Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thám Tử Lừng Danh Conan: Ta Đứng Giữa Trắng Và Đen

Chương 23: Gia đình kỳ dị




Chương 23: Gia đình kỳ dị

Sau khi Alex kết thúc màn độc thoại của mình, cả hai người vừa lắng nghe đều chìm vào suy tư. Mà hắn cũng không có ý định cắt ngang, cầm lấy tách cà phê, một bên nhấm nháp một bên ngắm người vợ của mình.

Một lúc sau, Ayden lên tiếng hỏi: “Tiếp theo hai người tính làm gì ?”

Alex liếc nhìn căn biệt thự phía xa xa, ý tứ sâu xa nói: “Chúng tôi tính đến nhà Wilson xem một chút, không chính thức”

Chris có chút hiếu kỳ nhướn mày, nhếch khóe môi liếc lấy ai đó, “Anh tính đột nhập vào nhà dân ?”

“Hai người là khách du lịch, là gương mặt mới, đi nhầm cũng không tính là đột nhập nhà dân” Ayden lại nở nụ cười giải thích

Chris nhìn Alex, đây là loại hành động lưu manh mà cô trước đây vẫn hay dùng, nói đâu xa, khoảng thời gian mới gặp nhau, cô thường xuyên như vậy lẻn vào nhà hắn. Chẳng lẽ, chồng cô ở gần cô quá lâu, nên bị l·ây n·hiễm rồi sao ?

Ayden nói tiếp: “Tôi đã gặp Jayce Wilson, cũng gặng hỏi không ít khách hàng và nhân viên làm việc trong khách sạn, tôi đi không thích hợp, nhưng tôi sẽ trông chừng giúp hai người”

“Vậy lên đường thôi” Alex đứng lên, giơ một tay hướng Chris, “Darling, anh dẫn em đi xem phong cảnh trong nhà kẻ tình nghi. Nhưng trước đó, em cần thay đổi thân phận, hiểu ý anh nói chứ ?”

Chris mỉm cười bình tĩnh đi vào trong nhà vệ sinh, vài phút sau, một khuôn mặt mới toanh lạ hoắc xuất hiện trước mắt Ayden Williams, khiến hắn không khỏi giật mình kinh hãi.

Đứng một bên, Alex mở miệng giải thích: “Anh biết cô ấy là diễn viên, trước đây vì một bộ phim nên cần kỹ năng này, nó gọi thuật hóa trang hay dịch dung”

Chris chậm rãi tiến gần Alex, đặt tay mình lên lòng bàn tay hắn.

Ayden nhìn bộ dáng của hai người bọn họ cảm thấy buồn nôn muốn c·hết, nhưng không hiểu sao lại hơi hâm mộ.

Alex và vợ đi đằng trước, Ayden theo sát ở đằng xa phía sau.

“Em vẫn có điểm không rõ, chỉ vì nhà Wilson nằm trong phạm vi mà anh muốn đến nhà họ xem ? Anh không đi những nhà khác sao ?” Chris thấp giọng hỏi

“Em quả nhiên là người hiểu rõ anh nhất. Trên thực tế…” Alex mỉm cười, ngón tay vuốt nhẹ đôi môi của cô, đáp lại. Nói xong câu đầu, hắn liếc anh thang tra Williams ở phía sau, thấp giọng dán sát bên tai cô, “Còn có một ít phát hiện, nhưng hôm qua anh không nói ở đồn cảnh sát”

Chris kì quái bật thốt lên: “Tại sao lại không nói ?”

“Bởi vì chỉ là chút cảm giác, nhóm Williams không hề chú ý tới trong bản ghi chép có một số chuyện vụn vặt, nhưng bằng cách bí ẩn nào đó lại có liên hệ với nhau. Có lẽ đó đúng là những thứ nhóm bọn họ muốn tìm, anh dường như cảm giác được chân tướng bị c·ái c·hết và thời gian che dấu đang mỉm cười trào phúng với anh”

Chris thực sự không hiểu so sánh nghệ thuật hóa như vậy, cứ gật đầu cho có: “Ah…”

Alex liếc cô, đột nhiên đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên bờ môi đỏ mọng, đầy thâm ý nói:

“Những suy nghĩ không xác định anh sẽ không bao giờ nói cho người khác, chỉ ngoại trừ em. Bởi vì em đã trở thành một bộ phận của anh”

Chris nở nụ cười thật tươi: “Ừm !”

Bên ngoài biệt thự nhà Wilson là một bức tường thấp, còn có vườn hoa và hàng rào. Bởi vì ngay phía cổng chính có để một tấm biển ‘Sân riêng, người ngoài miễn vào’ lại có một con đường nhỏ ngăn cách với khách sạn, cho nên bình thường du khách cũng không đi tới nơi này.

Ba người trốn tránh sự chú ý của nhân viên phục vụ, nhanh chóng ra bên ngoài sân. Vốn có thể trèo tường đi vào, nhưng sự hiện diện của một con chó đen to tướng nằm ngoài cửa như hổ rình mồi khiến ý định này không thể thực hiện.

Không nghĩ tới lúc này Ayden lại có tác dụng, chỉ thấy anh ta dùng tay ra hiệu cho hai người, sau đó cúi xuống tới gần con chó kia, không biết đùa thế nào, con chó yên tĩnh nằm bất động xuống trước mặt anh ta.



Alex có hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu được chuyện gì, Chris cũng cảm thấy thần kì. Ayden cười giải thích: “Chó nghiệp vụ trong đội cảnh sát đều do tôi quản lý”

Chờ đến khi xoay người đi vào trong vườn hoa nhà Wilson, Alex vẫn còn khẽ khen ngợi: “Viên thanh tra này khá giỏi”

Chris cảm thấy rất buồn cười vì lới nói của hắn. Người ta nhạy bén, cứng cỏi, thúc đẩy toàn bộ quá trình điều tra, còn chỉ dùng một chiêu đã khống chế được anh nằm trên mặt đất, mặc dù là do cơ thể không ở trạng thái tốt nhất, nhưng dù gì cũng đạt được thành tựu đó, không thấy anh khen ngợi. Biết đùa với chó lại khiến anh chăm chú nhìn, tán thưởng không thôi.

Tuy nhiên đó cũng chỉ là những suy nghĩ trong đầu cô, Chris không nói ra. Dẫu sao, để được ông chồng đặc biệt này của cô khen một câu như thế, đủ cho thấy người cảnh sát trưởng trước mặt rất có tài năng.

Đúng lúc này phía trước hành lang có một người đi tới, Chris và Alex nhìn thấy rõ mặt người kia đều ngẩn ra.

Đó là một người giúp việc, bộ dáng bốn năm mươi tuổi, chiều cao trung bình, khá gầy, mặc quần áo đơn giản, cầm chổi trong tay đi qua, không chú ý tới cặp vợ chồng ở phía sau cửa.

Bọn họ để ý tới bà là vì trên khuôn mặt trắng nõn có một v·ết t·hương mới.

Người điều tra vụ án luôn có tư duy tinh tế nhạy bén. Cổ tay của n·gười c·hết Carlos Brown có vết bầm, có dấu vết vật lộn, tuy rằng ở hiện trường không thể khám phá ra v·ết m·áu và DNA của h·ung t·hủ, nhưng rất có khả năng một chỗ nào đó trên người hắn ta xuất hiện v·ết t·hương.

Bộ dáng người giúp việc kia rất chất phác, lúc thì quét lá rụng trong sân, lúc thì dọn dẹp bên ngoài hành lang, Alex và Chris tạm thời đứng ở xa nhìn.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đẩy ra, một người phụ nữ cao gầy, xinh đẹp nhưng mặt mày chua ngoa đi tới, trên người mặc áo tơ lụa và quần rộng, bộ dáng thướt tha. Chris nhận ra cô ta là Emersyn Wilson, người em họ từng làm diễn viên trong đoàn kịch.

“Quét cái đầu bà ấy !” Emersyn chọc vào ót người giúp việc kia, “Cô đây đang ngủ, đồ đê tiện bà leng keng thùng thùng làm gì ! Cố ý không cho tôi ngủ hả !”

Người giúp việc chỉ biết cúi đầu, im lặng không dám phản kháng một câu.

Emersyn còn cảm thấy chưa hết giận, cầm lấy cái mo hót rác ở bên cạnh đập vào mặt bà ta.

Mắt Chris hơi nhíu lại, hóa ra v·ết t·hương trên mặt là do như vậy, nhưng Emersyn Wilson này quá đáng thật, bất quá hiện tại bọn họ không thể ra mặt, đành phải tiếp tục lặng lẽ theo dõi tình huống.

Emersyn Wilson mắng một lát rồi đóng cửa đi vào. Thoáng nhìn từ xa, phòng cô ta trang hoàng tinh xảo thời thượng, giường gỗ lớn, sô pha để trong góc, trên móc áo treo mấy bộ quần áo nam, ở cửa còn có mấy đôi dép lê bằng da.

Lúc này lại có một người giúp việc đi qua sân, cầm trong tay rất nhiều đồ ăn, là người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, liếc mắt đã nhận ra người kia, nhưng hai người họ không nói chuyện với nhau, như thể đã quen loại chuyện này. Tuy tuổi tác, diện mạo của hai người không giống nhau, nhưng cảm giác ngột ngạt chất phác thì giống.

‘Cạch’ một tiếng, cửa sổ của căn phòng bên cạnh Emersyn mở ra, một người phụ nữ mặt mày thanh tú, thò đầu tới, là Cecilia Johnson quản lý nhà hàng. Cô ta như đang mắng người, hoặc đang lẩm bẩm làu bàu:

“Ba ngày hai đầu đều nghe thấy tiếng mắng, có để yên hay không. Có bản lĩnh thì làm nhiều chuyện cho nhà này, tận sức đi, nếu không có ích thì đừng ồn ào ! Mylah, mang cơm cho tôi, sao còn chưa mang đến ? Nói chị mà chị không nghe thấy à, sao người khác sai được chị mà tôi không sai được ?”

Người giúp việc lúc trước bị Emersyn đánh, thấp giọng đáp “Vâng” một tiếng. Giọng nói cũng không mang theo chút gì tức giận, sau đó quay đầu chạy tới phòng bếp bên ngoài khu ngủ nghỉ. Còn Emersyn Wilson kia cũng không dám đối đầu với Cecilia, chỉ nghe tiếng ‘loảng xoảng’ có thứ gì đó bị cô ta đập trên mặt đất.

Alex hơi nhíu mày, khẽ đánh giá ngắn gọn: “Ngu xuẩn, cuồng vọng, dơ bẩn”

Chris im lặng không phản đối cũng không đồng ý, nhưng có lẽ là chấp nhận lời nói của hắn. Cô ngước mắt nhìn lên, bầu trời đã lờ mờ tối, những táng lá cây lung lay trước gió, trong biệt thự cũ kĩ này tựa hồ tản ra hơi thở mục nát, so với bên ngoài giống như là hai thế giới.

Nhưng không phải vẫn có người sống như vậy sao ?

Trong biệt thự yên tĩnh, sắc trời cũng tối đen, Alex và Chris chậm rãi bước đi, căn phòng lớn ở trên đỉnh đầu nghe nói là phòng ngủ của vợ Jayce Wilson, vị phu nhân danh chính ngôn thuận của gia tộc, Juniper Wilson.

Hiện tại đèn đã tắt, Juniper thường xuyên ở quán bar, nên lúc này có lẽ không ở nhà. Nhìn xuyên qua cửa, bên trong đều là đồ đạc gỗ lim kiểu cũ, thảm lát sàn, phòng lớn hình như còn có hai căn phòng khác, là một phòng xép rộng, phía sau là bãi cỏ rộng, có một căn phòng nhỏ để đồ đạc, đúng kiểu biệt thự nhà vườn.

Hai căn phòng khác là của Alina Smith, Sienna Moore, còn căn phòng sơ sài dưới ngọn đèn sáng sủa, đặt một chiếc giường cao, là phòng của người giúp việc.



Alex mang theo Chris mò mẫm bên trong, chuẩn bị tốt tinh thần sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác bắt gặp, nhưng dường như đây là một tiểu viện không khí trầm lặng, bọn họ ở đến mười phút mà vẫn chưa bị ai phát hiện ra.

Cho đến khi hai người đi đến hồ cá phía hậu viện, nhìn thấy người giúp việc kia đứng sau gốc cây, một người phụ nữ dáng người đầy đặn đứng bên cạnh, đúng là Sienna Moore quản lý nhà hàng.

Tướng mạo của Sienna thoạt nhìn hiền lành hơn so với Cecilia Johnson, khuôn mặt tròn, đôi mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ

“Cô ta lại đánh chị à ? Cecilia hay là madam ?”

Người giúp việc cúi đầu nói thấp giọng trả lời: “Mrs.Moore, tôi không sao”

Sienna thở dài lắc đầu, từ trên người cô ta thoát ra sự thông cảm cùng tiếc hận, khẽ khuyên nhủ: “Mylah, nếu thực sự không tiếp tục làm được, vậy chị đi đi !”

Người giúp việc im lặng trong buồn bã.

“Buổi tối làm xong việc đến phòng tôi, chỗ tôi có thuốc trị thương” Sienna nói tiếp

Người kia ngập ngừng một lát mới đáp lại: “Sao thế được… ngộ nhỡ ông chủ bắt gặp…”

Sienna Moore cắt ngang, “Đêm nay ông chủ sẽ không đến phòng tôi, yên tâm, ông ta sẽ không đánh chị nữa đâu”

Người giúp việc cúi đầu, đi sang một con đường khác, mà ngay khi Sienna quay đầu lại, lập tức nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ, cô ta bị giật mình, lùi về sau mấy bước, vừa cảnh giác vừa sợ hỏi: “Hai người là ai ?”

“Chúng tôi sống ở tòa nhà phía trước” Chris mỉm cười vội giải thích, “Ngại quá, chúng tôi lạc đường, cô cũng là khách ở khách sạn sao ?”

Sắc mặt Sienna thoáng thả lỏng, chỉ về con đường phía trước nói: “Hai người đi nhầm rồi, chỗ này không phải là khách sạn, là nhà riêng của chúng tôi. Mau đi nhanh, ở cửa có chó đấy, lúc đi ra ngoài cẩn thận một chút”

Alex và Chris đều nói cám ơn, nhưng cô ta vẫn còn chưa yên tâm, tự mình đưa bọn họ ra cửa, quả nhiên nhìn thấy con chó to bộ dáng hung thần ác sát bốn chân đứng thẳng, hằm hằm nhìn lấy kẻ lạ, ngay khi nó định sủa thì Sienna đã vỗ về, đồng thời mỉm cười nhìn hai người rời đi.

Lúc đó Ayden đang đứng ở lầu hai khách sạn, trong phòng Alex và Chris, lấy ống nhòm ra nhìn chằm chằm. Một nhân viên cảnh sát bên cạnh hỏi: “Sir, thực sự để cho bọn họ tự xoay sở ở đó, chúng ta không cần giúp đỡ ư ?”

“Không sao. Mấy người phụ nữ chung chồng đó chẳng lẽ sẽ làm ra chuyện mạo hiểm sao? Xem này, không phải đã trở lại rồi ư” Ayden đáp, trong khi vẫn chuyên chú quan sát tình hình.

Người kia nói tiếp: “Đã so sánh xong toàn bộ dấu vân tay của tất cả các đối tượng điều tra mà Cố vấn Dason chỉ định trước đó”

Ayden khi này mới quay đầu nhìn cậu ta.

“Không có ai phù hợp !”

..................

Trời đã tối hẳn, Ayden dẫn Alex và Chris đi ăn ở một nhà hàng trong Los Angel·es.

Rót đầy một cốc rượu, Ayden liếc chàng cố vấn: “Uống một chút ?”

Tuy nhiên, Alex có chút mất tự nhiên lắc đầu: “Dạo này cơ thể đang bị bệnh, không thể uống rượu, cứ lấy cho tôi nước chanh tươi là được”



Ayden: “…”

Chris cười cầm lấy ly Chivas, khẽ giơ lên trước mặt, “Thanh tra Williams, tôi uống với anh. Chồng tôi nói thật, anh ấy đang mắc bệnh”

Ayden kinh ngạc nhíu mày, khóe mắt liếc sang nam nhân đang ngồi bên cạnh cô, thầm hiểu trong lòng: ‘Thì ra Mr.Dason bị bệnh nên cơ thể mới yếu như vậy, ngày đó bắt lấy anh ta, bị anh ta phản kháng, mình đã nhận ra kỹ năng cận chiến của đối phương rất tốt. Nếu như không phải vì lý do này, rất có thể...’

Qua vài ly rượu, bếp nướng thịt cũng dần tắt, mọi người dường như đã tận hứng.

Ayden lúc này mới nói vào chuyện chính: “Nghe nói mấy năm trước Jayce Wilson vừa ý một cô sinh viên, lại còn bố trí tiệc rượu trong gia tộc. Sau đó cuối cùng cô gái kia vẫn bỏ chạy”

Ánh mắt Alex lạnh lẽo, tham âm mang theo vài phần khó chịu vang lên: “Tại sao mấy người phụ nữ đó lại chịu an phận trong một gia đình dị dạng, không có tôn nghiêm như vậy ?”

Ayden cười lạnh, không đáp, còn Chris biết tính cách của hắn, chồng mình sống khá khép kín, mối quan hệ xã hội không nhiều, EQ lại thấp, khó có thể hiểu được sự phức tạp của vấn đề tình cảm t·ình d·ục. Thực ra trước đó khi cô xem tài liệu, một người đàn ông có tiền có địa vị, mang theo một đám phụ nữ ở trong viện, đã cảm thấy quỷ dị, vừa rồi đi quan sát mới biết, không nghĩ tới chuyện này lại là thật.

“Những người khác cũng chỉ là tình nhân, kẻ thứ ba, không thể lộ diện, vợ cả cũng không nhịn được. ‘Gia đình’ này của bọn họ có một tấm màn che, công khai chung sống hòa bình có lẽ là bởi vì dục vọng, loại người có tiền, có quyền, có địa vị như Jayce Wilson có thể mang lại cho các cô ta những thứ mà những người đàn ông khác phấn đấu cả đời không được. Hai bên đều có thể giữ lấy hoặc từ bỏ, đám phụ nữ kia lựa chọn theo ý muốn của mình. Chẳng qua loại cuộc sống này…” Chris nhẹ nhàng giải thích cho chồng hiểu.

Một bên, Ayden cũng bồi thêm một câu: “Dân chúng như chúng ta không hiểu được”

Alex cầm cốc nước chanh lên, kiêu ngạo như đang bình phẩm rượu Tây, khẽ nhấp một ngụm, sau đó dùng ngón tay gõ vào mặt bàn, một lần nữa đưa ra đánh giá vô tình sau khi rút ra kết luận từ lời nhận xét của hai người và của cả bản thân

“Jayce Wilson, một kẻ cuồng vọng tự đại, dục vọng khống chế mãnh liệt, cường thế, khôn khéo, quyết đoán. Hắn coi phụ nữ là vật sở hữu của mình, không chế bọn họ rất nghiêm ngặt, cũng rất thành công”

“Biến thái !” Ayden tức giận mắng, “Trước đó không phải chúng tôi chưa từng nghe qua tin đồn, nhưng ông ta chỉ lĩnh giấy kết hôn với vợ cả, mấy người phụ nữ khác lại là tự nguyện, cho nên cảnh sát bọn tôi cũng không có cách nào”

Alex hơi đăm chiêu, “Những người phụ nữ đó thực sự thích cuộc sống an phận như vậy sao ?”

Chris mở miệng đáp lại hắn, lắc đầu: “No, never ! Trên thế giới này, không có người phụ nữ nào bằng lòng chia sẻ đàn ông với người khác, cho dù thoạt nhìn bọn họ yên phận, nhưng trong lòng sẽ chứa không ít thì nhiều oán hận, thống khổ, áp lực”

( Gửi lời đến một số bạn độc giả yêu thích thể loại Hậu cung. Mình không có ý phân biệt hay ghé bỏ topic đó, nhưng Alex từng kể với mình, một số bạn kêu là truyện của anh ấy, cụ thể là Marvel có rất nhiều gái đẹp, sao không ‘thu hết’ ? Các bạn phải hiểu, viết truyện thì viết truyện, tuy là thế giới giả tưởng, nhưng nó cũng cần có sự logic trong đó. Nếu như bối cảnh của tiểu thuyết là thế giới cổ đại, chế độ phong kiến, mình không nói làm gì. Tuy nhiên, những truyện bối cảnh hiện đại như của Alex và mình chẳng hạn, hậu cung, lấy nhiều vợ, điều đó đi ngược với luân thường đạo lý với lối suy nghĩ người hiện đại. Không chỉ những người trong cuộc, mà cả những người ngoài cuộc cũng sẽ đánh giá, ở đây không riêng gì về tình cảm của main với nữ chính, mà còn là cảm xúc của mỗi nhân vật, mỗi người xuất hiện trong cuốn truyện đó ! )

Alex gật đầu với cô, ánh mắt lộ ra ý cười.

Chris khẽ giật mình bừng tỉnh, nhìn về phía Ayden, anh ta cũng đang chìm vào suy tư.

Đúng vậy, thống khổ, áp lực, oán hận, tình yêu và dục vọng dị dạng. Hơn nữa năm này tháng nọ không thể chạy trốn. Hôm nay bọn họ mới chỉ nhìn thấy Emersyn Wilson, Cecilia Johnson, Sienna Moore mà còn như thế, chứ chưa có cơ hội bắt gặp hai chị em Juniper và Alina đi theo Jayce Wilson trong thời gian dài đâu.

Trong đầu Chris đột nhiên hiện lên bức phác họa của Alex:

‘- Người địa phương, vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.

- Từng tiếp xúc với Carlos Brown.

- Biệt thự nhà Wilson không có máy ghi hình, với người hiểu biết xâm nhập vào đó sau khi gây án không phải việc khó, có lẽ bọn họ không thể chứng minh được bằng chứng ngoại phạm.

- Tinh thần vô cùng áp lực, có dấu hiệu tinh thần phân liệt, nhưng trong cuộc sống công việc không muốn để cho người khác biết. Nhất định có một sự kiện nào đó tạo thành ảnh hưởng lớn, gây ra áp lực trong thời gian dài.

- Có thể là một người phụ nữ, chỉ cần có đủ sức lực.

- Không thể làm công việc phức tạp hoặc bậc cao. Trong năm 'người vợ' của Jayce Wilson, một người nhàn rỗi ở nhà, một người kế toán sổ sách, hai người chỉ là quản lý, cấp bậc không cao. Cho dù là vợ cả Juniper, tuy mang tiếng bà chủ quán bar, nhưng cũng chỉ là làm thuê cho chồng mình, lại có một đống người bên dưới để sai bảo, nên cô ta làm việc được bao nhiêu’

Như vậy xem ra, bọn họ đều phù hợp với phác họa, hơn nữa, càng phù hợp hơn với những người đã điều tra trước đó. Hung thủ g·iết c·hết Carlos Brown có thể trốn ở trong đó. Giữa cô ta và n·ạn n·hân rốt cuộc có khúc mắc gì ẩn giấu mà không muốn để cho người khác biết ?

Nhưng giữa phụ nữ gia tộc Wilson và vụ hung án dường như còn có một khoảng cách rất xa.

Ayden lên tiếng sau vài phút suy nghĩ: “Hiện tại không có bằng chứng, gọi bọn họ đến thì quá tùy tiện. Tôi sẽ nghĩ cách lấy dấu vân tay của bọn họ để so sánh trước”