Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Hiện Thế: Lang Thần Đại Tư Tế

Chương 20: Quỷ Hồn Tiểu Hài Tử




Chương 20: Quỷ Hồn Tiểu Hài Tử

Chương 20: Vương Tiểu Nhược

Tiểu hài ngồi trong góc tường, hai tay ôm chân khóc thảm thương, khóc đến tê tâm phế liệt, khuôn mặt đáng yêu bụ bẫm giờ đây tràn đầy nước mắt.

" C·hết hết rồi "

" Mẫu thân, phụ thân...."

" Ô ô ô — là ta hại c·hết các ngươi "

" Hai vị ca ca tỷ tỷ cũng c·hết, ô ô — " Tiểu hài nhỏ giọng lẩm bẩm xen lẫn tiếng khóc.

Nhìn kỹ lại khuôn mặt của tiểu hài hơi mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện, vô cùng kỳ dị, đổi lại người khác nhìn thấy cảnh này có lẽ đã bị dọa ra bệnh tim.

" Quỷ ? " Trần Vũ híp mắt, trong lòng có suy đoán.

Như nhận thấy ánh nhìn của hắn, tiểu hài bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mắt hiện rõ vẻ kinh hoàng. Tiểu hài sợ hãi bất an đứng dậy, tiếp đó lấy dũng khí nhào thẳng về phía bức tường sau lưng.

Sau đó tiểu hài đụng phải tường...không, hắn đi xuyên qua tường rồi.

" Cái gì đồ chơi " Trần Vũ phản ứng lại liền muốn vươn tay bắt lấy đối phương.

Bất quá không kịp rồi, tiểu hài đã triệt để đi xuyên tường, mất đi dấu vết.

" Muốn chạy, nghĩ hay lắm " Trần Vũ nhếch miệng vươn tay về hướng mặt tường.

Đúng lúc lắm, thử xem Huyết Binh có uy lực thế nào.

Nghĩ vậy, từ lòng bàn tay một đám sương đỏ tươi như máu bay ra, bắt đầu lượn lờ quanh cánh tay của hắn.

Bên trong đám sương đỏ tươi một thanh dao giải phẫu nhỏ nhắn đang chậm rãi xoay tròn, trên lưỡi dao được khắc họa ra rất nhiều rãnh nhỏ dính máu li ti.

Thanh dao giải phẫu nằm trong đám sương máu bắn về phía mặt tường, khi sắp v·a c·hạm với tường liền hóa thành ảo ảnh bay xuyên qua một cách dễ dàng.

Trần Vũ dùng linh hồn không chế thanh dao giải phẫu bay khắp biệt thự, bắt đầu tìm kiếm tên tiểu hài lúc nãy.

Bay một vòng cái gì cũng không phát hiện, tìm kiếm lần hai...

" Thấy rồi " Trần Vũ ở trong nhà tắm cười khẽ.

Lúc này trong gara để xe, hàng ghế sau xe Bentley, một tên tiểu hài với vẻ mặt sợ sệt trợn to mắt nhìn xung quanh, mắt đều không dám chớp một cái, chỉ sợ vừa chớp liền có quái vật xuất hiện đem hắn nuốt vào bụng.



" Phụ thân... mẫu thân — " Tiểu hài lẩm bẩm rồi lại khóc rống lên.

" Ô ô ô — "

Trong lúc tiểu hài đang khóc lóc thảm thương, một thanh dao phẫu thuật chậm rãi từ sau lưng hắn hiện ra, không có bất kỳ chần chờ nào lưỡi dao bay v·út tới.

' Phốc ' một tiếng đâm thủng ngực tiểu hài.

" A — — "

" Đau, đau quá — "

Chỗ ngực b·ị đ·âm không chảy ra máu tươi mà bốc lên làn khói trắng như nước bị đun sôi, thân thể trở nên mơ hồ hơn lúc trước rất nhiều.

" Ô ô — — đau..." Khuôn mặt mờ ảo của hắn vặn vẹo vì đau đớn, nằm nhoài ra trên ghế lăn lộn như vừa c·hết đi sống lại.

' Phốc !" Lưỡi dao lại đâm xuyên qua, khác biệt ở chỗ mục tiêu lần này là phần đầu.

Vẻ mặt tiểu hài cứng đờ, tiếp theo liền vang lên tiếng hét thảm hơn lúc nãy gấp trăm lần.

" A — — — !!!!"

' Phốc, phốc, phốc...'

Một dao lại một dao, tiểu hài như heo bị chọc tiết kêu thảm liên tục, bất quá dù b·ị đ·âm như vậy nhưng hắn vẫn ngoan cường sống sót, chỉ là cơ thể ngày càng mơ hồ, có cảm giác nếu cứ tiếp tục đâm xuống tiểu hài sẽ triệt để bốc hơi biến mất khỏi thế gian này.

" Ngừng, ngừng lại... " Tiểu hài cố nén cảm giác đau đớn như rút gân lột da nói ra lời cầu xin.

" Xin ngươi ngừng lại đi...ô ô ô "

" A ?" Hắn còn tưởng không có tác dụng gì đây, nhưng cảm giác b·ị đ·âm xuyên đã biến mất.

Hai mắt đẫm nước đáng thương nhìn xung quanh, thấy lưỡi dao giải phẫu nằm trong đám sương đỏ tươi lơ lưng ngay trên đầu mình.

Lưỡi dao bay vòng quanh sát đầu rồi đến cổ họng như đang đe dọa.

"..." Tiểu hài hai mắt rưng rưng, sắp muốn khóc nữa rồi.

Ngươi có ý gì nha, mời nói thẳng, đừng dọa ta chứ.

...



Rì rào — —

Cạch !

Trần Vũ thoải mái lâm li tắm xong, mặc một bộ áo ngủ mong manh rời khỏi phòng tắm.

Vừa bước vào phòng ngủ liền bắt gặp một tên tiểu hài ngồi bệt trong góc.

Hắ với vẻ mặt sợ hãi nhìn chăm chú lưỡi dao giải phẫu bay qua lại trước mặt mình, sợ không chú ý nó lại đâm xuống, lại phải trải qua nỗi đâu con nít không nên đón nhận.

Trần Vũ cùng tiểu hài bốn mắt chạm nhau.

" A — — " Tiểu hài hét lên, khuôn mặt oan ức không tả được. " Đừng ăn h·iếp ta... "

"..." Trần Vũ mặt không b·iểu t·ình đóng sập cửa ngồi lên giường. "Im mồm, hét thêm một lần nữa ngươi liền q·ua đ·ời "

" Ư " Tiểu hài lập tức câm miệng, mắt to rưng rưng nhìn hắn.

" Nói đi, theo ta từ khách sạn về đến đây làm gì ?"

Không sai, Trần Vũ đã sớm thấy có gì đó không đúng. " Còn nữa, ngươi dám bám vào trên người bạn gái ta !? "

Tiểu hài ôm lấy hai chân " Ta không biết "

" Ta chỉ muốn bỏ chạy, vị tỷ tỷ đó ta quen nên vô ý thức liền chui vào người nàng "

" Ta, ta không có ác ý " Nói đến đây hắn lại khóc lên. " Ô ô, lúc đó ta đang ngủ liền bị ngươi dọa thức mất "

Trần Vũ cau mày. " Ngươi còn chưa trả lời vì sao theo ta về đây "

Tiểu hài hai mắt to đỏ hoe liếc trộm Trần Vũ, thảm hề hề nói. " Ta muốn cầu cứu, ngươi không bình thường "

"..." Trần Vũ mặt đen lại.

Biết nói chuyện không, ngươi mới không bình thường, là người vẫn là quỷ !?

" Vậy ngươi là ai ?"

" Vương...Vương Tiểu Nhược, tên ta " Tiểu hài vừa nói vừa chỉ chỉ khuôn mặt trắng nộn đáng yêu của mình.

" Đúng, đúng rồi, phụ thân ta là Vương Kiến Xuân, nơi ở của hắn cách đây không xa lắm, ngươi phải nhận biết chứ ?"



" Khoan đã, từ từ " Trần Vũ chặn tiểu hài tiếp tục nói, chần chờ một chút rồi hỏi. " Ngươi chắc chắn phụ thân ngươi là Vương Kiến Xuân sao ?"

" Không sai được "

" Nhà hắn cách đây bao xa ?"

" Cái này..." Tiểu hài ậm ờ một hồi liền giơ tay lên, bắt đầu chơi trò đếm từng ngón một. " Một, hai, ba...Đúng rồi cách đây ba tòa nhà "

Tràn Vũ cau mày " Đúng là Vương Kiến Xuân mà ta biết, bất quá cả nhà hắn không phải c·hết rồi sao ?"

" Vả lại theo hai tên cảnh sát kia thì gia đình bọn hắn làm gì có con nít, hai đứa con đều lớn rồi mới đúng "

" Cho dù là con của hắn thật thì tên nhóc này lại là chuyện gì xảy ra ? C·hết oan quá nên thành quỷ rồi !? "

Tiểu hài nghe được liền khóc òa lên " Ô ô — — là ta hại c·hết bọn hắn "

"..." Trần Vũ híp mắt lại, lúc nãy trong nhà tắm nghe không hiểu nhưng giờ thì khác.

" Xem ra phải cùng tên nhóc này tâm sự nhiều hơn rồi "

Hắn nở nụ cười tiến tới gần Vương Tiểu Nhược, hai cánh tay bao trùm sức mạnh linh hồn thành công bế đối phương lên.

Vương Tiểu Nhược lập tức bị dọa hét lớn " Ngươi, ngươi muốn làm gì "

" Đừng đến đây"

" A "

" Đừng, đừng làm bậy, ô ô ô — —"

Một giờ sau, Vương Tiểu Nhược khổ bức nằm trên giường.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lúc này đây đã vặn vẹo thành một cục, hai mắt to tròn đã sớm đẫm lệ, mái tóc đen nhánh bù xù hơn bao giờ hết, bất quá cơ thể so với lúc trước rõ ràng hơn nhiều, không còn mờ ảo nữa.

" Không ngờ lại là một tên nam hài, ta còn tưởng nữ hài đây " Trần Vũ nhìn dáng vẻ của hắn nghĩ thầm trong lòng.

Một giờ trôi qua không uổng phí, dưới sự tra hỏi cộng thêm đe dọa uy h·iếp đã moi ra được không ít thông tin.

Thứ hắn thấy hứng thú nhất chính là trạng thái hiện tại của đối phương.

Một linh hồn, không sai, chính là linh hồn.

Theo như Vương Tiểu Nhược mơ hồ miêu tả, có thể xác định hắn từ nhỏ đã có thể để linh hồn rời khỏi thể xác, bất quá loại năng lực này hắn không cách nào hoàn toàn không chế, và hắn cũng chẳng biết mình sở hữu loại năng lực này, chỉ mơ mơ hồ hồ rời khỏi thể xác.

" Vương Tiểu Nhược thật sự là con của Vương Kiến Xuân, chỉ là con hoang sao "

Trần Vũ bình thản liếc thảm hề hề Vương Tiểu Nhược" Xem ra hắn còn chưa hiểu được con hoang có ý vị như thế nào "