Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thám Tử Lừng Danh Conan: Ta Đứng Giữa Trắng Và Đen

Chương 6: Xoát nhà




Chương 6: Xoát nhà

Biệt thự nhà Dason

“Chị về rồi đây !” Cầm lấy túi lớn túi nhỏ, Yukio trở về nhà, đi theo phía sau cô còn có Sharon.

“Alex-chan, có nhớ chị hay không ?”

Nhận ra được mục đích của vị sư tỷ không đáng kính, Alex nhanh chóng ôm lấy Shinichi đang ngồi trên sàn nhà, đặt vào trong ngực Yukiko, tiếp đó lui về phía sau, ngồi xuống sofa

“Đứa bé này nhớ chị”

“Thật à ? Shin-chan nhớ mẹ ư !” Yukiko ôm chặt lấy Shinichi bé nhỏ, dí sát má mình vào má thằng bé, cọ tới cọ lui.

Hành động này khiến khuôn mặt Shin-kun đỏ lên thấy rõ, đôi tay nhỏ bé cô gắng đẩy đẩy người mẹ đang t·ra t·ấn chính mình, “Không có, mẹ, buông con ra !”

“Who is this ?” Alex liếc nhìn sau lưng sư tỷ, biết nhưng tỏ ra không biết, lên tiếng hỏi thăm thân phận người phụ nữ vừa mới vào cửa liền dò xét hắn từ trên xuống dưới.

“Ah, đúng rồi, quên giới thiệu. Sharon, đây chính là Alex-chan mà em đã kể với chị” Yukiko buông con trai mình ra, nhìn lấy Sharon, còn tay thì chỉ vào Alex, giới thiệu.

Tiếp đó, cô lại quay đầu về phía Alex, tay còn lại giơ hướng Sharon, nói tiếp: “Alex-chan, đây là bạn tốt của chị, Sharon Vineyard, em có thể gọi là Sharon-san bằng tiếng Nhật, hoặc nếu....”

“Được rồi Yukiko, xưng hô như thế nào thì tùy cậu ấy. Chị nghĩ với một người trững trạc như Alex, sẽ rất lễ phép” Sharon kịp thời ngắt lời Yukiko, không để cho cô nàng tiếp tục dài dòng, tiếp đó hơi gật đầu, khóe môi nhẹ nhếch lên, “Nice to meet you, Alex-chan”

“Alex Dason, nice to meet you...Mrs.Sharon”



Trong giây lát Alex không biết nên xưng hô như thế nào. Bởi vì hắn không rõ nên gọi là ‘Ms’ hay là ‘Mrs’ ( Đoạn này các bạn tự hiểu nhé ). Cuối cùng, vì bộ dạng đối phương lúc này đang ở tuổi trung niên, Alex quyết định gọi như vậy. Đồng thời, trong lòng hắn cũng cười thầm bởi câu nói trước đó của cô

‘Xưng hô như thế nào thì tùy à ? Sharon, Chris hay Vermouth ? Nếu như ta gọi bằng hai cái tên sau, cô sẽ có biểu cảm ra sao đây ?’

“Chris-chan đâu ?” Ngay lúc này, Yukiko làm r·ối l·oạn suy nghĩ của Alex, lên tiếng hỏi.

“Em ấy đến công ty, nghe nói có một buổi ký kết hợp đồng quan trọng”

“Thật là, suốt ngày công việc, giống y hệt người nào đó. Thường xuyên để anh trai ở nhà cô đơn một mình. Chờ con bé về, chị phải dạy dỗ thật tốt mới được”

Alex đã tưởng tượng đến cảnh tượng của em gái mình, khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong, khiến cho khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng trước đó vào lúc này lại quyến rũ một cách khác thường. Đứng một bên, Sharon không khỏi hoảng hốt trong phút chốc.

Nhưng mà 3 người còn lại đều không nhận ra điều bất thường từ cô, Yukiko vẫn hồn nhiên vui tươi nói tiếp

“Nhắc đến con bé, Chris-chan có nói với chị rằng em muốn chiêu đãi chúng ta một bữa tiệc thịnh soạn đúng không. Để chứng minh, chị mới mời người bạn tốt nhất đến đây nếm thử tay nghề của Alex-chan”

Hơi gật đầu, Alex đứng dậy, xoay người tiến vào trong bếp, không quên đáp lại: “Chờ một lúc liền có thể bắt đầu”

................

Trên bàn cơm

Một bên Alex miễn cưỡng ứng lấy những câu hỏi thiếu dinh dưỡng từ Yukiko, một bên hắn luôn chú ý đến người phụ nữ Vermouth lúc này đang trong bộ dạng của Sharon Vineyard.



Alex có chút nghi ngờ. Hắn tin tưởng vào năng lực đôi mắt của hắn, vì lẽ đó Vermouth không thể nhớ gì đến chuyện lần trước, từ đó cũng không thể sinh ra ý niệm đi điều tra thông tin từ hắn. Trước đây ở trong FBI, Alex thường xuyên sử dụng chiêu này lên bất cứ ai đã từng có dấu hiệu bất thường, kể cả đó có là Shuichi, thậm chí...Yusaku cũng không trốn thoát khỏi.

Về phần Yukiko, Vermouth không thể nào chỉ dựa vào lời vài câu giới thiệu bình thường không thể bình thường hơn để rồi đến đây ăn cơm được. Tính cách của cô ta trong thân phận nữ diên viên hắn tương đối hiểu. Vì lẽ đó, sự tình hiện tại xảy ra, nữ nhân này chắc chắn có vấn đề.

Alex thậm chí đã nghĩ đến chuyện năng lực của mình mất linh, tuy nhiên hắn đã nhanh chóng bác bỏ. Nhưng cũng chính vì thế, suy luận của hắn lâm vào bế tắc.

“Alex-chan, chị chú ý em một mực len lén nhìn Sharon, có phải bị vẻ xinh đẹp của cô ấy mê hoặc hay không ?” Yukiko phát hiện ra sư đệ của cô trong suốt bữa ăn đến giờ, vô tình hay cố ý thỉ thoảng lại liếc lấy người bạn thân. Điều này khiến Yukiko có chút buồn cười, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc Alex-chan cũng không phải là người có trái tim sắt đá.

“Oh, really ? Trên mặt ta dính thứ gì à ?”

Sharon ưu nhã dùng khăn tay lau khóe miệng, ngước mắt nhìn chàng thanh niên ngồi đối diện, nụ cười hiếm khi xuất hiện bây giờ lại được cô trưng ra. Chính Sharon cũng đã sớm phát hiện hành động dị thường của đối phương. Suy tư trong lòng không khác là bao so với Alex, chẳng lẽ bị cậu ta nhận ra điều bất thường ?

Nếu như khung cảnh lúc này được in ra bằng manga, mọi người chắc chắn có thể nhìn thấy trên trán Alex xuất hiện vài đường hắc tuyến, “No...chỉ là, tôi cảm thấy Mrs.Sharon có chút quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó”

“Haha...hóa ra bởi vì chuyện này. Chị đoán em chắc chắn nhìn thấy ở trên TV hoặc báo chí. Sharon chính là nữ diễn viên nổi tiếng số 1 của Hollywood, Sharon Vineyard, từng thu được giải Oscar danh giá”

“Thì ra vậy” Alex lạnh nhạt ứng phó một câu, làm ra bộ dáng chợt hiểu, tiếp đó đứng dậy cầm lấy dao nĩa và đĩa của mình, mang đến bồn rửa, “Tôi đã ăn xong, Yukiko-san, tôi về phòng có chút chuyện cá nhân, bát đũa cứ để đấy, tí nữa tôi dọn”

“Không cần, Alex-chan đã mất công khổ cực làm bữa ăn ngon như vậy, có việc thì cứ làm đi, để đấy để chị dọn cho”

“Thanks !”

“Sharon, tay nghề của sư đệ em không tệ đúng không ?” Yukiko quay sang hỏi ý kiến Sharon, bộ dáng giống như đang khoe khoang chính mình.



“Ừm, very good, thank you Alex-chan !”

“You’re welcome ! So, tôi về phòng”

Tất nhiên không muốn một số chuyện bất thường xảy ra, thì không cần tiếp tục ở lại đây. Alex nhanh chóng rời đi, để lại 3 người tự mình làm gì thì làm.

Nhìn xem bóng lưng Alex, Sharon cũng nói vài lời với Yukiko, ý rằng cũng đã muộn, nên trở về. Tuy nhiên, Yukiko lại không hề muốn như vậy

“Đều trễ như vậy, một mình chị đi về cũng không an toàn, liền ở lại đây đêm nay đi. Dù sao Yusaku phải một lúc nữa mới trở về, nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, cùng uống vài chén chứ ?”

Hơi lưỡng lự vài giây, Sharon liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi mới nhẹ gật đầu, “Alright, nhưng mà không thể quá muộn, dù sao thức đêm đối với phụ nữ là một món v·ũ k·hí có sát thương rất lớn”

“Yeah...!”

Nhìn xem Yukiko hưng phấn như vậy, Sharon lại bí mật nở một nụ cười thần bí. Cô biết rõ, thời điểm này đã trễ, hai người nhiều năm đã không gặp nhau, người bạn thân này chắc chắn sẽ giữ mình ở lại. Do đó, vừa rồi chỉ là một đoạn đóng diễn giả tạo, thực chất Sharon đã có ý đồ trong đầu. Ngủ lại đây một đêm, thuận tiện điều tra nơi này, đặc biệt là Alex Dason.

Đêm đến...

Chờ toàn bộ những người ở trong biệt thư Dason đã chìm vào giấc ngủ, Sharon hay lúc này phải thay cách xưng hô, Vermouth, lặng lẽ rời khỏi phòng dành riêng cho mình, bắt đầu quá trình thăm dò.

Trừ phòng ngủ mà lần trước Alex đã đặt cô nằm do Vermouth đã xem xét toàn bộ và phòng của vợ chồng nhà Kudo vì tính cảnh giác của tiểu thuyết gia trinh thám đó, còn lại tất cả những căn phòng khác, Vermouth đều xoát qua một vòng.

Càng như vậy, cô càng phát hiện ra điều bất thường. Từ phòng khách, phòng bếp cho đến thư phòng và phòng ngủ của Christine, đều không có bất cứ khung ảnh nào có sự xuất hiện của Daniel Dason hay vợ của ông ta. Nói tóm lại là không hề có một tấm ảnh gia đình nào thực sự.

Trừ ảnh đôi của anh em nhà Dason, không còn cái khác. Rồi đến chuyện tiếp theo, đó là trong thư phòng. Là một cố vấn trinh thám tương đối nổi tiếng, mặc dù không bằng Yusaku, nhưng chắc chắn Daniel Dason sẽ phải để lại những bản ghi chép của mình. Tuy nhiên, toàn bộ phòng sách nhỏ đó, Vermouth đều không tìm thấy gì cả. Những bút kì về trinh thám không phải là thứ gì quá quan trọng hay bí mật mà phải cất giấu.

Chính vì thế, càng tra xét, nỗi nghi ngờ trong Vermouth càng trầm trọng thêm. Nhưng cô....vẫn không thể rút ra được kết luận cuối cùng. Lý do vì sao như vậy, thêm cả chuyện Alex đã từng biến mất hằng ấy năm rồi quay trở lại, tất cả đều cực kỳ bất thường. Thậm chí cô từng có suy nghĩ chợt thoáng qua rồi lại lắc đầu phản bác, ‘Liệu có phải...Daniel Dason cũng từng ở trong tổ chức...’.

Cuối cùng, Vermouth đành từ bỏ, dù sao thì cũng đã tìm hiểu thêm được một chuyện quan trọng, cô cũng nên dừng tay. Khoảng thời gian sau này, cô sẽ từ từ tra xét thật kỹ chàng trai trẻ tuổi Alex đầy bí ẩn đó.