Chương 22: Ác Mộng Kinh Khủng
" Lạnh quá " Vương Tiểu Nhược đang rửa nước mắt bất thình lình rùng mình một cái, không hiểu ra sao hắn vội tắt vòi nước, muốn quay về phòng khách.
' Cạch ' Cửa phòng vệ sinh được mở, Vương Tiểu Nhược vừa định bước ra lại vội vàng rụt chân trở về.
" Sao lại tối vậy !?"
Hắn đưa đầu nhỏ qua khe cửa, hai con mắt to tròn đỏ hoe đảo quanh, chỉ thấy ngoài hành lang tối đen, đèn trên trần nhà không biết đã tắt mất từ khi nào, chỉ còn lại ánh trăng len lỏi qua cửa sổ đi vào, không khí lờ mờ u ám tăng thêm tĩnh lặng làm người ta sợ hãi.
Vương Tiểu Nhược chần chờ mãi vẫn không dám bước ra, hắn thử nghiệm hô lớn " Mẫu thân — — "
" Phụ thân — — "
" Tuệ Nhi a di — — "
Âm thang non nớt vang vọng trong hành lang, nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng đến đáng sợ.
Vương Tiểu Nhược không biết làm sao, dùng kiến thức của hắn khó mà hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn không dám đi ra, trực tiếp ngồi xổm trước cửa phòng chờ đợi người khác đến.
Mẫu thân đã dặn không được đi một mình trong đêm tối.
Vả lại bên ngoài đã tối đen rồi còn đáng sợ như vậy nữa chứ.
Ta làm không sai !
Thời gian chậm rãi trôi qua, hành lang vẫn tĩnh lặng như cũ. Không biết đã qua bao lâu, Vương Tiểu Nhược khát liền uống nước trên vòi rửa tay, đói liền ăn bánh kẹo có sẵn trong túi quần, mệt mỏi liền nằm thẳng ra mặt sàn.
" Bao lâu rồi nhỉ " Vương Tiểu Nhược hư nhược lẩm bẩm.
Mười phút ?
Một giờ ?
Một ngày ?
Ba ngày ?
Vẫn là lâu hơn ?
Không biết, trong đây không có đồng hồ, bên ngoài trời cũng không sáng lên.
" Ông mặt trời đi đâu rồi !? Sao để bà mặt trăng chiếm cứ bầu trời lâu đến vậy " Vương Tiểu Nhược ngồi ngẩn ngơ, trong đầu nghĩ đến điều thứ ngây thơ.
Mẫu thân, ngươi đi đâu rồi ? Sao không đến tìm ta...
" Không !!!" Vương Tiểu Nhược đột nhiên hét toán lên, cảm xúc chập chờn mãnh liệt, lập tức ngồi bật dậy " Chẳng lẽ người bỏ ta mà đi rồi !? Không được, ta phải đi tìm..."
Từ nhỏ hắn đã cùng mẫu thân nương tựa nhau mà sống, hai người dù có tách nhau ra cũng sẽ không vượt quá nửa ngày. Giờ đây đối với hắn mà nói cùng mẫu thân tách ra thêm một giây cũng không khác một năm là mấy.
Ta muốn đi tìm mẫu thân !!!
' Ực ' Vương Tiểu Nhược nuốt một ngụm nước bọt, mang theo lớn lao dũng khí bước ra bên ngoài.
Bên ngoài vẫn như cũ tối đen, thông qua cửa sổ có thể thấy mặt trăng treo lên thật cao.
' Cạch, cạch — — '
Vương Tiểu Nhược bước đi, âm thanh vang dội khắp hành lang, và đây cũng là âm thanh duy nhất tồn tại ở đây.
Hắn đi, đi đi đi...
Một bước, hai bước, ba bước...
Hắn cảm thấy mình đã đi rất lâu, rất lâu nhưng...không tìm thấy cánh cửa phòng khách. Hai bên hành lang chỉ có những bức tường lạnh như băng, không tồn tại một cánh cửa nào.
Trong hành lang tối mịt một tên tiểu hài tử đáng yêu đang yên lặng cất bước đi, đi đi đi...hắn ngã xuống.
Tiểu hài nằm dưới mặt sàn trong hành lang, đôi mắt to tròn trợn trắng lên, hơi thở vẫn còn đập bình thường cho thấy hắn còn sống, chỉ là đã mất đi ý thức.
Vào lúc này, một cái khác tiểu hài đột nhiên chui ra từ cơ thể nằm dưới mặt đất, hai tên tiểu hài xuất hiện, và chúng giống hệt nhau, đến cả quần áo cũng y hệt, chỉ là tiểu hài đang đứng thân thể khá mơ hồ, hư ảo, không được chân thực.
Vương Tiểu Nhược lấy lại ý thức nhìn xem hai tay của mình, không phát hiện ra dị thường thế là hắn tiếp tục đi, mà không hề biết một cái khác Vương Tiểu Nhược đang nằm b·ất t·ỉnh dưới mặt sàn.
Lần này khác lần trước, hắn rất thuận lợi tìm đến cửa phòng khách.
" Tìm đến " Vương Tiểu Nhược hưng phấn nhanh chân đến cạnh cửa, vươn đối tay nhỏ ra muốn vặn khóa cửa.
Cánh tay nhỏ nhắn trắng mềm vươn đến sau đó...xuyên qua tay vặn.
" !!! "
Vương Tiểu Nhược giật nảy mình, vội rụt tay về, hai mắt trợn to nhìn xem đôi tay nhỏ nhắn của mình.
Không hiểu ra sao, hắn tiếp tục thử mở cửa phòng, một lần lại một lần, hắn dần hết sợ hãi. Biết bản thân có thể đi xuyên đồ vật, hắn là trẻ con nên không suy nghĩ nhiều, nên liền thử chậm rãi đi xuyên qua cánh cửa, thân thể mơ hồ dần vượt qua chướng ngại vật.
Đi vào trong phòng, Vương Tiểu Nhược phát hiện khắp phòng đều là những thứ vàng vàng đen đen, nhìn rất dơ bẩn.
" Đây là phân ? " Vương Tiểu Nhược ngây thơ nghĩ đến.
Đôi mắt to tròn nhìn quanh, nhìn đến ghế dài, đồng tử trong đôi mắt bất thình lình phóng đại...Vương Tiểu Nhược trợn to mắt nhanh chân chạy đến, giọng nói nghẹn ngào " Mẫu thân !!! "
Là mẫu thân của Vương Tiểu Nhược, nàng lúc này đây nằm trên ghế dài, quần áo dơ bẩn đen nhánh, cơ thể gầy còm chỉ còn lại da bọc xương như đã bị bỏ đói cả tháng trời, nàng nằm đó không còn khí chất dịu dàng như xưa, đôi mắt trắng bệch trợn to nhìn về phía trần nhà, c·hết không nhắm mắt.
Bên trong góc phòng còn có hai người nữa, bọn họ giờ phút này đã không còn hình người, khắp cơ thể đều là giòi bọ lúc nhúc, bò qua bò lại, không biết đ·ã c·hết đi bao lâu, đã bắt đầu quá trình phân hủy.
Chỉ là Vương Tiểu Nhược không quan tâm đến, hắn đi nhanh đến cạnh mẫu thân mình, dùng đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay gầy còm của nàng.
" Mẫu...ư ~" Còn chưa kịp bi thương, dòng ký ức trong đầu hắn như con đê bị phá vỡ, tuôn ra ào ạt, hắn đau đớn ôm lấy đầu, vô ý thức lùi ra xa.
Cách xa nàng !
Mau cách xa nàng ra !
Vương Tiểu Nhược sợ hãi nhìn mẫu thân mình, ký ức kinh khủng này cho hắn biết bây giờ nàng căn bản không phải mẫu thân của mình.
Răng rắc — —
Trong ánh mắt sợ hãi của hắn, nàng dần dần đứng thẳng người lên, hai mắt trợn trắng, xương cốt phát ra âm thanh kèn kẹt làm người ta sợ hãi.
" Tiểu...Nhược " Từ cổ họng nàng kêu lên tên hắn, nhưng giọng điệu âm lãnh lạnh lùng đến đáng sợ.
Chạy !
Mau chạy !
Đối phương là vì ngươi mà đến !!!
Bản năng của Vương Tiểu Nhược điên cuồng thúc dục hắn.
" Mẫu thân..."
Hắn không nỡ, càng không muốn rời xa mẫu thân mình, nhưng chuyện này chính hắn đã trải qua một lần, cũng biết vào lúc này lựa chọn thế nào là tốt nhất.
" Hức ~~" Vương Tiểu Nhược khó khăn kiềm chế nức nở, quay người lao thẳng, chạy xuyên qua mặt tường không chút chần chờ.
Lâm An, mẫu thân Vương Tiểu Nhược, nàng lay động thân thể gầy còm héo úa, giống như không kịp phản ứng cứ thế để nhi tử mình chạy mất.
Nàng đứng đó ngẩn người, không biết trôi qua bao lâu nàng bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo rời khỏi phòng khách, bước ra hàng lang.
Trong hành lang tĩnh lặng im ắng, một nữ tử làn da nhăn nheo gầy gò lê bước đi rất chậm rãi, không biết đã đi bao lâu, trước mặt nàng xuất hiện một bộ xương khô nhỏ nhắn nằm dưới mặt sàn, nó mục nát như thể đã nằm ở đây rất rất lâu.
Nàng đi đến trước mặt bộ xương khô, đôi mắt trắng bệch xuất hiện đôi chút vặn vẹo.
' Tách tách — — ' Bóng đèn trong hành lang liên tục chớp lóe, như bị chập điện.
Bộ xương khô nhỏ nhắn dưới mặt đất bắt đầu mọc ra da thịt tím tái, trở về trạng thái phân hủy, qua vài giây da thịt từ màu đen tím tái trở nên hồng hào, cuối cùng trở lại bình thường, trở thành một tên tiểu hài từ đáng yêu làn da trắng nõn hồng hào.
Là Vương Tiểu Nhược !
Thời gian đã đảo ngược...
Trong phòng khách, hai phu thê Vương Kiến xuân cũng từ trạng thái phân hủy trở lại như bình thường, chỉ vết dao trên đầu không hề biến mất, chảy ra rất nhiều máu tươi giống lúc vừa b·ị đ·âm trúng, c·ái c·hết là không thể tránh khỏi.
Tầng ba biệt thự, trong phòng ngủ, Vương Tuệ Tuệ cùng Vương Sinh không cách nào rời phòng ngủ, hành lang u ám không lối thoát giam giữ nơi này, bọn họ c·hết dần c·hết mòn vì cơn đói khát.
Chuyện trong biệt thự không có người biết được, Vương Tiểu Nhược một đường lao nhanh về phía trước, mặc kệ tất cả mọi thứ.
Hắn vượt qua những bức tường, vượt qua từng tòa biệt thự, rời khỏi khu Mộ Uyển,...
Hắn chạy, chạy, chạy...Không biết đã qua bao lâu, trời sáng rồi lại tối.
Hắn cảm thấy đầu óc vô cùng mơ hồ, vô ý thức liền đi vào một khuôn viên rộng lớn, nơi đây có rất nhiều người ca ca tỷ tỷ mang theo balo túi xách.
Hắn cứ như vậy tiến vào đó, vô thức đi vào một căn phòng có rất nhiều người, trong đây có các ca ca tỷ tỷ đang học tập...
Hắn bước vào trong, vượt qua từng người một, không ai có thể thấy hắn, từ học sinh đến lão sư.
Hắn vượt qua đám ngươi, đi đến cuối căn phòng, ở đây hắn gặp được một vị tỷ tỷ xinh đẹp, nàng trông rất...quen !?.
Vương Tiểu Nhược đầu óc trống rỗng lại gần đối phương, cả cơ thể hư ảo chìm dần vào người đối phương, hắn hoàn toàn mất đi ý thức, triệt để ngủ say.
...
...
...
Cơn ác mộng đến đây...
Kết thúc !!!