Chương 21: Giấc Mơ
Trần Vũ khẽ vuốt cầm, ngẫm nghĩ một hồi quyết định tìm ra chân tướng.
" Ngươ..ngươi lại muốn làm cái gì " Vương Tiểu Nhược thấy vị ca ca đáng sợ này lại lăm le đi đến cạnh mình, hắn sợ hãi cuống quít lùi ra phía sau.
" Ngủ một giấc đi " Trần Vũ bình tĩnh nói. " Cũng cho ta xem giấc mơ của ngươi nào "
" Không — "
" Đừng đến....đây..." Vương Tiểu Nhược lùi lùi về sau, đột nhiên thấy buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ, cả cơ thể hư ảo dẫn trở nên mềm nhũn, ngã xuống giường, hai mắt nhắm chặt.
Linh Hồn Thuật - Liên Kết Linh Hồn.
Miệng khẽ lẩm bẩm, Trần Vũ vươn tay khẽ chạm vào khuôn mặt hư ảo của Vương Tiểu Nhược.
...
" A — — "
Vương Tiểu Nhược hét thảm mở mắt ra, khuôn mặt nhợt nhạt như vừa trải qua một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.
Mờ mịt nhìn hoàn cảnh xung quanh, phát hiện ra mình đang ở trên một chiếc xe trông rất quen thuộc, nhìn qua bên cạnh... Là một nữ tử tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt mộc mạc hiền dịu nhưng không thiếu vẻ tú lệ xinh đẹp.
" Mẫu thân ~~" Vương Tiểu Nhược cảm thấy trái tim đau nhói, quay qua liền ôm chầm lấy đối phương.
" Tiểu Nhược mau buông, ta đang lái xe đâu " Nữ tử giật mình vội vàng tấp xe vào bên đường.
Thành công ngừng xe, nữ tửu nghi hoặc nhìn nhi tử của mình " Tiểu Nhược, ngươi thế nào ?"
" Đừng, đừng bỏ lại ta " Vương Tiểu Nhược ôm thật chặt quyết không buông, ký ức từ cơn ác mộng dần mờ nhạt, nhưng hắn có cảm giác nếu buông tay ra mẫu thân sẽ ngay lập tức vĩnh viễn rời xa hắn.
" Ô ô ô ~~" Ôm lấy mẫu thân mình khóc một hồi.
"..." Vương Tiểu Nhược bất ngờ ngừng rơi nước mắt, mờ mịt nhìn mẫu thân mình, tất cả ký ức kinh khủng biến mất không còn một dấu vết.
" Mẫu thân, chúng ta đang đi đâu " Vương Tiểu Nhược dùng vẻ mặt cứng ngắc hỏi.
Nữ tử hơi ngừng lại một chút, thần sắc thoáng đau khổ, bất quá vì không muốn cho nhi tử biết nên nhanh chóng trở lại trạng thái dịu dàng như bình thường. " Đi gặp phụ thân ngươi... "
"...lần cuối cùng " Câu nói dịu dàng kéo đến cuối cùng biến thành một tiếng lẩm bẩm đau khổ.
" Oa ! Gặp phụ thân, ta đã một, hai, ba...chín tháng, gần một năm không gặp hắn " Vương Tiểu Nhược vui sướng nhảy nhót trên ghế. " Ta muốn hắn dẫn ta đi công viên trò chơi "
" Được được, mau ngồi vào ghế, cả ba chúng ta cũng đi "
" Tốt tốt, ta ngồi, chúng ta mau đi " Vương Tiểu Nhược ngồi lại vào ghế, tâm tình vui vẻ nhếch lên nụ cười thật tươi.
Trên khuôn mặt non nớt đáng yêu, khóe miệng lộ rõ nụ cười, từ mí mắt lại chảy xuống hai hàng nước mắt, cảm giác bi thương không biết từ đâu đến cùng vui sướng trộn lẫn lại cùng một chỗ.
Chiếc xe bắt lăn bánh, từ ngoại ô đi đến thành phố, thông qua bảo an kiểm tra đi vào khu biệt thự Mộ Uyển.
Hai người bước xuống xe, Vương Tiểu Nhược hưng phấn nhìn căn biệt thự to lớn rộng rãi ở trước mắt.
" Thật lớn..."
Từ lúc có ý nghĩ đến giờ hắn đã đến đây được ba lần, bây giờ là lần thứ tư, mỗi lần đều cảm thất vô cùng hưng phấn.
Thật rất lớn, so với nhà của ta lớn lớn lớn lớn lớn, lớn hơn rất nhiều !!
Vương Tiểu Nhược không biết nên diễn tả thế nào, chỉ có thể dùng từ ' lớn ' để nói lên tất cả.
Bởi vì chưa vào được nên Vương Tiểu Nhược hưng phấn chạy vòng quanh, hái hoa ở đây, đạp cỏ ở kia, chơi đến mức rất vui vẻ.
Đi đi đi, hắn thấy một chiếc xe đậu ở ven đường, ở trước xe có một vị nam tử nào đó đang ngồi xổm xuống, như đang tìm kiếm thứ gì.
Hắn đang tìm cái gì đâu ?
Vương Tiểu Nhược hiếu kỳ đi đến gần, chỉ là tiếng bước chân của hắn đã kinh động đến người đang ngồi trước xe, người đó bất ngờ đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh mang theo vẻ nghi vấn, thân hình to lớn như cột điện, khí thế kh·iếp người.
" A " Vương Tiểu Nhược sợ hết hồn, té ngã xuống mặt đất, đôi mắt to tròn trợn lên thật to
Thân hình to như cột điện nam tử giật mình, vội xoa xoa cánh tay dính bụi, muốn tiến lên đỡ hắn dậy. Chỉ là hắn càng đi tới Vương Tiểu Nhược lại càng sợ, liên tục xê dịch mông về phía sau.
Lúc này cửa xe bất chợt mở ra, Vương Tiểu Nhược nhìn thấy một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp bước xuống, nàng mặc một chiếc áo khoác trắng dài tay, ống tay gần như đã che khuất mất hai đôi bàn tay.
Vị tỷ tỷ đó nhanh chân bước đến, dùng hai tay nhấc hắn lên từ dưới mặc đất, nàng trông rất vui vẻ hướng về phía vị kia đáng sợ đại ca ca nói.
" A Hổ, đừng có dọa sợ tiểu bằng hữu chứ "
Vương Tiểu Nhược thấy vẻ ngoài đáng sợ đại ca ca đột nhiên trở nên có chút ngờ nghệch, hắn gãi đầu buồn bực nói: " Chu tiểu thư, ta đâu có làm cái gì, vừa đứng lên liền thấy hắn ngã ra đây rồi ".
" Ngươi xem lại thân hình của mình đi " Tỷ tỷ xinh đẹp nói một câu xong liền mặc kệ đáng sợ đại ca ca, quay sang phía mình an ủi. " Đừng sợ, trông đáng sợ vậy thôi chứ A Hổ hiền lắm, còn hơi ngốc nữa "
" Tiểu Nhược " Nữ tử khí chất dịu dàng từ xa thấy nhi tử của mình ngã xuống nên hốt hoảng chạy đến.
Nàng nhanh chóng nhận lấy Vương Tiểu Nhược từ tay vị cô nương xinh đẹp thiện lương ở trước mắt.
" Đa ta, thằng bé nghịch ngợm quá "
" Chuyện nhỏ " Tỷ tỷ xinh đẹp hơi gật đầu tỏ vẻ không có gì lớn, nàng quay sang nhìn về phía đại ca ca. " Xe được chưa vậy "
" Đã tốt rồi, ta đưa Chu tiểu thư về biệt thự lấy đồ vật rồi chúng ta đến bệnh viện nhìn thiếu gia"
" Được "
Vương Tiểu Nhược nhìn hai người lên xe đi mất, còn chính hắn thì bị mẫu thân ôm lấy, răn dạy một trận. Hai người quay về cổng tiếp tục chờ đợi, nhìn ánh mặt trời dần biến mất.
Rất nhanh sau đó, Vương Tiểu Nhược liền gặp được phụ thân mình là Vương Kiến Xuân.
Vương Kiến Xuân đã hơn năm mươi tuổi, là một người thành công trong cuộc sống, sở hữu loại khí chất thành thục ổn trọng, với loại khí chất này cùng số tài sản mà hắn sở hữu liền rất dễ dàng có thể hấp dẫn đến không ít nữ nhân hám giàu.
Vương Tiểu Nhược vốn muốn tiến lại gần phụ thân nhưng lại bị mẫu thân dùng hai tay giữ chặt bả vai, không thể đi một bước.
Lúc này hắn mới chú ý đến, trong phòng khách còn có một người khác, một tên a di hoa quý mỹ lệ, cũng là người mà hắn ghét cay ghét đắng.
" Kiến Xuân..." Dịu đang nữ tử nhẹ giọng nói, nàng trông có vẻ hơi bất an lo sợ.
" Ngươi cùng Tiểu Nhược ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện "
Vương Tiểu Nhược ngồi trong lòng mẫu thân mình, lắng nghe bọn họ trò chuyện, nhưng hắn không hiểu gì hết.
Cái gì mà năm triệu tệ.
Gì mà để hai người bọn họ đi nước ngoài định cư.
Gì mà phiền phức, ảnh hưởng đến danh tiếng.
Ta không hiểu.
Vương Tiểu Nhược chỉ là một đứa bé bảy tuổi, không hiểu chuyện của người lớn, cũng không có hứng thú quan tâm, chỉ là bất ngờ nghe được mẫu thân cùng phụ thân bắt đầu tranh cãi.
Hắn có chút sợ hãi, muốn ngăn cản." Phụ thân, mẫu thân, đừng cãi nhau..."
Uỵch !!! A di đáng ghét bất ngờ đập mạnh vào mặt bàn, băng lãnh nhìn về phía hắn, ánh mắt như muốn ăn người quát lớn. " Thứ tạp chủng, có chỗ cho ngươi nói chuyện à "
" Hai mẹ con các người, đều là thứ quái quỷ gì, đến quấy phá gia đình của ta !!! "
Vương Kiến Xuân nghe vậy không vui." Tuệ Nhi !!! Đủ rồi "
" Hức — — " Vương Tiểu Nhược bị hung ác dọa nạt, nước mắt theo đó liền lạch cạch chảy xuống, ủy khuất không tả được.
Bất quá nghĩ đến phụ thân vẫn luôn rất uy nghiêm, hắn cố nín khóc nhưng nước mắt há lại nghe theo sai khiến, vẫn cứ lạch cạch rơi xuống như mưa.
Vương Tiểu Nhược nghĩ nghĩ lấy tay xoa mắt, nhìn về phía mẫu thân. " Ta ta, muốn đi vệ sinh "
" Ra ngoài phòng, nhà vệ sinh ở cuối hành lang " Vương Kiến Xuân bình thản liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.
Vương Tiểu Nhược nghe vậy lập tức chạy ra ngoài, không muốn ở đây khóc lóc làm cho mẫu thân thấy khó xử. Hắn chạy nhanh trong hành lang, chạy vào trong nhà vệ sinh đóng sập cửa lại.
Hắn muốn rửa mặt, chỉ là bồn rửa mặt cao quá, đành phải khó nhọc kéo một chiếc ghế qua để đứng lên.
' Rào — —' Dòng nước lạnh lẽo chảy ra được vẩy lên trên khuôn mặt, lướt qua hai đôi mắt to tròn đã đỏ hoe.
Loay hoay với dòng nước, vừa rửa mặt vừa sụt sùi khóc, nước mắt trắng tinh hòa lẫn với dòng nước.
Chỉ là Vương Tiểu Nhược không hề biết, kèm theo cảm xúc chập chờn mãnh liệt của mình, bóng đèn trên đỉnh đầu liên tục chập chờn.
' Tách — — tách '
' Cạch — — cạch '