Chương 24: Trần Vũ: " Phiền Phức Sao ? Ta Thích ! "
Sáng sớm, tại khu biệt thự Mộ Uyển.
" Hô " Trần Vũ thở ra một hơi, rời khỏi chiếc giường mềm mại sau một đêm không ngủ. Một đêm không ngủ là thế, nhưng tinh thần của hắn lại rất tốt, nụ cười trên mặt nói rõ tâm tình hiện tại của hắn.
Vuốt nhẹ mái tóc bù xù, Trần Vũ nhìn về phía đầu giường, một tên đáng yêu tiểu hài vẫn đang nằm ngủ say ở đó.
Xem ra hôm qua cưỡng ép lôi Vương Tiểu Nhược vào trong giấc mơ làm cho linh hồn của hắn tiêu hao rất lớn.
" Tên này vẫn là một đống phiền phức..." Trần Vũ lẩm bẩm đến đây liền cảm nhận thương tổn ở linh hồn đã khôi phục một mảng lớn.
"...nhưng ta thích ! "
Nếu nói rõ ra, khi vừa tỉnh dậy từ trạng thái thực vật thì hắn chỉ có thể thi triển ra hai phần mười sức mạnh, còn hiện tại đã khôi phục được thêm nửa phần, tức là đã khôi phục đến một phần tư.
Bây giờ đối với Trần Vũ thì Vương Tiểu Nhược chính là một miếng mồi nhử, nếu mỗi ngày đều có thứ quái dị g·iết đến thì không cần phải lo lắng về việc khôi phục linh hồn nữa rồi.
Tâm tình tốt, Trần Vũ nhìn Vương Tiểu Nhược thấy thuận mắt hơn rất nhiều, quyết định để đối phương ở lại đây.
" Bất quá thân thể thực của hắn lại là một cái vấn đề, linh hồn thể có thể tồn tại bao lâu nhỉ ? " Trần Vũ rơi vào trầm tư.
" Thôi, từ từ rồi tính "
Thời gian thấm thoát thôi đưa, hôm nay đã là thứ tư, ba ngày trôi qua nhẹ nhàng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Trong ba ngày này Trần Vũ không gặp phải chuyện gì, lâu lâu lại cùng Chu Tử Huyên gặp mặt hẹn hò, ăn uống chút gì.
Vào hôm thứ hai hắn có đi thăm A Hổ một chuyến, lúc bị đưa vào bệnh viện A Hổ đã gãy mất hai mươi ba cây xương sườn, phổi bị tổn thương không nhẹ, dù sống sót qua cơn nguy kịch nhưng phải tĩnh dưỡng ít nhất hai tháng, nếu không đừng có nghĩ đến việc xuất viện.
Còn về chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, Trần Vũ không giải thích bất kỳ điều gì, chỉ để A Hổ an tâm tĩnh dưỡng, không cần lo về viện phí.
Còn Vương Tiểu Nhược sau khi tỉnh lại được hắn an bài cho một căn phòng riêng.
Không hiểu sao tên này lại ngoan ngoãn một cách lạ thường, liên tục bám lấy hắn, theo Trần Vũ suy đoán có lẽ là do di chứng để lại của việc sử dụng ' Liên Kết Linh Hồn ' đã làm cho Vương Tiểu Nhược cảm thấy hắn rất thân thiết, còn về sự thật là thế nào thì không cần thiết phải tìm hiểu kỹ làm gì.
Sáng sớm thứ tư, Trần Vũ vừa ăn xong điểm tâm liền nhận một cuộc điện thoại đến từ mẫu thân Trần Tú Thanh.
" Mẹ, ngươi tìm ta có chuyện gì không ?"
" Đừng lo lắng, ta đã sớm khỏe rồi, đến mức một quyền có thể đấm c·hết một con trâu "
" Chuẩn bị quay lại trường !? Cái đó từ từ đã, ngươi đừng làm bậy..."
Hai người hỏi thăm sức khỏe nhau một hồi, cuối cùng Trần Tú Thanh nhắc đến việc chính, ở đầu dây bên kia nàng nói: " Ừm, hôm nay cha dượng ngươi Lý Thiên Thành vừa từ thủ đô về..."
" Ta cùng Nhược Tuyết định ra sân bay đón hắn "
Trần Vũ giây hiểu, trực tiếp từ chối. " Các ngươi đi thôi, lát nữa ta có hẹn rồi"
" Được được..." Nói thêm vài câu, Trần Vũ nhún vai đặt điện thoại lên ghế sofa.
Hôm nay ta đúng là có hẹn thật, cùng Chu Tử Huyên...
Trong một tòa trang viên rộng lớn, Trần Tú Thanh buồn bực buông điện thoại xuống nhìn qua Lý Nhược Tuyết nói. " Tiểu Vũ không đi, hắn có hẹn trước rồi "
" Hừ " Lý Nhược Tuyết chán ghét hừ lạnh. " Vẫn chứng nào tật nấy, lại cùng một đám rác rưởi đi chơi nữ nhân chứ gì "
" Đúng là gió tầng nào gặp mây tầng đó...ngài cũng đừng trách ta dạy dỗ hắn một trận "
Trần Tú Thanh nghe vậy bất đắc dĩ vội khuyên bảo. " Mấy lần trước ngươi để người chặn đánh hắn ấy...tiểu Vũ đã biết là ngươi làm rồi "
Sắc mặt Lý Nhược Tuyết nhíu lại. " Ngài nói ?"
" Không phải "
Nghe vậy Lý Nhược Tuyết không nói gì thêm, quay người đi. " Mặc kệ tên ngu xuẩn đó đi, phụ thân sắp đến rồi, chúng ta nên đi thôi "
Lát sau, từ trong trang viên một đoàn xe sang trọng đi ra, thẳng tiến về phía sân bay.
Đoàn xe trên đường vô cùng chói mắt, người thường gặp phải lập tức bị trấn trụ, vô ý thức thả chậm tốc độ, dù sao nếu xui xẻo đụng phải thì có làm việc cực khổ cả đời cũng chưa chắc đã bồi thường nổi.
Rất nhanh, đoàn xe chạy một đường thông thuận đến sân bay, Trần Tú Thanh cùng Lý Nhược Tuyết dưới sự bảo hộ của hộ vệ bước xuống xe.
Đi vào trong sân bay, bọn họ chỉ chờ đợi tầm năm phút liền gặp được Lý Thiên Thành.
Không thể không nói, Lý Thiên Thành đúng là rất có mị lực, dù đã gần sáu mươi tuổi nhưng khuôn mặt không có chút già nua, cả người tỏa ra một loại khí chất tự tin, ánh mắt rất mạnh mẽ, giống như thượng vị giả chỉ nhìn thôi là có thể làm cho kẻ khác phải cúi thấp đầu.
Hắn là Lý Thiên Thành, người sáng lập tập đoàn Viễn Dương, tập đoàn lớn mạnh nhất tại thành phố Ma Đô, chính bản thân hắn cũng có xuất thân không đơn giản, nghe đâu là đến từ một đại gia tộc.
" Phụ thân, ngài công tác khổ cực "
" Thiên Thành, trên đường mệt không ?"
" Nhược Tuyết, Tú Thanh " Lý Thiên Thành hướng về phía hai nàng chào hỏi. Ba người trò chuyện một hồi liền đi ra xe dưới sự bảo hộ của đám hộ vệ.
Lúc vừa ra khỏi cửa sân bay, có một người hộ vệ đi đến cạnh Lý Nhược Tuyết. " Lão bản, trong sân bay xuất hiện hỗn loạn, hình như có người ra tay đánh nhau ".
Lý Nhược Tuyết nghe vậy liền nhìn vào trong sân bay, phát hiện lực lượng đặc cảnh săn bay đã được xuất động, hơn mười vị cảnh sát mang theo súng ống nhanh chóng tiếp cận đám đông hỗn loạn.
Giống như hướng...nhà vệ sinh !?
" Không cần quản, đặc cảnh đã ra tay rồi " Lý Nhược Tuyết nói với người hộ bệ của mình sau đó liền bước lên xe. " Chúng ta đi thôi "
Ở trong một chiếc xe khác trong đoàn xe sang trọng, Lý Thiên Thành nhìn về phía nữ thư ký của mình.
Có thể thấy rõ trên cánh tay trắng nõn nà của đối phương có một miếng băng trắng, còn có thể thấy vệt máu hiện ra rõ ràng. " tiểu Yến cánh tay của ngươi thế nào ? Sao lại b·ị t·hương "
Nữ thư ký Nhã Yến nghe vậy liền cười khổ. " Lý tổng, lúc nãy xuống máy bay ta liền đi một chuyến nhà vệ sinh. Rõ ràng ta không trêu chọc ai lại đột nhiên bị một vị nữ hành khách cắn vào tay..."
" Nàng rất hung ác, cắn ta xong còn cắn mấy vị hành khách khác nữa "
Nhìn thấy trên tay nữ thư ký ẩn ẩn hiện ra vết răng cắn, Lý Thiên Thành gật gật đầu, có thiện ý nhắc nhở. " Đợi lát nữa đưa tài liệu đến công ty xong ngươi liền đi bệnh viện một chuyến đi, tránh nhiễm trùng "
" Ta biết rồi, cảm ơn Lý tổng "
" Ừm "
Đây chỉ là nhưng chuyện rất nhỏ, đoàn xe sang trọng nhanh chóng lăn bánh trong ánh mắt hâm mộ của người xung quanh.
...
Cùng thời gian, trung tâm thành phố Ma Đô, Cục cảnh sát.
Monica bước xuống từ trên xe, mái tóc vàng óng cùng đôi mắt xanh lam sâu thẳm thành công thu hút rất nhiều ánh nhìn của người đi đường. " Không ngờ lại để ta đến thẳng cục cảnh sát "
Trong ba ngày này nàng phải xử lí một ít việc riêng, mãi mới có cơ hội liên lạc gặp mặt.
Nhìn cảnh sát từng đám từng đám đi qua đi lại, nàng vô ý thức sờ sờ hông, bên dưới lớp áo có một khẩu súng ổ quay, loại Colt Anaconda đặc chế.
Xách súng vào cục cảnh sát...Liền đạn dược đều được nạp đầy đủ.
Monica không biết nên nói gì cho phải nữa, bên liên lạc với nàng có lá gan không nhỏ đâu.
Lúc này một nữ cảnh sát từ trong bước ra, là Tô Nhu, nàng nhận được nhiệm vụ đón tiếp một vị nhân vật đặc biệt.
" Xin hỏi là quý cô Monica sao ? "
Monica một tay quẩy balo, nhìn thoáng qua đánh giá đối phương cũng thuận thế gật đầu.
Dáng người rất tốt, khí chất hào hùng, rất thích hợp làm cảnh sát, quân nhân lại càng tốt.
" Là ta, Monica "
" Vậy mời ngài đi theo ta "
" Được " Monica không hỏi gì nhiều, trực tiếp đi theo đối phương.
Có Tô Nhu dẫn đường, Monica dễ dàng thông qua kiểm tra đi vào cục cảnh sát, dù cảnh sát canh giữ đã phát hiện ra khẩu súng trong người nàng nhưng không hề đứng ra ngăn chặn.
Hai người vượt qua lầu một, vào thang máy đi thẳng về lầu bốn, tại đây Monica được dẫn vào một căn phòng tiếp khách.
Cạch !
" Xin phép "
Tô Nhu mở cửa để Monica bước vào, sau đó nàng đóng cửa lại, quay về tiếp tục làm việc, chuyện ở bên trong nàng còn chưa đủ quyền hạn để biết.