông qua tầm nhìn của Vương Tiểu Nhược, những thứ không trong tầm nhìn của đối phương đều là thứ ngoài giấc mơ.

Nó tồn tại trong thế giới giấc mơ nhưng hắn không thể tự mình tìm hiểu, đây không phải là lĩnh vực mà Trần Vũ am hiểu, tùy tiện xâm nhập quá sâu vào giấc mơ thì c·hết thế nào cũng không biết.

Khẽ lắc đầu, quá thiếu thông tin nên không thể đoán ra quá nhiều đồ vật, Trần Vũ quyết định tạm thời để Vương Tiểu Nhược ở đây xem có thể moi ra thêm thông tin gì mới hay không.

Có quyết định, Trần Vũ còn chưa kịp làm gì cửa phòng liền bị người gõ vang.

' Cộc cộc cộc ! '

" Ai ?"

Trần Vũ vốn không chú ý, chỉ là tùy tiện hỏi nhưng bên ngoài không có hồi đáp.

" Ừm ?" Hắn hơi híp mắt lại, rất dễ dàng nhận ra không đúng.

Nhận ra động tĩnh bất thường ở bên ngoài, băn giơ tay trái lên trước ngực, trong lòng hơi động. " Linh Hồn Thuật - Cường Hóa Tay Trái "

Bàng bạc sức mạnh linh hồn lập tức dâng trào, như từng con rắn trắng quấn quanh cánh tay trái. Cùng lúc này, cửa phòng ' Ầm ! " một tiếng b·ị đ·ánh bay ra, cánh cửa nặng mấy chục ký cứ như vậy đập thẳng tới chỗ Trần Vũ.



" Hừ " Trần Vũ rên nhẹ một tiếng, cánh tay trái tùy tiện vung qua, ' bốp !' cánh cửa chỉ vừa bay đến lập tức bị đập ra xa, va mạnh vào mặt tường.

Ầm !!! Cánh cửa thép rắn chắc lập tức bị bóp méo, vẹo lại chỉ còn một nữa, bức tường cũng b·ị đ·âm thủng một lỗ, xuất hiện chút ít vết nứt.

Theo vật cản biến mất, Trần Vũ thấy rõ có một kẻ đang đến.

Kẻ đó có cơ thể cao to rắn chắc không khác gì cột điện, hai cánh tay lực lưỡng nắm lấy một thanh rìu chữa cháy màu đỏ, chậm rãi bước vào...

" A Hổ ? " Trần Vũ vô cùng bình tĩnh nói ra tên của kẻ vừa bước vào phòng.

Không sai, kẻ đến chính là A Hổ, hắn không đáp lại, bình thản đi vào phòng. Giống như xem Trần Vũ không tồn tại, hắn trực tiếp vượt qua, muốn đi đến cạnh giường.

Không cảm nhận được A Hổ có ý định tập kích mình nên Trần Vũ không có ra tay trước, tùy ý để hắn vượt qua mình, cũng thuận tiện quan sát kỹ đối phương.

Đôi mắt đen nhánh dần trở nên sâu thẳm, Trần Vũ rốt cuộc thấy rõ ràng khuôn mặt của A Hổ.

Khuôn mặt không có quá lớn thay đổi, vấn đề ở đôi mắt, quanh mắt có quầng thâm đen kịt như đã không ngủ mấy tuần liền, trong ánh mắt trống rỗng không có tí ti cảm xúc...

" Khói xám !? " Trần Vũ chợt nhìn thấy một điểm đáng chú ý.

Ở cổ A Hổ có một đám khói xám bay lượn qua lại, từ trong đám khói xám bay ra từng tia từng tia xúc tu, chúng bám lên thanh rìa chữa cháy, một loại sức mạnh tà ác hung hiểm từ đó bốc lên.

Lúc này đây A Hổ đã tiến đến cạnh giường, vừa đến hắn lập tức giơ thanh rìu lên cao, đập thẳng xuống vị trí trống rỗng ở đầu giường.

Không, nó không trống rỗng.

Là Vương Tiểu Nhược, hắn trong trạng thái linh hồn vẫn luôn nằm ở đó

A Hổ vì hắn mà đến !

Trần Vũ lập tức hiểu được, bất quad không gấp gáp tự mình ra tay, ngón út tay trái khẽ động nhẹ.

Vút ! Lưỡi rìu được bổ thẳng xuống phát ra âm thanh xé gió sắc bén, nơi nhắm vào là đầu Vương Tiểu Nhược.

Nhìn như gang tất, nhưng đó là lạch trời không thể vượt qua, lưỡi rìu chỉ còn cách chút xíu liền bị tách làm đôi, phần đầu rìu b·ị b·ắn ra, ' Uỵnh ' một tiếng cắm thẳng vào mặt tường.



Vù vù vù !

Trong phòng không biết từ khi nào đã xuất hiện ba thanh dao phẫu thuật, bọn chúng chìm trong làn sương đỏ tươi như máu, bay lượn qua lại.

Chính bọn chúng đã cắt đứt thanh rìu chữa cháy của A Hổ.

A Hổ bị mất v·ũ k·hí liền đứng hình trong giây lát, Trần Vũ nhân cơ hội này liền quyết định ra tay toàn lực.

Linh Hồn Thuật - Cường Hóa Toàn Thân !

Linh hồn trong người như thủy triều dâng cao, lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể, sức mạnh khủng bố vượt qua tưởng tượng lan tràn khắp người.

Không cho A Hổ có cơ hội phản ứng, Trần Vũ hai chân khẽ bước liền biến mất ngay tại chỗ.

A Hổ lúc này đã kịp phản ứng, đám khói xám ở cổ như phát điên bắt đầu lay động mãnh liệt, ánh mắt A Hổ không chút tình cảm quay sang phía Trần Vũ nhưng giờ đây nơi đó nào có ai, một cái bóng cũng không có.

Cũng ngay thời khắc này, Trần Vũ xuất hiện sát bên cạnh A Hổ, hắn không chút do dự đánh ra một quyền hướng thẳng vào ngực đối phương.

' Vút ! ' Âm thanh phát ra đinh tai nhức óc cho thấy uy lực của nó đáng sợ đến mức nào.

Bốp — — !!!

Rắc — — !

A Hổ như bị một chiếc xe tải đụng phải, phần ngực b·ị đ·ánh trúng lõm vào phát ra tiếng gãy xương, cả cơ thể cao to bay ngược ra ngoài, bay xuống cầu thang phát ra âm thanh ' Ầm — uỳnh !".

Thấy A Hổ đã b·ị đ·ánh lui nhưng Trần Vũ không hề có ý định dừng tay, hắn lao thẳng về phía cửa phòng tay phải vươn về phía trước như muốn bắt lấy thứ gì, ba lưỡi dao phẫu thuật cũng g·iết đến quay quanh bàn tay phải.

Khi bàn tay phải cùng ba lưỡi dao phẫu thuật sắp vượt qua cửa phòng đến bên ngoài thì từ ngoài...

' Ô ô ô — — !!!" Một làn khói xám nhào đến, từ trong khói xám từng cái cánh tay nhợt nhạt lao ra, giương nanh múa vuốt xông đến.

Và nó thành công đụng phải họng súng...

Khói xám chỉ vừa đụng phải bàn tay liền thu nhỏ lại còn cỡ quả trứng gà, bị nắm chặt trong lòng bàn tay, ba lưỡi dao phẫu thuật cùng sương máu chậm rãi xoay quanh như hóa thành ngục giam đem khói xám giam giữ ở bên trong.



Chiến đấu kết thúc !

"..." Trần Vũ cầm đám khói xám trong tay, lại nhìn gian phòng sau khi chiến đấu đã trở thành một đống bừa bộn, thấy rất khó chịu hắn nhìn qua phía Vương Tiểu Nhược và thấy đối phương vẫn còn đang ngủ.

" Lại có một thứ quái dị vì hắn mà đến, bộ thằng nhóc con này là Đường Tăng hay sao !? "

Đúng là một đống phiền phức !

Nếu không xử lí thằng oắt này luôn cho rồi ? Nó là linh hồn mà, nuốt vào cũng không tệ...

Nếu không mỗi ngày đều có một thứ quái dị g·iết đến thì lại náo nhiệt quá, hắn ăn không tiêu đâu.

Buồn bực ngẫm nghĩ một hồi liền nghe được tiếng của Tần Uyên phát ra từ bên dưới, có lẽ hắn đã bị âm thanh giao đấu lúc nãy hấp dẫn đến.

" A Hổ ? Ngươi làm sao rồi ?"

Hazz, thở dài một tiếng, hắn đi xuống lầu bắt đầu xử lý hậu quả.

Mặc kệ nghi vấn của Tần Uyên, trước hết nhất để hắn đưa A Hổ đi bệnh viện, một quyền của Trần Vũ lúc nãy uy lực có thể sánh vai với một chiếc xe tải tông chính diện.

A Hổ dù cho có bị thứ quái dị đó bám vào người cũng chịu không nổi, b·ị đ·ánh gãy mấy chục cây xương sườn, b·ất t·ỉnh nhân sự, cũng không biết có tổn thương đến nội tạng hay không nửa, đến bệnh viện ngay là điều cần thiết.

Còn về đống lộn xộn đổ nát trong phòng thì chỉ có thể để ngày mai kêu người đến dọn dẹp, hắn thì tạm thời chuyển sang phòng khác nghỉ ngơi, trong biệt thự cái gì thiếu chứ phòng là không bao giờ thiếu, cần mấy cái có mấy cái, bình thường cũng không có mấy người, rất nhiều phòng đều để trống.

Rất nhanh đã chuyển sang phòng mới, Vương Tiểu Nhược cũng được đưa qua đây, ném lên trên giường.

Nhìn đống phiền phức nằm trên giường, Trần Vũ đi đến.

Hắn đã có quyết định rồi.

Cánh tay chậm rãi vươn ra muốn bắt lấy Vương Tiểu Nhược, muốn cho đối phương một c·ái c·hết không đau đớn, triệt để biến mất trên cõi đời này.

Vương Tiểu Nhược như cảm nhận được nguy hiểm cùng ác ý, dù đã không còn ý thức nhưng vẫn có thể vặn vẹo linh hồn qua lại.

" Khoan đã " Cánh tay sắp chạm đến, Trần Vũ đột ngột ngừng lại, hắn nghĩ đến điều gì đó.

Thứ quái dị lúc nãy hình như cũng là linh hồn thì phải ? Nếu ta ăn nó thì có khác gì ăn linh hồn bình thường không !?

Ý nghĩ vừa ra, Trần Vũ cảm thấy có thể thực hiện được.

Thế là hắn ngồi lên giường, khẽ há miệng, một đám khói xám liền bị hút vào bên trong, bị linh hồn cắn nuốt, dần bị tiêu hóa biến thành chất dinh dưỡng.