Chương 10: Golden Apple 1
4 năm, kể từ ngày đó...
Trong 4 năm này tại Nhật Bản, Alex không chỉ cùng Yusaku, phối hợp với ông giúp đỡ cảnh sát Nhật Bản giải quyết rất nhiều vụ án, đồng thời hắn còn bí mật chữa bệnh cho Karasuma Renya, giúp lão ta tiếp tục kéo dài mạng sống nhờ năng lượng ma thuật trong cơ thể.
Chỉ còn một năm nữa thôi, kịch bản sẽ chính thức bắt đầu, thời gian trên thế giới này...sẽ tạm hoãn, hay nói đúng hơn là đảo lộn. Không biết điều đó sẽ là may mắn hay bất hạnh với mình.
Ngửi lấy không khí quen thuộc của nước Mỹ khi vừa bước xuống máy bay, Alex rơi vào trầm tư.
Lần này trở về, là do lời mời đi xem ca kịch của Yukiko. Lúc đầu Alex không định đi, nhưng nghĩ tới điều gì đó, hắn đột ngột thay đổi quyết định. Trên chuyến bay có xảy ra một vài chuyện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn cho lắm, tiểu thám tử Shinichi đã giải quyết gọn gàng, chỉ là nhìn biểu cảm của Ran, cô bạn thanh mai trúc mã của ai đó, cũng không hề dễ nhìn chút nào.
Cũng đúng thôi, kết quả vụ án như vậy, không chỉ với một cô bé có nội tâm thiện lương như Ran, kể cả là người bình thường, trừ Alex, đều sẽ cực kỳ xoắn xuýt.
Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ không cần thiết, theo bước chân của cặp tình nhân nhỏ, Alex tiến về phía chiếc xe mà Yukiko đang đỗ gần đó.
..................
“Mẹ cũng có lỗi chứ ai...định ngày tới New York mà vừa đến Los Angel·es mẹ đã lại lôi bọn con lên máy bay”
“Làm sao được ? Mãi mẹ mới lấy được vé xem buổi hòa nhạc, vào lúc 8h tối ở nhà hát Phantom, đường Broadway...chính là cái kia kìa” Yukiko vừa lái xe vừa giải thích với Shinichi, đúng lúc một chiếc taxi lái qua xe bọn họ, cô nhân tiện chỉ chỉ tay.
“Ah...Vở ‘Golden Apple’ đang nổi ở New York ạ” Kudo Shinichi dùng một tay chống cằm, bày ra đôi mắt hình bán nguyệt, liếc nhìn Alex đang ngồi phía ghế sau, “Chỉ là, con thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, một người như Alex-san cũng hứng thú với mấy thứ này ?”
“.....” Alex im lặng không thèm đáp lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, những chiếc xe cảnh sát không ngừng lao vùn vụt trên cầu Brooklyn, hơi nhíu mày nghi hoặc. Mới 4 năm, mà nơi này đã loạn như vậy.
“Nãy giờ nhiều cảnh sát nhỉ ?” Ran cũng chú ý tới tình cảnh bên ngoài, lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, bằng kiến thức rộng lớn của mình, Shinichi giải thích, “Ừ...chắc họ đang đuổi bắt tên Ác quỷ đường phố. Hắn toàn t·ấn c·ông những phụ nữ trẻ, nghe nói hắn gốc Nhật...”
“Không sao ! Tên đó chỉ xuất hiện sau 0 giờ đêm thôi, mình về khách sạn trước đó là an toàn, giờ mới 6 giờ, hơn nữa chúng ta cũng có Alex-chan, đúng không nào ?” Yukiko an ủi Ran đang có vẻ xuất hiện tâm trạng lo lắng bất an khi nghe tin về tên Ác ủy đường phố kia.
“.....” Alex khẽ nhếch mép một cái, hóa ra gọi mình tới để làm bảo tiêu.
Một bên, Shinichi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc nhở mẹ mình: “7 giờ chứ ạ ? Sang giờ mùa hè rồi. Nhưng mà mẹ cũng không cần lo, 8h mới bắt đầu đúng không, từ đây đến Broadway chỉ mất có 40 phút lái xe”
“Cái gì ? Mẹ quên mất giờ mùa hè, đáng lẽ phải chỉnh lại từ chủ nhật đầu của tháng tư rồi chứ ! Mẹ có hẹn với người lấy vé cho chúng ta, đến khoảng 1 tiếng trước khi bắt đầu là có thể vào hậu trường xem...”
“Thế thì đành bỏ cuộc vậy....Chiếc xe ‘Tiểu thư Anh quốc’ này của mẹ chẳng đến kịp nổi đâu” Shinichi mỉm cười nhìn xem bà mẹ không đứng đắn của mình.
“....Shinichi, cài dây an toàn vào. Alex-chan, Ran, hai đứa cắn răng bám chắc vào cái gì đi...Công ty oto Jaguar đã đặt cả hi vọng lên chiếc xe hạng E này, cho nên....con đừng coi thường được không ?!”
Alex tự giác nắm chặt lấy tay nắm bên trên cửa sổ, đồng thời thầm vận lên bùa phép ma thuật cho mình, tiếp tục ngắm nhìn cảnh đêm mưa New York đang trôi vụt qua rất nhanh....
Sau đó, chính là khung cảnh nổi tiếng trong manga ( Mọi người tự tìm đọc nhé, Chapter 350. Mình lười diễn tả lắm )
Một trận đua xe đi qua, các thành viên trên xe đều an toàn đến đúng địa điểm, chỉ là bên cạnh Alex, khuôn mặt Ran có chút trắng bệch, miệng cô bé há to ra, tham lam hít thở lấy không khí.
Ngay tại thời điểm Yukiko đang đắc ý với tài năng của mình, từ phía đằng sau, một chiếc xe cảnh sát đi tới, đỗ ở bên cạnh xe 4 người họ. Very good, b·ị b·ắt !
“Cho xem bằng lái và giấy phép lái xe !” Một vị cảnh sát người Mỹ dùng tay gõ gõ cửa kính ô tô, “Cô vượt quá mức quy định 40 dặm ! Đóng phim Dirty Harry đấy à ?”
“À, chúng tôi đi hơi nhanh, có chút việc gấp...” Yukiko cười ha hả chống chế.
“Trông cô quen quen...” Cảnh sát người Mỹ nghi hoặc hết liếc nhìn giấy tờ xe, rồi lại liếc nhìn Yukiko.
“Chắc anh đã gặp cô ấy trong vài vụ án, cô ấy làm việc với chúng tôi”
Đúng lúc này, giọng nói của đàn ông trung niên vang lên, từ phía sau người cảnh sát giao thông, một người có vẻ như là đội trưởng đội cảnh sát đi tới, thân hình mập ú, nhìn khá giống tiến sĩ Agasha phiên bản Mỹ, mỗi tội bộ râu vẫn đen, và ngắn hơn rất nhiều.
“Captain !” Viên cảnh sát giao thông thấy vậy liên đứng nghiêm lên tiếng chào.
“Cô ấy là một thanh tra hoạt động bí mật, có vẻ cô ấy đã không bắt được tên t·ội p·hạm nào đó”
“Bác ấy là ai thế ạ ?” Shinichi hơi nghi hoặc một chút, vì cái gì mà người này lại giúp đỡ mẹ của mình hòa giải với cảnh sát.
“Cảnh sát trưởng NY Radish Redwood ! Bố con quen hồi tham gia phá một vụ án. Ông ta có vợ người Nhật nên nói tiếng Nhật cũng khá lắm” Yukiko mỉm cười, kiên nhẫn giảng giải.
Kéo xuống cửa kính ô tô, Alex dùng ánh mắt nghi hoặc một mực đánh giá người đàn ông trung niên trước mặt. Mặc dù không nhớ rõ chi tiết tất cả những gì diễn ra trong nguyên tác manga, nhưng, Thanh tra Redwood hắn cũng quen, trước kia làm việc cho FBI, từng có dịp hợp tác với nhau, tính cách của ông ta, Alex hiểu rõ, không chỉ bởi vì một mối quan hệ mà dễ dàng ra tay giúp đỡ như vậy. Người này.....là kẻ g·iả m·ạo !
Viên cảnh sát giao thông nói vài câu liền nhanh chóng rời đi.
“Cảm ơn ông, Radish !”
“Không, cảm ơn nhầm người rồi...” Vừa nói, ‘Radish’ vừa từ cạnh vành tai xé mở một lớp mặt nạ, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc với vài người, “Phải nói với chị...Sharon Vineyard này chứ !”
“Sharon, sao lại là chị ?” Ngoại trừ một người, 3 người còn lại đều kinh hãi, Yukiko thậm chí thốt lên.
“Tay cảnh sát vừa rồi là fan của chị, đang đứng nói chuyện thì nghe thấy đồng nghiệp anh ta nói có chiếc Jaguar màu bạc đang phóng như điên về phía này, nên chị mới hóa trang thành ông thanh tra, bộ quần áo nam này lắm chuyện quá !”
Nói rồi, Sharon cởi chiếc áo khoác đen đang mặc, lộ ra thân hình với đường cong gợi cảm c·hết người. Tiếp đó, cô quay đầu nhìn về phía gương mặt lạnh lùng bình tĩnh của Alex, mỉm cười
“Đã lâu không gặp, Alex-chan”
Mà Alex cũng chỉ hơi nhẹ gật đầu, thay thế cho lời chào. Thấy biểm cảm này của hắn, mặt ngoài thì Sharon không tỏ ra gì, nhưng bên trong nội tâm thì bắt đầu nghi hoặc....chẳng lẽ Coldguy nhận ra điều gì ?
“Làm thế có sao không ? Mọi người xung quanh đang nhìn kìa” Không để Sharon tiếp tục suy nghĩ, Yukiko đã lên tiếng cắt đứt.
“Không sao đâu, chị bảo chúng ta đang quay phim” Sharon hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng, trả lời.
“Ôi, yêu chị Sharon quá !”
“Mẹ ơi, cho con biết đây là ai đi chứ ?” Đôi mắt hình hạt đầu nhỏ của Shinichi sau bao ngày tháng rốt cuộc cũng xuất hiện ( Đọc manga để hiểu rõ hơn miêu tả )
“Hả, Shinichi không biết à, nữ diễn viên Mỹ nổi tiếng đấy ! Alex-san cũng biết mà” Một bên, bé Ran kinh ngạc hét to lên.
“Ý tớ là...tại sao nữ diễn viên nổi tiếng đó lại thản nhiên hóa trang thành một người khác hẳn được” Shinichi một mặt không thể tưởng tượng nổi chỉ tay vào Sharon.
Từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện, chẳng hiểu vì sao đúng lúc này Alex lại lên tiếng, c·ướp mất lời thoại đáng nhẽ ra là của Yukiko
“Bởi vì Yukiko-san và Mrs.Sharon đã từng vì một vai diễn tương tự với nhau, rất nhiều năm trước hai người đã tới Nhật Bản, tìm gặp Ảo thuật gia nổi tiếng Kuroba Toichi, một chuyên gia trong việc hóa trang, để học tập thuật dịch dung”
Nghe vậy, Sharon hơi nhíu mày nhìn lấy hắn, Yukiko cũng cực kỳ kịch ngạc quay đầu lại, mở miệng cảm thán: “Wow, Alex-chan cũng biết chuyện này ư ?!”
“....” Biết mình lỡ lời, Alex vội vàng nói chống chế, “Trong FBI có đủ mọi tư liệu về chuyện này”
Mà Ran cũng nhanh chóng giúp Alex rời đi sự chú ý, cô bé với vẻ mặt hưng phấn nhìn xem thần tượng của mình, “Thích quá, không ngờ lại gặp được người nổi tiếng ở nơi này, phải cảm ơn Thượng Đế mới được !”
Nghe đến lời này, đôi mày của Sharon hơi nhíu lại. Thời tiết giống như thu đến cảm xúc tương tự, cơn mưa vừa tạnh bây giờ lại bắt đầu tí tách rơi xuống từng hạt. Sharon nhẹ mỉm cười, lấy ô ra che l·ên đ·ỉnh đầu, đồng thời liếc lấy Ran
“Trên đời này thật sự có Thượng Đế ư ?”
“Dạ ?”
“Nếu có một người như thế, thì chẳng phải những người sống hết mình đã chẳng gặp rủi sao ? Đúng thế, Thiên Thần có bao giờ mỉm cười với tôi, dù chỉ một lần” Nụ cười buồn mang theo bi thương của cô hiện ra trong giây lát, trong khoảnh khắc đó, Sharon liếc lấy ghế sau, nơi Alex cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cơn mưa ở New York, phối hợp với câu nói vừa rồi, lộ ra cảnh tượng thật sự lạnh lẽo thê lương, khiến con tim của Alex bật chợt nhảy lên một nhịp.
“Cô có ý gì khi bảo như vậy ?” Ran có chút nghi hoặc, nét mặt cực kỳ khó hiểu.
Một lần nữa, Yukiko của chúng ta lại b·ị c·ướp lời thoại, lần này còn có thêm cả chính Sharon....
“Cuộc đời của Sharon Vineyard luôn đi song song với những nỗi bất hạnh” Alex mở cửa xe, đi ra phía bên ngoài. Từ bao thuốc trong túi áo khoác rút ra một điếu thuốc lá, châm lửa lên, tựa lưng vào chiếc ô tô, rít nhẹ một hơi. Có lẽ bởi vì cảm xúc không được ổn định, hắn buột miệng nói bằng tiếng Anh, cũng may những người ở đây đều hiểu,
“Có lẽ từ nhỏ, tôi cũng không rõ ràng, cho đến tận bây giờ, vận rủi luôn bám theo cô ấy....Bố mẹ Sharon c·hết c·háy đúng hôm đầu tiên cô xuất hiện trên phim, chồng lại ốm rồi mất ngay sau khi nhận giải Oscar. Người con gái Chris Vineyard tuy nổi tiếng giống mẹ nhưng lại bất hiếu, ngày bố mất, cô ta hóa trang thành chính bố mình xuất hiện sau lưng Sharon khi đang viếng mộ, tiếp đó...cô ta qua lại với mấy thằng cha chẳng ra gì, đặc biệt là một thằng vào vai bác sĩ bất đắc dĩ và tương đối khốn nạn”
Từng làn khói thuốc bay lơ lửng xung quanh khuôn mặt Alex, khiến khung cảnh lúc này có chút vi diệu, từ người hắn toát ra một vẻ thần bí khó tả
“Có lẽ cuộc đời tôi cũng giống như vậy, so sad !”
Kết thúc màn độc thoại, đang định đưa điếu thuốc lên miệng tiếp tục giải quyết tâm trạng, bỗng nhiên một bàn tay trắng trẻo mịn màng vươn tới ý đồ c·ướp lấy nó, đồng thời một giọng nói có chút bất mãn vang lên
“Đã bảo bao nhiều lần, từng bị viêm phổi thì đừng có h·út t·huốc !”
Một tay khác của Alex nhanh chóng túm lấy bàn tay kia, hắn liếc mắt nhìn sang người phụ nữ đang đứng bên cạnh, mặc kệ 3 người còn lại đang nghĩ gì, sững sờ, kinh hãi, khó hiểu, hài hước....hắn nói
“Quả nhiên, cô chính là cô ấy !”