Chương 18: Một Đêm Cùng Chu Tử Huyên
" Gặp không ít lực cản ? " Trần Vũ hơi kinh ngạc, không ngờ còn có loại chuyện này.
" Không sai được, trong lúc đó ta cũng phải hiệp trợ điều tra mà, còn suýt bị Trần tổng xử lý vì không bảo vệ ngài cho tốt "
" Ha ha — —" Trần Vũ như nhớ lại điều gì trực tiếp cười ra tiếng. " Hình như vào lúc đó ta cưỡng ép đem ngươi cùng A Hổ vứt ở giữa đường cao tốc thì phải, chìa khóa xe đều bị vứt xuống sông"
" Mẹ ta nói các ngươi thất trách là đúng rồi, ai bảo không dùng chân chạy đuổi theo đây "
Tần Uyên sắc mặt tối đen, tất nhiên nghe hiểu thiếu gia đang trêu chọc mình, trong lòng mắng to.
Dùng hai chân đuổi theo xe thể thao !? Ngươi vậy mà nghĩ ra được !
" Thôi, mặc kệ lão cẩu đó đi " Trần Vũ như đã mất đi hứng thú với chuyện này. " Dù nhiều người nói kẻ ác thường sống thảnh thơi, nhưng ta lại càng thích ác giả ác báo "
" Trần lão cẩu ra ngục chưa chắc đã sống lâu hơn ở trong tù đâu..." Nói đến đây Trần Vũ nhìn sang phía hộ vệ của mình.
"...nhỉ ?"
Tần Uyên hoảng hồn vội vàng đáp lời. " Vâng, thiếu gia nói không sai "
Hắn cảm nhận được một hơi lạnh thấu sương, lạnh đến mức sau lưng đã chảy xuống mồ hôi hột, ướt đẫm cả áo.
Trần Vũ không đi quản Tần Uyên vẫn còn đang trong trạng thái hoảng sợ, đi đến cạnh ngủ say Chu Tử Huyên, hai tay vươn ra đem nàng ôm vào trong ngực.
Nàng không hề nặng, ôm vào người chỉ cảm thấy khắp nơi đều là mềm mại, vô cùng thoải mái. Đầu nàng đặt trên bả vai, hơi thở từ miệng bay thẳng vào lỗ tai làm Trần Vũ thấy hơi ngứa.
Chu Tử Huyên bị ôm lấy, không biết đang mơ cái gì mà giơ hai tay ôm chằm lấy cổ Trần Vũ, đầu hướng gần cổ cắn nhẹ.
" C.m.n ! " Trần Vũ bị làm cho hết cả hồn, bất quá may mà nàng không hề dùng sức nên chỉ để lại dấu răng cũng vài vệt nước miếng.
" Ngươi là cẩu à, đúng ra không nên kêu rượu "
" Ô ô ô " Chu Tử Huyên đáp lại hắn bằng âm thanh kỳ quái.
Trần Vũ bất đắc dĩ ôm nàng đi ra bãi giữ xe, bất quá đúng là không tệ, giữa đường hai ngọn núi ở trước ngực cứ chập trùng qua lại đè ép rất chặt, cảm xúc thật rất không tệ.
Mềm mềm, nộn nộn !
' Uỳnh uỳnh ' Xe nổ máy, lái xe tất nhiên vẫn là Tần Uyên, hắn hỏi. " Thiếu gia, giờ chúng ta đi đâu ? "
" Khách sạn " Trần Vũ ôm Chu Tử Huyên đáp lại ngắn gọn.
Nơi này là trung tâm thành phố, muốn quay về biệt thự ít cũng tiêu tốn nửa giờ, đi khách sạn thuận tiện hơn rất nhiều
" Ta hiểu " Tần Uyên nở nụ cười xấu xa, lộ ra vẻ mặt hiểu hết tất cả.
"..."
Ngươi hiểu con khỉ, lão tử tạm thời còn không dựng lên được, ừm trước khi thương thế khôi phục thì chính là như vậy.
Nghĩ thì nghĩ vậy Trần Vũ không nói gì thêm, vừa ôm lấy Chu Tử Huyên vừa bóp bóp khuôn mặt non mịn của nàng, chơi đùa đến rất vui vẻ.
Rất nhanh đã đến khách sạn, quản lí nhận được thông báo đã sớm đứng ngay cửa chờ đợi.
Quản lí là Chu Thông, cổ đông lớn nhất của khách sạn chính là Lý Thiên Thành, bởi vậy làm quản lý hắn đứng đây chờ đợi vô cùng bình thường.
" Trần thiếu gia, ngài tới rồi, ta đã cho người chuẩn bị sẵn phòng tổng thống..." Chu Thông niềm nở vô cùng, khuôn mặt hơi béo ú nở một nụ cười tươi như hoa.
Đến cửa phòng Trần Vũ liền đuổi quản lí cùng hai tên hộ vệ đi. " Đến đây được rồi, các ngươi đi thôi "
" Được rồi thiếu gia " Tần Uyên gật đầu đồng ý, mang A Hổ đi theo Chu Thông tìm một nơi ở tạm qua đêm.
Đóng cửa phòng lại, Trần Vũ không chút thương hoa tiếc ngọc ném Chu Tử Huyên bay thẳng lên trên giường, còn hắn đi vào phòng tắm.
' Rì rào — rì rào — '
Đợi đến tiếng nước chảy biến mất, Trần Vũ thoải mái cả người đi ra, còn Chu Tử Huyên thì vẫn nằm nhoài ra trên giường, miệng nhỏ mân mê bập bẹ đều muốn ra nước miếng.
" Tỉnh, đến lượt ngươi " Trần Vũ vỗ vỗ khuôn mặt nàng.
" Này — "
Chu Tử Huyên xoay người lại nằm thẳng, miệng nhỏ kêu lên ' ô ô, đi ra— ' cặp môi đỏ há nhỏ lộ ra hàm răng trắng toát, hướng về trước táp xuống.
!!!
"..." Trần Vũ nhanh như chớp rút tay về, chậm chút nữa là bay luôn ngón tay rồi.
Suy tư vài giây, hắn ngồi lên giường ghé sát vào nàng. Chu Tử Huyên như cảm nhận được hơi thở nam tính, hít thở dần trở nên nặng nề.
" Mùi rượu..."
"...thật nồng "
Trần Vũ nghi hoặc đưa đầu ra xa " Nàng ta đâu có uống nhiều đến vậy đâu nhỉ ? "
" Thôi, không tắm liền không tắm đi "
Không còn cách nào chỉ có thể như vậy, đèn được tắt đi, căn phòng chìm vào đêm tối.
...
Một đêm nhẹ nhàng trôi qua, không có bất kỳ một chuyện gì xảy ra.
" Ô a ~~ đau đầu..."
Chu Tử Huyên lim dim hai mắt, cảm thấy đầu đau muốn nứt.
Nàng vùng vẫy người, lập tức cảm nhận được mình đang ôm một người, cảm giác ấm áp.
" Tiểu...Vũ ?"
" Ngủ " Trần Vũ bị nàng cựa quậy đánh thức, buồn bực đem khuôn mặt nàng đẩy đi ra, tiếp tục vùi đầu vào đống chăn.
Chu Tử Huyên ngớ người giây lát, tiếp đó vội vàng nhìn quần áo trên người.
Y hệt tối qua !
Một đêm không có chuyện gì...
Chu Tử Huyên hơi thất vọng, âm thầm bĩu môi " Tiểu Vũ a tiểu Vũ, ngươi rốt cuộc có phải đàn ông hay không "
Cũng may Trần Vũ không chú ý đến, nếu không để hắn nghe được thì không đem nàng đè xuốn h·ành h·ung không thể.
Thất vọng xong, buồn bực xong, nàng ngửi ngửi mùi vị trên người mình liền như một chú thỏ trắng gặp phải kinh hãi, vội chạy vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vàng lên một hồi Chu Tử Huyên thơm tho trở lại, đến lượt Trần Vũ.
Xử lý xong vệ sinh cá nhân, cả hai bắt đầu hưởng dụng bữa sáng phức tạp có đủ nhiều món do khách sạn đưa đến tận phòng.
Đang ăn, Trần Vũ thấy Chu Tử Huyên cứ cau có mặt mày mãi, thế là hiếu kỳ hỏi. " Ngươi thế nào, nhức đầu ?"
Chu Tử đau khổ xẹp miệng. " Ô ô ~ đau đầu, còn muốn ói nữa"
Không nói đến còn tốt, nói ra cảm xúc ngay lập tức bạo tạc, nàng khó chịu không thể tả nhảy lên giường lăn lộn qua lại. " Ta có uống bao nhiêu đâu chứ, a a a — —"
Nhìn dáng vẻ khổ bức của cô bạn gái nhỏ, Trần Vũ còn kém cười ra tiếng, cuối cùng vẫn nhịn đi về phía giường đem nàng kéo dậy. " Đến "
" Cố ăn cho xong đi, rồi có muốn ngủ đến bao giờ cũng được, đến sông cạn đá mòn hay thiên hoang địa lão cũng không ai có ý kiến "
" Ư " Chu Tử Huyên thảm hề hề bị cưỡng ép ôm ra khỏi giường.
Trần Vũ như đang ôm một con mèo nhỏ, trông yếu yếu nhược nhược, mềm mềm manh manh, nếu không phải hôm nay nàng rất mệt mỏi cũng khó mà xuất hiện loại tình cảnh này, bình thường chính là rất sôi động, tính tình tịnh nghịch hòa đồng.
Cả hai ngồi vào ghế, hắn vẫn giữ Chu Tử Huyên trong ngực, cứ như vậy ép bức nàng ăn vào. " Đừng nha ~"
" Ta uống nước là được " Giọng nói mềm manh, hai mắt ngập nước uông uông.
" Ngồi yên ! " Kháng cự vô dụng, hắn không khác gì sắt thép thẳng nam, tâm trí cứng như đá không có khả năng bị đồ vật đáng yêu mê hoặc.
" Ăn chút cháo đi, chứ uống nước rồi ngủ, người đây là muốn vào bệnh viện truyền nước biển à "
" Không — — Tiểu Vũ ép là ta ói à "
" Còn dám đe dọa, tự tìm đến c·ái c·hết "
" Oa ~~"
Hai người đánh giằng co một hồi, cuối cùng Trần Vũ tuyên cáo thắng lợi.
Chu Tử Huyên cuối cùng cũng được thả về giường, nàng bé ngoan giơ tay lên ra hiệu. " Ngủ đây "
" Tiểu Vũ ngươi muốn về liền về, khi nào thức ta tự về là được, trường học cách đây không xa lắm "
" Tốt "
Chu Tử Huyên đắp kín chăn ngủ mất, thế là còn một mình Trần Vũ ngồi trên ghế lười biếng uống cafe.
Hắn là kẻ ưa ngọt, mỗi lần đều phải bỏ bốn muỗng đường, thêm chút đá quậy lên, xong thưởng thức là được.