Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thám Tử Lừng Danh Conan: Ta Đứng Giữa Trắng Và Đen

Chương 7: Lời cảm ơn đặc biệt




Chương 7: Lời cảm ơn đặc biệt

Công việc của Kudo Yusaku hoàn tất, hai vợ chồng cũng mang theo Shinichi trở về Nhật Bản. Lúc đưa tiễn gia đình nhỏ lên máy bay, trở về nhà, Christine vui sướng đến nỗi quyết định mang theo anh trai mình đi ăn một bữa tiệc thịnh soạn ở Bateaux New York, nhà hàng trên tàu lớn giữa biển nổi tiếng nhất thành phố đông dân. Alex cũng bằng lòng chấp thuận, dù sao... thoát khỏi Yukiko cũng là một chuyện đáng ăn mừng, hơn nữa cũng hiếm khi có dịp được cô em gái nuôi mời ăn tiệc.

Thời gian trôi qua, rất nhanh liền đến lễ mừng năm mới. Ngày này mặc dù không thể sánh với Lễ Giáng Sinh, nhưng dù gì cũng là một dịp đặc biệt, tất cả mọi nơi trên nước Mỹ, nhà nhà đều cùng nhau sum vầy bên mâm cơm ấm áp.

Alex và Christine cũng vậy. Một bữa tiệc đơn giản nhưng vui vẻ trôi qua, Alex nói với em gái một câu, trở về phòng của mình. Phát hiện cửa sổ phòng ngủ bị gió thổi mở toang, những bông tuyết thông qua đó bay vào bên trong, khiến cho nơi này bỗng dưng có chút thanh lãnh.

Đi tới bên cửa sổ, ngay tại lúc Alex vừa đóng nó lại, đột nhiên hắn cảm giác được có đồ vật dính lấy sau gáy của mình.

“Cấm nhúc nhích, giơ hai tay lên !”

Là súng, một họng súng c·hết chóc. Chẳng lẽ là ăn c·ướp ? Hừ, gặp phải ta cũng là bất hạnh của ngươi, mới đầu năm mới vậy mà...Alex nhếch khóe môi khinh thường, rất phối hợp giơ đôi tay lên, chỉ cần hắn quay người lại, thằng ngu này chắc chắn phải c·hết không nghi ngờ.

“Từ từ xoay người lại !”

Hợp ý ta đấy...Wait, âm giọng này...có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó. Alex xoay người, nhìn thấy thân ảnh với dáng người thon thả, dù cho chiếc áo khoác màu xám kia cũng không thể che đậy đi những đường cong mê hoặc. Mái tóc dài màu vàng kim được buộc thành đuôi ngựa, đôi mắt với đồng tử lam nhạt mang theo một tia suy nghĩ nhìn thẳng, tay phải cầm súng hướng chính hắn.

Vermouth !

Trong phút chốc, Alex vừa sững sờ nhìn đối phương vừa thầm suy tư. Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây ? Năng lực của đôi mắt Sharingan mất hiệu lực ?

“Wassup ? Kinh ngạc khi nhìn thấy ta hay sao ?”

Thấy được mặt mũi của Alex trong thoáng chốc hiện lên vẻ chấn kinh, Vermouth nở một nụ cười đầy đắc ý.

“Coldguy, đã lâu không gặp. Đừng sử dụng năng lực thôi miên đó, vô dụng với ta”

“Cô đến đây làm gì ?”

Từ câu nói vừa rồi, Alex hoàn toàn xác nhận Sharingan đã mất linh, ít nhất là đối với nữ nhân này, đồng thời hắn cũng hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện. Lý do tại sao trước đó, Vermouth trong thân phận Sharon Vineyard lại đến thăm nhà mình, và chắn chắn...cô ta đã điều tra qua thông tin của hắn và gia đình hắn.

“Alex Dason, con trai của nhà cố vấn trinh thám Daniel Dason đã q·ua đ·ời, anh trai nuôi của nữ chủ tịch tập đoàn AC, Christine Dason, người đã được nhặt về từ hơn 10 năm trước”

“Cô điều tra tôi ?” Biết rõ còn cố hỏi, Alex giả vờ bày ra b·iểu t·ình bất mãn, đôi mày hơi nhíu lại.

“Oh, không cần phải nghiêm túc như vậy, hôm nay tôi cố ý tới đây để cảm tạ, dù sao cậu đã cứu tôi”



“Cảm ơn tôi ? Dùng súng chĩa vào đầu người khác là cách cô biểu đạt lời cảm ơn ? Hừ, phong cách này thật đặc biệt, nhưng có lẽ cũng khôn người nào muốn nhận”

Alex nhếch miệng, lúc này hắn đã lấy lại được bình tĩnh vốn có, thả lỏng cơ thể của mình. Hắn hiểu, cho dù đối phương cầm súng trên tay, Alex vẫn có thể dễ dàng khống chế Vermouth, không để cô kịp thời làm gì.

Tuy nhiên, nếu không dùng ma thuật, chắn chắn sẽ gây ra động tĩnh lớn, mà dùng, thì Christine kiểu gì cũng cảm nhận được năng lượng bùa phép chấn động. Cả hai cách đều không được, vậy thì cứ từ từ xem xét tình huống tiếp theo.

“Dĩ nhiên đây chỉ là một trò đùa, just kidding. Làm sao mà tôi có thể thật sự đối xử như thế với ân nhân cứu mạng được, Coldguy !”

Vừa nói, Vermouth vừa đi đến ghế sofa bên cạnh cửa sổ, ngồi xuống. Vuốt vuốt khẩu súng lục trong tay, cô cười đùa nhìn xem anh chàng lạnh lùng trước mặt.

Nghe cách xưng hô của Vermouth đối với mình, Alex chửi thầm trong đầu. Tương lai gọi Conan là ‘Coolguy’ lúc này gọi mình là ‘Coldguy’. Mother Fucker ! Đám nữ nhân này thật CMN đặc biệt.

“Who are you, really ?”

“Chris, chẳng phải lần trước đã nói cho cậu rồi hay sao ? Chị đối đãi với cậu rất thẳng thắn, vậy mà cậu lại lừa gạt chị thật thê thảm. Toàn bộ New York đều không có ai gọi với cái tên Conan. Coldguy thật sự khiến chị đây đau lòng”

“So, rốt cuộc hôm nay cô đến đây có việc gì ?” Không thèm để ý đến những lời trêu trọc vô nghĩa của Vermouth, Alex hỏi tới vấn đề chính.

“Không có việc gì thì không thể tới tìm cậu ?”

“.....”

“Tôi đến xem, anh chàng đẹp trai trẻ tuổi như cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào. Những năng lực đặc biệt như vậy, nó giúp che giấu tất cả mọi thứ ư ? Đôi mắt đó là gì ? Và...cậu rốt cuộc là ai ?”

Khuôn mặt Vermouth trông giống như cười mà không phải cười, đặc biệt là câu hỏi cuối cùng, ánh mắt cô lạnh xuống, nụ cười cũng biết mất, thay thế vào đó là biểu cảm nghiêm túc đến đáng sợ.

Nghĩ nghĩ vài giây, Alex thành thành thật thật đáp lại: “Magic, believe it ?”

“....Coldguy, cậu nghĩ tôi sẽ tin tưởng ?” Hơi sững sờ một lúc vì câu trả lời, Vermouth nhếch lên khóe môi, hỏi mà không hẳn là hỏi.

“Có tin hay không tùy ở cô, dù sao lúc này tôi cũng là cá đang nằm trên thớt” Alex nhún nhún vai, méo miệng, hiếm khi nào làm ra bộ dáng hài hước như này, trong chớp mắt, quay trở lại với biểu cảm lạnh lùng quen thuộc.

“Nói cũng đúng, cái mạng nhỏ của cậu thế những đang nằm trong tay chị đây, trước tiên tạm thời tin tưởng, Sorcerer guy”

Không tiếp tục đứng im một chỗ, Alex bình thản như mọi khi tiến đến bên cạnh sofa, ngồi xuống góc đối diện, rút ra một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi, “Rốt cuộc hôm nay cô đến đây là muốn làm gì ?”



Vermouth không lập tức trả lời, áp sát về phía Alex, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc, dập tắt nó đi, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn

“Từng bị viêm phổi thì đừng h·út t·huốc !”

Tiếp đó, cô hơi mỉm cười, nghiêng đầu tựa vào bên vai Alex, trả lời câu hỏi vừa rồi: “Đã nói rồi, muốn cảm ơn cậu. Hôm nay vừa dịp chị đây đi ngang qua nơi này, trông thấy căn biệt thự này khá quen, vừa tiến vào phòng liền phát hiện là nhà của cậu. How, cậu không tin ?”

Hành động của Vermouth để Alex hơi nhíu mày lại, trái tim đột nhiên nhảy lên một nhịp. Bất quá, trong lòng hắn lại không hề có cảm giác bài xích như khi tiếp cận với những người phụ nữ khác, suy tư vài giây, hắn quyết định để mặc vậy.

Thấy Alex trầm mặc không nói, Vermouth cười cười tiếp tục lên tiếng

“Không hoan nghênh tôi sao, thật khiến chị đây đau lòng mà !”

“Ừ, lời cảm ơn tôi đã thu đến, mặc dù có chút đặc biệt” Alex còn kém trực tiếp nói ‘nơi đây không chào đón cô, mau rời đi, không tiễn’ nhưng khuôn mặt hẵn đã thay cho lời diễn đạt.

“Thật sự rất lạnh lùng, Coldguy. Đừng như vậy, ngoài trời đang rất lạnh, lại còn có tuyết rơi, cậu cam lòng đuổi chị đi sao ?”

“.....”

“Hm...Alright, chị đây không trêu trọc cậu nữa, nhưng mà hôm nay đến đây thực sự là muốn nói lời cảm ơn với cậu, bởi vì đi quá vội vã và đột ngột, quên mang theo quà tạ lễ, để ngày khác vậy”

Vermouth đứng lên, sửa sang lại một chút áo khoác bị nhăn, đồng thời nửa nghiêm túc nửa đùa cợt nói.

“Goodbye, my boy !” Một nụ hôn gió dành cho Alex, tiếp đó cô mở ra cửa sổ, biến mất trong màn đêm.

Cuối cùng đưa tiễn được nữ nhân dở hơi này, Alex thở dài một hơi, vừa cầm lên điếu thuốc mới, dự định châm lửa, đột nhiên chẳng hiểu tại sao lại trầm ngâm vài giây, quyết định cất đi.

Nằm lên giường, hắn nghĩ tới người phụ nữ này, dần dần chìm vào giấc ngủ...

Buổi trưa hôm sau, Christine từ công ty trở về, vừa đến cửa nhà liền phát hiện một bưu kiện tương đối lớn được đặt ở trước hiên.

Liếc nhìn tờ giấy nhãn dán tại mặt trên, có một dòng chữ: ‘Dear my boy Alex – Your sis Chris !’

‘Chris ? Anh trai mình rốt cuộc kiếm được bạn khác giới ?’

“Brother, mau ra đây, anh có một bưu kiện !”



“Bưu kiện ?” Đang tại phòng bếp ăn trưa, Alex nghe vậy đột nhiên nghĩ tới điều gì.

Hai người ở phòng khách nhìn xem bưu kiện được bọc bằng hộp bìa catton, biểu cảm mỗi người một khác.

“Sis Chris, tên khá giống mình, yeahhhh, anh trai rốt cuộc cũng có bạn gái !”

“....” Alex dùng đôi mắt hình bán nguyệt nhìn xem cô em gái, không biết nói gì.

Tiếp đó, hắn trực tiếp cầm lấy con dao trên bàn, rạch hộp giấy ra. Mặc dù Alexc không muốn mở ‘quà’ ngay trước mặt Christine, vạn nhất nữ nhân điên kia gửi đến một viên đạn, hoặc vật kì quái nào đó, đến lúc ấy rất khó để giải thích.

Nhưng nhìn ánh mắt của em gái mình, Alex thở dài, thôi được rồi, mặc kệ nó, cùng lắm thì tốn chút nước bọt.

Mở ra, phát hiện bên trong lại còn là một hộp giấy khác, tiếp tục mở...phát hiện không sai biệt lắm còn 5, 6 cái nữa, Christine đứng một bên đã hoàn toàn c·hết lặng.

“Chẳng lẽ...sẽ trống không ?”

“....”

Con mụ điên này rốt cuộc muốn làm cái gì ? Ngay khi sự kiên nhẫn của Alex sắp đến giới hạn, tầng hộp giấy cuối cùng cũng được mở ra, bên trong...vậy mà xuất hiện một quyển sách ‘Hướng dẫn ảo thuật căn bản’

Lúc này thì cả hai anh em nhà Dason đều c·hết lặng. Mất một lúc, Christine mới mở miệng

“Chúng ta bị trêu trọc ? Dù sao...đều là pháp sư...”

“Anh về phòng trước” Một mặt không thay đổi, Alex cầm theo quyển sách rời đi. Vẫn đứng thẫn thờ ở chỗ cũ, Christine không hề phát hiện rằng, phía trước, khóe môi của anh trai cô bí mật nhếch lên.

Trong phòng của mình...Alex rốt cuộc không nhịn được nữa, khẽ bật cười thành tiếng, một điều mà hiếm khi thấy ở hắn.

Chậm rãi mở ra cuốn sách, ngay trang đầu tiên, một phong thư đã nằm gọn ở đấy.

‘Sorcerer guy, thích món quà này chứ ? Không cần cảm ơn, chờ đọc xong, chị lại tặng cậu sách khác’ Bên dưới cùng, phần ký tên còn hiện lấy một dấu son môi đỏ tươi – ‘Chris yêu dấu của cậu !’

Bình tĩnh đặt cuốn sách l·ên đ·ỉnh tủ đầu giường, Alex tự pha cho mình một ly Martini, đi đến bên cạnh cửa sổ, vừa nhấm nháp vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, không ai biết hắn đang nghĩ gì.

Mà ở một nơi xa, cùng thành phố, nơi ở của Sharon...

Vermouth với động tác y hệt, cũng đứng bên cửa sổ, một tay cầm ly Martini, ánh mắt liếc nhìn về phương hướng nào đó, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

‘Coldguy chắc cũng đã thu được món quà của mình. Thực sự rất chờ mong, vẻ mặt khi nhận được nó đâu’.