Chương 9: Mặt trăng và nỗi nhớ
Hawaii, mùa đông 3 năm sau...
Alex cùng với Shinichi xách lấy túi lớn túi nhỏ, đi theo sau lưng Yukiko và Christine. Tròn một buổi sáng, hai người phụ nữ này vẫn không hề hết hứng thú dạo phố mua sắm.
Trong điện thoại, Yukiko muốn người một nhà với nhau cùng trải qua Lễ Giáng Sinh, sau một tràng dài mời mọc từ vị sư tỷ kèm theo sự giúp đỡ của Yusaku, cuối cùng anh em nhà Dason mới quyết định đáp máy bay tới đây.
Bây giờ, có lẽ Christine không cảm thấy gì, nhưng Alex thật sự rất hối hận. Nguyên lai, Lễ Giáng Sinh trong lời nói của Yukiko, chính là bồi cô đi mua sắm.
“Này, tôi nói nhé, có phải hai người mệt rồi hay không ?”Yukiko quay đầu, hai tay chống nạnh, mặt mũi sầm xuống, khó chịu hỏi. Mà bên cạnh, Christine nhìn xem tình cảnh của anh trai mình, che miệng cười đểu.
“Không”
Alex lạnh nhạt đáp lại, đối với câu chuyện dạo phố có mệt hay không, ba năm này ở Nhật Bản, trải qua rất nhiều bài học kinh nghiệm xương máu, hắn đã sớm biết nên trả lời như thế nào cho đúng, nói dối, mặt không đỏ, tim không đập.
“Cái gì vậy ? Con mệt đến sắp c·hết, đã đi đến giữa trưa, chúng ta nhanh chóng tìm một nơi nghỉ ngơi một lúc thôi” Shinichi từ lúc bị ép buộc kéo dậy khỏi chăn ấm nệm êm liền không vui vẻ chút nào, nhưng chỉ có thể chịu khuất phục dưới sự hắc hóa của Yukiko.
“Bốp !”
Quả nhiên, trên đầu thằng nhóc mới dậy thì không lâu này, xuất hiện một cục u to tướng. Không biết nói dối cũng là một cái tội !
“Shin-chan, con thật sự quá kém cỏi, Alex-chan đều không thấy mệt mỏi, có phải con cảm thấy bồi mẹ đi dạo là một chuyện không mấy vui vẻ ?”
Biểu lộ hung thần ác sát của Yukiko cũng không thể dọa lùi được Shinichi cứng đầu cứng cổ, bất mãn phản bác
“Dựa vào cái gì mà cha có thể nửa đường liền trở về. Đã nói sẽ cùng nhau ra ngoài đi chơi”
“Cha của con muốn viết bản thảo, đột nhiên có linh cảm, nhất định phải ghi chép lại. Cha con hai người thật sự quá kém cỏi, Alex-chan vẫn tuyệt vời nhất !” Yukiko cao hứng ôm lấy cánh tay Alex, cùng người sư đệ này đi dạp phố, cậu ấy đều sẽ không than vãn mệt mỏi.
“Yukiko-san, không cần ôm cánh tay tôi, đồ vật sẽ rơi”
Đối với động tác của Yukiko, mặc dù trước đây Alex vẫn luôn không yêu thích cho lắm, nhưng cũng sẽ không chủ động né tránh như bây giờ. Không biết từ bao giờ, hắn đã sinh ra hành động giống như một thói quen này.
Còn vấn đề giảo hoạt của Yusaku-san, cái gì mà viết bản thảo, linh cảm chợt hiện ? Tất cả đều là mượn cớ, Yukiko chỉ cần vừa tìm thấy một điểm mua sắm, người sư huynh này liền nhanh mang nó ra, tiếp đó vội vàng chạy trở về.
Vấn đề trọng điểm ở đây, cái cớ này thật sự rất tuyệt, không chỗ chê. Alex nhiều lần cũng muốn mượn cớ, nhưng...cớ gì ? Đọc sách ? Học tập ? Hắn cảm thấy sẽ bị Yukiko tặng cho một cục u không khác gì so với Shinichi.
“Mẹ à” Shinichi vừa che lấy v·ết t·hương trên đỉnh đầu, vừa dùng thanh âm ngọt ngào, giả nũng nịu ngây thơ, hết nhìn Yukiko rồi lại nhìn Alex, “Con thật sự rất đói, đã đến giờ ăn cơm, chúng ta trở về đi. Alex-san, chú cũng cảm thấy vậy, đúng không ?”
Cảm nhận ngũ tạng lục phủ của mình đang reo hò kháng nghị, Alex hiếm nghi không để ý đến biểu lộ buồn nôn của Shinichi, gật đầu
“Yukiko-san, chị nhìn xem, đồ đạc cũng mua nhiều như vậy, tiếp tục đi dạo cũng không còn tay để cầm. Thôi thì, về nhà ăn cơm trước, chiều lại tiếp tục ?”
“Yukiko-san, em cũng thật sự cảm thấy hơi đói bụng” Christine ở bên cạnh bồi thêm một câu trợ giúp hai người.
“Đúng vậy, đúng vậy, đều mua nhiều đồ rồi. Hơn nữa, cha ở nhà một mình viết bản thảo, chắn chắn lại quên ăn cơm, thật đáng thương”
Shinichi nhanh chóng tiếp lời, đồng thời không quên lén nhấc lên một ngón tay cái thưởng cho anh em Dason. Từ nhỏ đến lớn, hiếm khi, hay đúng hơn là không một lần nào, Alex-san và Chris-san sẽ chủ động giúp đỡ mình như vậy. Cuối cùng, hai người cũng chịu giúp con, thật cảm động.
Trên trán của Alex và Christine chảy xuống ba đường hắc tuyến, chửi bậy trong lòng, ‘Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò’.
Quả nhiên...’Bốp !’ Một âm thanh trong trẻo động lòng người vang lên.
“Không cần nhắc tới cha của con, hừ, suốt ngày viết bản thảo, không bồi ta đi dạo phố” Yukiko trừng lớn mắt, ‘cái đầu to tổ bố’ hiện ra, hướng về phía Shinichi thét lên, tiếp đó nghĩ tới điều gì, liền cười híp mắt, “Shin-chan, con cảm thấy mẹ mua quá nhiều thứ à ?”
“Ah...không...không có, sao lại thế được” Shinichi nhìn thấy gương mặt cùng nụ cười kinh khủng này, tuyệt đối so với cú đấm vừa rồi còn kinh khủng gấp trăm lần.
“Được rồi, đi nhanh về nhanh, chúng ta còn thưởng thức tài nấu ăn của Alex-chan”
Nói rồi, đám người tiến về phía trước, tiếp tục cuộc hành trình mang đầy vẻ vang này.
Được một lúc, bằng thói quen thường xuyên chú ý mọi sự vật sự việc chung quanh của mình, Shinichi đột nhiên nhớ tới hành động vừa rồi của Alex đối với Yukiko, lên tiếng thắc mắc
“Đúng rồi, Alex-san, cháu nhớ trước kia, hồi cháu còn nhỏ, chú cũng không hề né tránh ‘âu yếm’ của mẹ, nhưng kể từ khi tới Nhật Bản từ 3 năm trước, chuyện này lại xảy ra thay đổi, tại sao vậy ?”
Nhìn xem thằng cháu ngốc đi bên cạnh, Alex trầm mặc không trả lời. Hắn cũng không hiểu tại sao lại như vậy, chẳng lẽ kể từ khi...không thể nào, Alex lắc đầu xua đi những suy nghĩ vớ vấn vừa mới nảy sinh.
Mà đi ở phía trước, nghe được câu hỏi này, Yukiko cũng hiếu kỳ quay đầu lại, nhìn chằm chằm lấy Alex, chời đợi lời giải thích, một bên, Christine đã thay thế anh trai của mình, lên tiếng
“Shin-chan không biết sao ? Hình như cô và chú Alex cũng chưa kể với mọi người....Alex đã có bạn gái, tên gần giống với cô, là Chris !”
“Chris ? Là ai vậy ?” Shinichi mờ mịt hỏi lại trong vô thức.
Yukiko thì nhíu mày suy tư, một tay đặt lên cằm tạo dáng giống như đang tìm kiếm manh mối cho một vụ án nào đó không bằng, “Cái tên này nghe rất quen nha ?”
“.....” Alex tiếp tục im lặng không nói. Giải thích sẽ tốn rất nhiều nước bọt cùng với phiền phức không đang có.
Còn Christine thì vẫn tự nhiên bình thản, nói: “Không cần nghĩ nhiều như vậy, dù sao cái tên này ở nước Mỹ cũng rất phổ biến”
Bằng vào câu nói này, sự tình vừa rồi liền cứ thế mà qua, tương đối may mắn dành cho Alex.
...............
Buổi tối hôm nay, thời tiết rất tốt, mặc dù là mùa đông, nhưng khí hậu ở Hawaii không hề lạnh như nội địa bờ đông nước Mỹ. Những ngôi sao lốm đốm giăng đầy bầu trời đêm, xoay quanh một vầng sáng trăng làm mờ nhạt đi sự xuất hiện của chúng nó.
“Alex, con nhìn thấy mặt trăng chứ ? Đó là nơi Chị Hằng bị giam giữ, Chú Cuội ngày đêm phải cố gắng chặt đổ cây đa, mới có thể cứu được người mà mình yêu”
“Alex, mau nhìn, mặt trăng trên trời chỉ còn một nửa, một nửa còn lại bị con gấu xấu xa gặm mất, Alex phải ngoan ngoãn nghe lời, không thì cũng sẽ bị con gấu ăn đấy”
“Con trai của mẹ, mau nhìn kìa, mặt trăng thật tròn, hôm nay là đêm Trung Thu, ở quê hương của chúng ta, ngày này mọi người sẽ cùng nhau ăn bánh Trung Thu, phá cỗ linh đình, nghe thôi cũng thấy thật vui đúng không ?”
Tựa hồ tối nay uống quá nhiều rượu, vừa ngắm trăng, Alex vừa nhớ tới người mẹ kiếp trước của mình, người mà chỉ cần trăng xuất hiện trên bầu trời, bất kể nó tròn hay méo, khuyết hay đủ, đều sẽ mang theo hắn chiêm ngưỡng vẻ đẹp tự nhiên đó, người mà thời hắn còn 1 2 tuổi, thường xuyên kể cho hắn nghe sự tích dân gian quê hương, rồi từ từ, hắn chìm vào giấc mơ đẹp đẽ trong vòng tay của mẹ, người mà...rất có thể, Alex sẽ không bao giờ được gặp lại nữa, hắn đã rời xa họ thật rồi.
Liệu ở thế giới kia, gia đình của hắn có nhớ hắn và em gái không, liệu có khóc thương buồn bã khi biết hai đứa con của mình đã đột ngột ra đi hay không, có lẽ là có. Bởi vì Alex biết, cha mẹ thương yêu con mình rất nhiều, và hắn cũng vậy.
Đôi lúc, Alex cảm thấy Christine, em gái mình thật may mắn, xuyên qua thế giới này với trí nhớ kiếp trước bị mất đi, vô tư hồn nhiên không cần phải chìm vào cảm xúc quá khứ như hắn, sống vui vẻ hạnh phúc.
“Alex-san, chú đã đứng ở đây suốt một giờ, đang làm gì vậy ?” Shinichi đột nhiên xuất hiện, đem suy nghĩ của Alex kéo trở lại.
Xem ra thật sự uống quá nhiều, nhớ quá nhiều, đến nỗi Shinichi tiếp cần mà cũng không biết, Alex cười tự giễu trong lòng.
Nhanh chóng xua đi nét buồn bã trong ánh mắt, lấy lại bình tĩnh, Alex nói: “Nothing, nhóc có cảm thấy, tối nay trăng rất đẹp, đúng không ?”
“Vậy à ? Đúng rồi, nhắc tới mặt trăng cháu mới nhớ, cho chú cái này”
Nói rồi, Shinichi từ trong túi quần lấy ra một đồ vật nhỏ. Liếc nhìn, Alex nhận ra đó là một chiếc đồng hồ đeo tay, hình nền sau những chiếc kim bằng bạc đang quay tích tắc không ngừng, là một tấm ảnh hình mặt trăng, trông còn rất mới, giống như vừa mới bóc hộp. Hắn nhíu mày nghi hoặc, một bên Shinichi đã giải thích
“Trưa nay, lúc trở về, trước cửa nhà xuất hiện một bưu kiện, gửi từ New York, không ghi tên người gửi và nhận. Cháu có hỏi cha mẹ, hai người có quan hệ rộng rãi ở nước Mỹ, đã gọi điện hỏi thăm từng người, nhưng không ai nhận, Chris-san đọc dòng chữ ở mặt sau liền nghĩ tới chú, nhưng bởi vì bữa cơm nên quên mất. Bây giờ chú nhắc tới mặt trăng, cháu mới nhớ ra”
“Thanks, Shinichi” Alex tiếp nhận chiếc đồng hồ, lật ra mặt sau, trên đấy khắc lên những dòng chữ xinh đẹp, ‘Merry Christmas, miss you !’
Trong thoáng chốc, Alex thẫn thờ. Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật, đã 3 năm kể từ thời điểm chia tay, lúc ấy cũng là vào đêm trăng tròn.