Chương 5: Dạo phố
Đầu giờ chiều, Alex chậm rãi từ quán bar gần nhà trở về. Nói là đến FBI, nhưng thực ra đó cũng chỉ là cái cớ. Bất quá, cuối cùng thì hắn cũng không thể chốn khỏi số mệnh, bị người ‘sư tỷ’ của mình nắn bóp khuôn mặt, xoa xoa mái tóc, giày vò đủ mọi chiêu trò, cho dù 1m85 như hắn, cao hơn Yukiko hơn một cái đầu, vẫn chịu chung số phận với cô em gái. Mà đứng một bên, Christine thì cười đùa khoái trá. ( Ông anh mình thật sự cao như thế này ngoài đời. Mịa, chẳng hiểu sao đám con trai có thể cao như vậy nữa )
14h00...
“Alex-chan, Chris-chan, sư huynh Yusaku hôm nay bận rồi, bạn của chị lại đột nhiên có việc tìm chị, mang theo Shinichi ra ngoài không tiện cho lắm”
Yukiko tràn đầy hào hứng đứng ở cửa, nhìn xem ba thân ảnh hai lớn một nhỏ đang đứng trong nhà bày ra đôi mắt hình bán nguyệt, cười tí tởn giải thích
“Vì vậy Shin-chan đành nhờ hai em. Mặc dù chị cũng không đành lòng, nhưng chiều nay tương đối đặc thù, hơn nữa Shinichi, đứa nhỏ này cực kỳ nghe lời, cứ đưa cho nó một cuốn sách là được. Làm ơn nhé, sư đệ sư muội của ta !”
“....” x3
Alex liếc nhìn cô sư tỷ không đáng tin cậy này, trong lòng thầm chửi bậy. Gạt quỷ hả ? Bạn thân của Yukiko ở Mỹ thì chỉ có Sharon Vineyard, mặc dù không quá rõ cốt truyện, nhưng một số thứ hắn vẫn có thể nhớ được. Với tính cách của cô nàng này, tìm gặp Sharon thì chỉ có đi chơi, có việc ? Mua sắm, dạo phố cũng là việc hả ? Bây giờ hắn mới biết đấy !
“Yukiko-san cứ yên tâm giao thằng bé cho Alex, đừng nhìn anh ấy lạnh lùng ít nói thế thôi, kỳ thực rất ưa thích trẻ con, chiếu cố trẻ nhỏ cực kỳ chuyên nghiệp”
Lại nữa...Alex với khuôn mặt không còn gì để mất liếc lấy Christine. Đúng là không phải anh em ruột, bán đứng chỉ trong một tíc tắc.
“Thật vậy ư ? Vậy thì làm phiền Alex-chan, chị có việc gấp, đi trước, bye !”
Nói xong, không kịp để Alex đáp lời, giống như một cơn gió, Yukiko sử dụng ‘Thuấn thân chi thuật’ thân ảnh biến mất trong chớp mắt. Lưu lại Alex một mặt bất đắc dĩ và Shinichi mờ mịt...Mình cứ như vậy bị ném bỏ ?
“Christine, anh...” Alex còn chưa nói hết lời, đã thấy cửa chính biệt thự một lần nữa bị mở ra, rồi đóng lại. Chỉ nghe được một câu nói vang lại trong gió lạnh, “Công ty chiều nay cũng ký hợp đồng rất quan trọng, bye brother !”
“....” Cánh tay phải của Alex vẫn đang giơ lên, đầu vẫn ngoảng về phía bên cạnh, nơi em gái thân yêu vừa rồi vẫn còn đứng đấy, miệng hé mở nhưng lời nói không thể đi đến cuối cùng.
Haizzz...!
Thờ dài thườn thượt, ngoảnh đầu nhìn bên trái, cậu nhóc Shinichi vừa mới lên lớp 1, hình tượng giống y hệt như trong manga, phần tóc sau gáy cột lại thành đuôi sam ngắn. Biểu cảm trông có vẻ như rất thông minh, một tiểu thiên tài, nhưng thực chất vào mắt Alex, bộ dáng cực kỳ rắm thúi.
‘Đúng là so với Renya lúc còn bé, thám tử học sinh tương lai không thế sánh bằng’
“Kid, nhóc có đói bụng không ?”
“Không đói bụng, tôi hiểu chút tiếng Anh, tôi không gọi là ‘kid’ tôi có tên hẳn hoi, Kudo Shinichi !”
“Well, kid, có khát không ?”
“Không khát ! Tôi tên là Shinichi !”
“Alright, Shinichi. Như vậy, bình thường thời gian này ở nhà nhóc hay làm gì ?”
“Đọc sách, Onisan, nhà anh có sách không ?”
“Có, ta dẫn nhóc đi một nơi” Alex mắt cá c·hết quay người, đồng thời nhắc nhở thêm một câu, “Call me ‘Sir’ hoặc gọi là Ojisan, Mr.Dason, Alex-san. Ta với cha mẹ nhóc là đồng lứa đấy”
‘Nói đến, nếu phải gọi thật, chú em còn phải gọi ta là ông cố nội cũng không chừng’ Alex nghĩ thầm trong lòng.
Đọc sách, quá đơn giản. Trong nhà Alex sưu tập rất nhiều sách vở, từ tiểu thuyết trinh thám đến khoa học, đúng sở thích với tiểu thám tử Kudo Shinichi. Hơn nữa....nhớ đến trong phòng em gái mình có một số...tư liệu không phù hợp cho trẻ em, Alex đi phía trước, khóe môi nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.
Kể từ ngày ấy, cuộc đời của Kudo Shinichi đã đi lầm đường lạc lối...( Đùa thôi ^^ )
Quảng trường Thời đại.
“Sharon, đã lâu không gặp, em nhớ chị muốn c·hết !”
“Xuỵt ! Yukiko, em phải nhớ thân phận của hai chúng ta !”
“Ah, đúng vậy, đúng vậy. Mau, đi, đi, chúng ta đi thôi”
Hai người phụ nữ xinh đẹp, đeo hai chiếc kính râm rất to, đội hai chiếc mũ vành rộng che đi gần nửa khuôn mặt. Chỉ cần liếc nhìn qua cũng biết không phải là người bình thường.
.............
Một buổi chiều cứ trôi qua như vậy, một nơi thì trầm lặng yên tĩnh, một nơi thì nhộn nhịp vui vẻ.
“Rất lâu không được đi dạo phố thoải mái như thế này, còn mua được nhiều thứ tốt như vậy” Yukiko không có chút hình tượng nào của một người đã từng là nữ minh tinh nổi tiếng tại Nhật Bản, cả cơ thể ngồi liệt tại trên ghế ở quán cà phê.
“That’s right !”
“Đúng rồi Sharon, một hồi chị theo em về nhà đi, em từ Nhật Bản mang tới một bình rượu ngon, hơn nữa Alex-chan có nói sẽ chiêu đãi chúng ta một bữa tiệc thịnh soạn để chào đón gia đình em, buổi tối hai chị em mình uống vài chén ?”
“Okay, vừa vặn chị cũng đã lâu không gặp Shinichi. Alex là đàn ông mà còn biết nấu ăn ?”
“Ừm, thật tuyệt vời đúng không ? Chị cũng biết đấy, Daniel-sensei và phu nhân q·ua đ·ời sớm, Alex lại một mình bươn trải từ nhỏ, không nhận được sự chăm sóc từ cha mẹ, cho nên nghe Yusaku từng kể, cậu ấy trưởng thành từ rất sớm, bất quá....haizzz”
“Tuy rất đáng thương, nhưng cuối cùng lại tạo nên một con người trên cả tuyệt vời, vì sao lại phải thở dài ?” Sharon cố giả ra bộ dáng khó hiểu nhìn xem cô bạn thân của mình, nghi ngờ hỏi.
“Ah, em chưa kể với chị à ? Alex từng công tác tại FBI, trong thời gian đó, em ấy thường xuyên phải đi bệnh viện”
“Không, em chưa từng kể. Sao vậy, Alex bị làm sao ?”
“Cậu ấy mắc phải một căn bệnh không rõ nguyên do, khiến cho đôi mắt dần dần mất đi thị lực, cho đến khi mù hẳn và...c·hết não” Càng nói đến cuối, âm giọng của Yukiko càng lúc càng nhỏ dần đi, nét mặt buồn bã.
Nghe vậy, trong ánh mắt của Sharon lóe lên một tia khác thường, “Chẳng lẽ không tìm được cách để chữa trị ? Y học tại Mỹ cực kỳ tiên tiến mà, không phải sao ?”
“Không, thuốc bình thường không chữa được. Yusaku và em trong quá khứ đã từng sang đây, khuyên nhủ Alex phẫu thuật mổ mắt, cậu ấy cũng chấp nhận, nhưng...vẫn không thể nào thành công. Nhiều khi, Yusaku còn than thở với em trong lúc say rượu, rằng rất muốn dùng đồng tử của mình, cấy ghép cho Alex, trả lại công ơn dạy dỗ của Daniel-sensei, nhưng em không đồng ý”
Đặt tách cà phê trong tay xuống bàn, Yukiko quay đầu qua mặt kính cửa sổ, nhìn xem dòng người qua lại dưới làn tuyết rơi đầu mùa, lắc đầu thở dài bất đắc dĩ.
“Thật tội nghiệp !” Sharon nghe xong, đôi mắt dưới chiếc kính gọng tròn liếc về theo ánh nhìn của Yukiko, nét buồn bã trong đó dần dần hiện lên rõ ràng hơn, nhưng khuôn mặt vẫn không hề có biểu cảm gì, “Biết được tin này, cậu ấy biểu đạt như thế nào ?”
Yukiko nhẹ nhếch lên đôi môi, một nụ cười không hề có chút vui vẻ, trả lời: “Rất bình tĩnh, y hệt như tính cách của Daniel-sensei. Đối với kết quả đó, Alex-chan chẳng hề để tâm, vẫn sống vui vẻ. Em ấy nói rằng ‘Buồn bã thì được tác dụng gì, còn sống được ngày nào, thì hãy sống thật tốt, thật thoải mái, không phụ với công lao mà đấng sinh thành đã trao cho chính mình’. Alex thật sự...rất chững trạc”
Quay đầu nhìn khóe mắt của người bạn thân đang dần dần chảy ra những giọt nước, Sharon lên tiếng an ủi
“Đúng vậy, he is a real man ! Đừng lo lắng, nhất định sẽ có biện pháp”
Đồng thời, Vermouth thầm nghĩ trong lòng, ‘Là do đôi mắt đặc biệt đó sao ? Bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó, được cái này thì mất cái kia, trên đời này thật sự có Thượng Đế ?’
“Đúng, nhất định sẽ có biện pháp” Yukiko vội vàng lau đi những giọt nước mắt, tiếp đó nghĩ đến chuyến dạo phố, liền vui vẻ trở lại, “Chúng ta đi thôi, thừa dịp vẫn còn sức lực, tiếp tục dạo phố, sau đó về nhà”