Chương 19: Thanh Dương Tử, Thợ Săn Ma
Ngồi chơi đùa điện thoại hết nửa giờ thuận tiện chuyển cho bạn gái nhỏ 30 vạn để nàng tùy tiện tiêu vặt, Trần Vũ đứng dậy quyết định đi về nhà.
Nhắn cho Tần Uyên, không quá ba phút hai tên hộ vệ liền tìm đến tận cửa. " Thiếu gia "
" Đi thôi "
Thấy chỉ có một mình hắn đi ra, Tần Uyên kỳ quái hỏi.
" Chỉ có một mình ngài ? Vậy còn Chu tiểu thư..."
" Nàng hơi mệt, tiếp tục ngủ rồi "
Tần Uyên giật mình kinh ngạc " Thiếu gia ngưu bức, thật mạnh "
"..." Trần Vũ giây hiểu, trợn mắt nhìn hắn. " Dẹp ý nghĩ bậy bạ trong đầu ngươi đi, nàng là say rượu nên mệt "
" Ha ha, ta hiểu, ta hiểu " Tần Uyên kín đáo cười trộm.
" Hiểu con cái khỉ ấy, đi thôi "
Ba người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã rời khỏi thang máy, đi đến đại sảnh khách sạn, cũng đã bảy giờ sáng nên nơi đây có không ít khách nhân.
Cửa thang máy vừa được mở ra, khuôn mặt có hơi béo ú của quản lí Chu Thông lập tức xuất hiện, hắn cười hì hì tiến lên. " Trần thiếu gia hôm qua nghỉ ngơi tốt chứ "
" Không tệ " Trần Vũ tùy ý đáp.
Hắn lãnh đạm nhưng Chu Thông không ngại, vẫn giữ khuôn mặt niềm nở tiễn ba người đến tận cửa chính.
Lúc sắp rời khỏi, nhóm người Trần Vũ cùng một nhóm ba người khác đi xẹt qua nhau.
Nhóm người đó dẫn đầu là một ông lão tiên phong đạo cốt, trên người mặc một bộ đạo bào hơi phai màu, khuôn mặt có đôi chút nếp nhăn cùng cùng bộ râu dài làm hắn trông già nua hơn rất nhiều.
Sau lưng có hai người mặc đồ đen đi theo, một nam một nữ, nam không có gì đáng nhắc tới, nữ ở giữa ngực ôm lấy một thanh kiếm gỗ đào được khắc lên hoa văn đẹp mắt.
Ba người bọn hắn đi vào khách sạn, tiến vào thang máy, bấm vào ô đi lầu năm.
Cửa thang máy dần được đóng lại, ông lão đạo sĩ cứ như vậy nhìn chằm chằm cánh cửa, vẻ mặt đăm chiêu.
Nữ tử áo đen phía sau thấy thế liền hỏi. " Thanh Dương Tử đạo trưởng, ngài có vấn đề gì sao ?"
" Nếu có mời ngài cứ nói thẳng, chỉ cần hợp lí, bên tổ chức của ta sẽ toàn lực hỗ trợ giải quyết "
Thanh Dương Tử chính là đạo hiệu của ông lão tiên phong đạo cốt, lúc này trong đầu hắn nhớ lại mấy người lúc nãy đụng phải ở cửa chính.
Vừa nãy linh cảm đã phát ra cảnh báo nguy hiểm, chỉ là Thanh Dương Tử không thể xác định được nó đến từ đâu, bốn người lúc nãy là đáng nghi nhất.
Không dám chắc chắn hắn cũng không muốn nói bừa, kẻ không biết giữ mồm miệng rất dễ trêu chọc đến tai họa, thế là hắn lắc đầu. " Không có gì, chỉ là đối với vụ việc lần này có đôi chút lo nghĩ "
Nghe đến đây nữ tử áo đen vội cười trấn an. " Về vấn đề này ngài không cần lo lắng, bên trên cũng hiểu được sự tình không dễ giải quyết nên đã xin viện trợ các nơi khác "
" Và đã có một vị Thợ Săn Ma ở lân cận quyết định hỗ trợ "
Thanh Dương Tử bình thản đáp lại " Vậy thì tốt "
Hắn không hề thấy khó chịu vì đã mời mình mà còn mời thêm kẻ khác, chỉ có những kẻ chưa trải sự đời mới ưa thích cậy mạnh, những chuyện nguy hiểm thế này thì giữ an toàn cho bản thân mới là trên hết.
" Bất quá sao lại có Thợ Săn Ma ở đây ?"
Nữ tử áo đen chần chờ giây lát liền đáp lại. " Ta chỉ biết đối phương đang săn đuổi một Tà Linh nên đã từ Chicago đi đến Đại Lục, cũng cùng tổ chức có hợp tác..."
" Với quyền hạn của ta chỉ biết được nhiêu đây, nếu đạo trưởng muốn biết thêm vậy thì chỉ có thể tự ngài đi hỏi thượng cấp "
" Vậy thì không cần, hiếu kì mà thôi "
...
Nhà thờ Công Giáo, giáo phận Ma Đô, tám giờ sáng thứ bảy.
Một chiếc xe thuộc hãng taxi Didi lao vụt qua mặt đường, đậu trước cửa nhà thờ, từ trên xe bước xuống một nữ tử tóc vàng có khuôn mặt đậm chất phương Tây, nàng vung vẩy mái tóc vàng óng sau đó từ trong xe lấy xuống một chiếc balo trắng đeo vào trên lưng.
Nàng đi thẳng vào nhà thờ cổ kính hùng vĩ, tìm đến Linh mục, sau đó thông qua hắn thành công gặp được vị Giám Mục quản lí giáo phận Ma Đô trong phòng sám hối.
Giám mục được sắc phong chính thức ở đây là Giuse Dương Quảng, vị Giám mục dùng tay phải chạm lên trán, ngực và vai trái rồi vai phải tạo thành một hình chữ thập, cuối cùng hiền hậu nói: " Chào cô Monica "
" Chào ngài Giuse, dám chắc ngài cũng đã biết lần này ta đến là vì chuyện gì "
Vị giám mục nở nụ cười hiền lành, rồi nói bằng giọng trầm ổn. " Một bộ phận nước thánh đã chuẩn bị sẵn, có thể tiếp tế cho cô bất kỳ lúc nào "
" Bất quá, đó là loại Tà Linh gì ? Sao nó lại chạy đến Đại Lục ? "
Monica bất đắc dĩ lắc đầu " Tà Linh này rất quỷ dị cũng rất mạnh, hiện tại chỉ có thể xác định nó sở hữu khả năng phụ thể nhập hồn "
" Bất quá có thể chắc chắn nó chạy đến Đại Lục là vì có thứ gì đó đã hấp dẫn nó, chuyện này vô cùng phiền phức "
" Phải biết để hấp dẫn một con Tà Linh chạy xuyên châu lục thì nguồn hấp dẫn đó tuyệt đối rất đáng sợ, nếu cứ để nó tiếp diễn thì không ai rõ ràng chuyện gì sẽ xảy ra "
" Bất quá cũng có thể do chúng ta suy nghĩ nhiều, biết đâu là ngẫu nhiên cũng nên "
Vị giám mục hơi lắc đầu. " Hãy luôn nghĩ đến tình huống xấu nhất, dập tắt ngọn lửa tai họa trước khi nó kịp nhen nhóm mới là cách làm tốt nhất "
Nghe vậy, Monica liền muốn thuận thế mời chào đối phương." Vậy xin hỏi ngài có thể ra tay hỗ trợ không, Tà Linh này thật vô cùng mạnh mẽ "
" Không thể ! " Giuse lập tức từ chối, như có ẩn ý nhìn về sau bên trong nhà thờ. " Tôi không cách nào rời khỏi nơi này, nếu rời đi thì một tai họa lớn hơn rất có thể sẽ xảy ra "
Nhà thờ nơi đây được thành lập không phải đơn thuần là vì truyền giáo.
" Tôi hiểu được " Monica sớm biết không có hi vọng nên không hề thất vọng.
Chờ thêm vài phút, Monica nhận lấy một chiếc hộp gỗ được một bị Linh mục đưa đến, xác định không có vấn đề liền cáo từ rời đi.
" Chúa phù hộ cô, Amen "
" Chào ngài giám mục " Monica tạo dấu thánh giá đáp lại.
...
Thành phố Ma Đô tạm thời yên tĩnh giữa cơn bão táp.
Trần Vũ không rõ những chuyện đã xảy ra, vừa về đến biệt thự lập tức quay về phòng ngủ tiếp tục công việc trị thương như thường ngày.
Trong nơi để xe, Tần Uyên vừa cất xe xong, vừa bước xuống xe nhìn thoáng qua cửa sổ liền giật hết cả mình, hắn nhìn thấy bên trong có một thân ảnh nhỏ nhắn lờ mờ.
" !!! "
" Ai đấy "
A Hổ nghe tiếng kêu của hắn liền lập tức chạy đến. " Tần ca sao vậy ? "
"..." Tần Uyên không đáp lời, liên tục dụi mắt.
" Không thấy "
Ta nhìn lầm à ? Lúc nãy rõ ràng có một tên nhóc con ngồi trông xe...
" A Hổ, kiểm tra xem có ai trong xe không " Tần Uyên không tin mình nhìn nhầm, quyết định kiểm tra thật kỹ.
A Hổ nhanh chóng tiến vào xe kiểm tra, bất quá không phát hiện bất kỳ ai. " Tần ca, không có ai hết, ngươi nhìn lầm chăng ? "
" Có lẽ vậy " Tần Uyên nhíu mày thật sâu, không dám chắc cho lắm.
Chuyện này cứ như vậy đi qua, cả hai đều nhận định đó là nhìn lầm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đã đến tối. Trần Vũ đi vào nhà tắm, định tắm rửa xong liền ăn điểm tâm đêm.
" Đến năm tháng nào mới khôi phục đây " Trần Vũ ngán ngẩm nghĩ đến, dù đã tiêu hóa sắp hết sáu cái linh hồn, tốc độ tăng nhanh không ít nhưng khôi phục vô cùng có hạn.
Bắt đầu cởi áo, một cái nút, hai cái, ba cái...
Vừa chuẩn bị đến cái thứ tư Trần Vũ bất ngờ quay đầu, nhìn về phía góc tường trong nhà tắm.
" Cái gì đồ vật ? " Cảm nhận được bất thường, hắn ngay lập tức triển khai đôi mắt nhìn thấu linh hồn.
Ngay lập tức, trong nhà tắm xuất hiện một người khác.
Là một tên tiểu hài...
" Ô ô ô ~~~"