Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thám Tử Lừng Danh Conan: Ta Đứng Giữa Trắng Và Đen

Chương 8: Rời đi




Chương 8: Rời đi

Từ đó về sau, cứ cách một đoạn thời gian, trong nhà Alex luôn đều đặn nhận được một bưu kiện. Không phải truyện cổ Grim, thì sẽ là sách hướng dẫn ảo thuật theo cấp độ. Thậm chí, đợt gần nhất còn xuất hiện bộ tiểu thuyết Harry Potter, mỗi một lần là một tập.

Dần dần, Christine đều quen thuộc ‘người bạn gái’ với cái tên gần giống mình của anh trai này.

Mà mỗi món quà đều sẽ kèm theo một phong thư gần giống nhau, chỉ khác màu son môi ở phần ký tên cuối cùng. Tuy nhiên chẳng hiểu sao, Alex không hề chán ghét, thậm chí nếu như bây giờ đột nhiên bị ngắt quãng, thậm chí rất có thể hắn sẽ cảm thấy trống vắng, như mất đi một thứ gì đặc biệt, chính hắn cũng không nhận ra điều này.

Từng phong thư, Alex không đốt hay vo tròn ném đi, mà cẩn thận cất vào một chiếc hộp gỗ, đặt ở tủ đầu giường, bên cạnh những cuốc sách đặc biệt kia....Đó giường như đã là một thói quen !

Mùa xuân tại New York, khí trời vẫn còn rất lạnh, tuyết phủ khắp thành phố, rất đẹp nhưng mang lại một vẻ buồn không tên. Mãi tận cho đến cuối tháng 3 đầu tháng 4 thì thời tiết mới ấm dần lên, tuyết tan, chim muông bắt đầu trở về và hoa anh đào nở rộ, tạo nên một quang cảnh đẹp tuyệt vời, nhiệt độ trung bình lúc này khoảng 25-30 độ C.

Một buổi đêm hôm thứ 6... Từ chiều, Alex bắt đầu xuất hiện loại cảm giác khó hiểu, giống như sắp phát sinh chuyện gì không tốt. Điều đó dẫn đến buổi chiều trên đường ở quán bar trở về, bộ dạng của hắn luôn thẫn thờ, đi trên đường liêc tục ngoài ý muốn va phải những người khác.

Vào khoảng 10 giờ tối, Alex tắt đèn, nằm trên giường của mình, thứ cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt.

‘Tạch !’

Đột nhiên một tiếng động nhỏ vang lên, là âm thanh cửa sổ được mở ra. Một thân ảnh từ phía bên ngoài chui vào, trực tiếp ngã lên sàn nhà.

Khóe miệng Alex hơi giật giật, tình cảnh này khá quen. Nghiêng người bật lên đèn bàn, quả nhiên là người phụ nữ kia.

Không một chút trần chờ, Alex lập tức đứng dậy, vội vã đi tới bên cạnh Vermouth, trên bụng của cô cắm một thanh dao găm nhỏ.

“Làm phiền cậu, Coldguy”

Nói xong câu đó, Vermouth liền lâm vào hôn mê. Alex hơi nhíu mày, coi chỗ ở của ta thành nơi cứu tế miễn phí ?

Trong đầu thì chửi thầm như vậy, nhưng động tác lại không chậm trễ chút nào. Lúc này Christine hẳn đang xem tivi, Alex nhanh chóng lén lút ôm lấy nữ nhân trong tay, đem tới phòng dành cho khách ở cùng tầng.

Vẫn là loạt phương thức quen thuộc, rút dao, cầm máu, vệ sinh v·ết t·hương, khâu lại, thành thạo điêu luyện và cực kỳ nhanh chóng.

Khoảng 30 phút, quá trình cuối cùng kết thúc. Alex một lần nữa khẽ ôm lấy đối phương, mang trở lại phòng ngủ của mình. Nhìn chằm chằm Vermouth đã được đặt nằm thoải mái trên giường, Alex khẽ thở dài. Chẳng hiểu Renya và tổ chức kia nghĩ cái gì, luôn giao cho nữ nhân này toàn nhiệm vụ nguy hiểm. Hết súng, v·ết t·hương đạn bắn, bây giờ lại bị dao đâm.



Nơi xa, tại Nhật Bản, nếu như Karasuma Renya biết được suy nghĩ lúc này của Alex, kiểu gì cũng đầy bất đắc dĩ kêu khổ, ‘Tiên sinh à, cô ta hoạt động tự do, làm gì có nhận nhiệm vụ như những thành viên khác, ngài trách lầm tôi rồi !’.

Nhẹ nhàng thay quần áo cho Vermouth, không quên cũng rửa sạch sẽ cho chính mình, dù sao mùi máu tươi quá nồng. Liếc nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 11h đêm, một lần nữa liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, Alex chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ và ủy khuất ngủ tại sofa.

Chờ căn phòng triệt để yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hô hấp đều đều của Alex, trên giường, Vermouth từ từ mở ra đôi mắt vẫn nhắm chặt. Sau lần này, cô đã xác định được, chàng trai trẻ này đã hoàn toàn rời khỏi FBI, không còn phục vụ cho nơi đó nữa. Nếu không, nhân cơ hội lần này, cô chính là miếng mồi ngon, hấp dẫn những kẻ đó xuất hiện.

Nằm ở đó, đôi mắt của Chris xuất hiện một tia nhu hòa, yên lặng liếc nhìn Alex đang chìm trong giấc ngủ say, khóe môi nhấc lên một nụ cười động lòng người. Dần dần, cô cũng th·iếp đi lúc nào không hay...

Sáng sớm, Alex bị ánh mặt trời chói lóa qua khung cửa sổ đánh thức. Mở ra mí mắt, nhận ra mình nằm trên ghế sofa, lắc đầu tỉnh táo, nhớ tới chuyện đêm hôm qua.

Nhìn xem chăn mền đã được gấp chỉnh tề, trên giường xuất hiện một chút hơi lạnh, chứng minh cho việc bóng hồng nằm ở đó đã rời đi rất lâu. Ở ngay chính giữa còn xuất hiện một tờ giấy.

‘Coldguy, chị còn có việc, đi trước. Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, không nhẫn tâm đánh thức. Tôi mượn tạm một bộ quần áo của cậu – Ký tên: Một dấu son môi’

Cái người này, đến vô ảnh đi vô tung, thật sự đem nhà mình thành trạm cứu tế !

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Alex vẫn lặng lẽ cất phong thư vào trong chiếc hộp gỗ, cẩn thận lưu trữ...

..............

Cứ thế, trong khoảng thời gian 6 năm tiếp theo, chỉ cần người phụ nữ này b·ị t·hương, vô luận v·ết t·hương lớn hay nhỏ, nặng hay nhẹ, đều chạy tới nhà Alex, cụ thể là phòng ngủ của hắn.

Quan hệ của hai người cũng càng ngày càng trở nên vi diệu, có thăm dò lẫn nhau, dò xét lẫn nhau, có đôi chút thân mật với nhau, tâm sự những câu chuyện bao đồng bên ngoài thế giới rộng lớn.

Đồng thời, trong khoảng thời gian này, Alex thi thoảng lại sử dụng năng lực ảo thuật từ đôi mắt Sharingan, thử thôi miên nhưng không hề có ý định xóa bỏ trí nhớ đối phương như trước, phát hiện vẫn luôn luôn vô hiệu, dần dần hắn cũng hoàn toàn từ bỏ.

“Cô...vội vội vàng vàng chạy tới đây...liền vì cái này ?” Đôi mắt hình bán nguyệt của Alex liếc nhìn lấy v·ết t·hương do chính tay Vermouth tạo nên, tràn đầy bất đắc dĩ hỏi.

“Sao nào, nếu như không cẩn thận bị nhiễm trùng, để lại sẹo, chị đây sẽ g·iết cậu”

Vermouth vắt chân ngồi trên ghế, một tay chống cằm, một tay đưa tới trước mặt Alex.

“Oh, really ? Chỉ cần cô đến chậm một hồi, v·ết t·hương đều khép lại...” Đối với lời đe dọa uy h·iếp quen thuộc của Vermouth, mỗi lần Alex đều không thèm quan tâm. Nói thì nói như vậy, Alex vẫn lấy ra dung dịch sát trùng, dùng bông nhẹ nhàng bôi lên vết...dao cứa đã không còn chảy máu kia.



“Bao nhiêu người muốn khám bệnh cho chị đây, vẫn không có cơ hội đâu”

“Là vinh hạnh của tôi”

“Sure, cậu thử nghĩ xem, sinh hoạt lúc đầu của cậu nhàm chán như thế nào, một ngày ba điểm trên một đường thẳng, sáng thức dậy, không đọc sách báo thì đi quán bar, chiều khi thì ngồi uống cà phê một mình, khi thì chẳng làm gì thẫn thờ đứng ngắm cửa sổ, chỉ từ sau khi gặp được chị đây, cuộc sống của cậu mới có thêm nhiều màu sắc, không phải à ?”

“Ha, thank you so much, vì buổi tối lần trước đã đóng giả làm cấp trên cũ của tôi ở FBI, ép buộc tôi rời giường đi xem phim với cô...” Alex liếc mắt nhìn đối phương, chuyện này cuối cùng cũng bị Christine nhận ra điều bất thường, gọi điện cho Jame Black, phát hiện sự dối trá đâu đó quanh đây. Cuối cùng, Alex đành đánh trống lảng cho qua, tạm thời thừa nhận đó là bạn gái của mình.

“Không hay à ? Bộ phim điện ảnh đó thế nhưng rất khó mua được vé để xem đấy !”

“Bình thường thôi”

“Đó chính là tác phẩm của Sharon Vineyard, vậy mà cậu lại nói là bình thường ?” Coldguy, tôi đặc biệt mang cậu đi xem phim tôi đóng, thế mà cậu lại tỏ ra như vậy, chê ? Vermouth nhìn chằm chằm vào Alex, nheo mắt đầy nguy hiểm.

Đột nhiên, Alex cảm nhận được một luồng sát ý, nhận ra dường như mình đã nói lỡ lời, “....Tôi không nói là diễn xuất của cô ấy không tốt, thậm chí là rất tuyệt vời, không chỗ để chê. Chỉ là đạo diễn cùng biên kịch thật sự là một đám bỏ đi, kịch bản rất...bullshit, vừa nhìn mở đầu, liền đoán được kết thúc, tình cảm vớ vẩn, có gì đáng xem ?”

Vừa nói, Alex vừa chửi thầm trong bụng. Đúng vậy, kiếp trước được chiêm ngưỡng những loạt phim điện ảnh kinh điển, tỉ như Marvel, Fast and Furius, Alex thật sự không thể hiểu nổi thế giới này, thời đại này xảy ra chuyện gì, tới tới lui lui đều chỉ toàn những thứ được gọi là ‘tác phẩm kinh điển’ nhưng đối với hắn tất cả đều não tàn như vậy. Coi như hiện tại là những năm cuối thập niên 90 đi, ở thế giới cũ, khoảng thời gian này, cũng không thiếu những bộ phim nổi tiếng, ăn đứt những thứ rác rưởi kia.

“Oh, nếu thế...cậu viết cho chị một bộ kịch bản có ý tứ xem nào ?”

“.....Cô không đóng phim, muốn kịch bản làm gì ?”

“Nếu như tôi đóng, cậu sẽ viết ?”

“.....Suy xét” Nhìn khuôn mặt đột nhiên áp sát gần tới, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt mình, trái tim Alex hơi nhảy lên một nhịp, tạm thời đáp ứng.

“Good !”

Vermouth trở lại tư thế ngồi đứng đắn, lộ ra nụ cười đắc ý, trong lòng cực kỳ chờ mong xem liệu người con trai của nhà cố vấn trinh thám, sư đệ của tiểu thuyết gia nổi tiếng, sẽ tạo ra một bộ phim như thế nào.



Cất gọn băng bông sang một bên, Alex cầm lấy cốc nước đưa tới trên bàn trước mặt Vermouth, nghĩ tới điều gì, lên tiếng

“Chris...bắt đầu từ tháng sau, không cần tới tìm tôi...tạm thời”

Nghe được tin tức này, Vermouth lâm vào hoảng hốt, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, quay đầu liếc nhìn Alex cũng không phát hiện ra điều bất thường của cô, chỉ là những gợn sóng lăn tăn trong chén nước làm nổi bật lên nỗi bất an trong lòng cô.

Nhìn xem lần đầu tiên không dám nhìn thẳng chính mình, Vermouth hỏi: “Sao vậy, sợ chị tìm cậu đòi kịch bản ?”

“Không phải, tôi tới Tokyo, nhận lời giúp đỡ của Yusaku-san, hỗ trợ anh ấy vài việc, tháng sau sẽ đi”

Trong câu trả lời của Alex có điều bất thường, đó chính là cái tên Yusaku. Thân phận Chris chưa từng gặp gia đình nhà Kudo, không thể nhận biết, người quen chỉ có thể là Sharon Vineyard. Tuy nhiên, cả Alex, người lỡ lời nói ra, đến Chris, người vô tình ngồi nghe, đều không nhận ra, hay để ý đến điều này.

Từ đó thấy được, tâm trạng cả hai người vào lúc này đều không được tốt đẹp cho lắm.

Không khí trầm mặc kéo dài một lúc lâu, Vermouth mới đánh vỡ nó. Thả ra ly nước đã dần nguội lạnh trong tay, ánh mắt có chút buồn bã, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười tự giễu

“Coldguy thật lợi hại ! Có phải chị nên chúc mừng cho cậu, cuối cùng cũng thoát khỏi đôi tay của chị ?!”

“....”

Alex không lập tức đáp lại, liếc nhìn biểu lộ của nữ nhân ngồi gần mình, rồi lại nhìn ra bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, thở dài một hơi

“Cũng không phải không trở lại”

“Cậu giống như coi chị mang đến phiền phức cho cậu, ước gì có thể cao chạy xa bay, vĩnh viễn không gặp lại...”

“Suy nghĩ nhiều”

Trong thoáng chốc, đột nhiên Alex sinh ra cảm xúc muốn ôm lấy bóng hồng xinh đẹp này vào trong lòng, vỗ về an ủi. Nhưng hắn kìm lại được. Đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, Alex nhìn lên bầu trời, nghĩ tới, dường như đêm hôm đó, ngày hai người họ gặp nhau lần đầu tiên, mặt trăng cũng tròn như vậy

“Khoảng thời gian tôi không ở đây, hãy sống thật tốt...Đừng để b·ị t·hương thêm lần nào nữa”

Vermouth rời đi, Alex không hề biết rằng, đêm hôm đó, có một người đã khóc, chuyện chưa từng xảy ra bất kỳ lần nào trước đây !

1 tháng sau....

Anh em nhà Dason đáp chuyến bay tới Nhật Bản, trong căn nhà của Sharon Vineyard, một thân ảnh nằm trên ghế sofa, mặt đất xung quanh vứt đầy những chai rượu trống rỗng.

Đúng vậy, một người xuất thân từ bóng tối, sao có thể hi vọng vươn tới ánh mặt trời xa vời đó đâu. Dường như...Thiên thần chưa từng một lần mỉm cười thật lòng với ta !