Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thám Tử Lừng Danh Conan: Ta Đứng Giữa Trắng Và Đen

Chương 24: Cảm xúc của Vermouth




Chương 24: Cảm xúc của Vermouth

Hôm sau, Ayden Williams lấy lý do vụ án mấy hôm trước, t·hi t·hể n·gười c·hết mang theo bệnh truyền nhiễm, cử một nhóm cảnh sát đến biệt thự của gia tộc Wilson để khử khuẩn, với ý đồ lấy được dấu vân tay của 5 thành viên nhà đó.

Buổi chiều thời tiết tốt, Alex mang Chris ra ngoài đi dạo một vòng. Trời cao mây trắng, Los Angel·es rực rỡ muôn màu, hai người đi dọc theo khu vực Đại lộ Danh vọng, được hơn nửa vòng, sau khi cả người đổ mồ hôi, lại vào nhà hàng gần đó ăn một bữa ngon miệng.

Tiếp theo là leo lên đồi Hollywood, ngắm nhìn khung cảnh thành phố nhộn nhịp, Chris chậm rãi kể lại những thành tích trong giới điện ảnh giải trí mà cô đạt được mấy năm qua cho chồng nghe. Alex đứng sau ôm chặt lấy vợ, mỉm cười khen ngợi

“Sharon của anh thật sự rất giỏi !”

“Còn cần nói, không nghĩ xem em là ai ?!” Chris lộ ra ánh mắt tự đắc, tiếp đó nghĩ tới điều gì, cô tràn đầy quyến rũ nhìn lấy hắn, “Nhưng thành công lớn nhất của đời em, là có được anh !”

Alex nhếch lên khóe miệng, trong ánh trời chiều, hắn tựa đầu lên vai cô, thấp giọng nói: “Sharon, anh cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc !”

Tim Chris run lên, khẽ đáp: “Em cũng vậy !”

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn dưới tia nắng mặt trời hoàng hôn, nở nụ cười vui vẻ.

Alex, anh là độc nhất vô nhị trên đời này, chỉ có anh là duy nhất, cả đời sẽ giống như đứa trẻ yêu tất cả mọi thứ thuộc về người mình yêu. Em thật may mắn biết bao khi được làm người yêu, làm vợ của anh !

Hai người quay về khách sạn thì trời đã tối, không ít phòng đã tắt đèn, nhân viên lễ tân mệt mỏi tựa vào góc đọc sách báo.

Vừa đi vào phòng, Chris đã nhận được điện thoại của Ayden, giọng nói của anh ta từ đầu dây bên kia không nghe ra chút cảm xúc nào

“Đã có kết quả đối chiếu vân tay, nhưng tất cả đều không phù hợp”

Chris hơi ngẩn ra, nhìn về phía Alex, vẻ mặt hắn hiện tại không có bất kỳ biến hóa gì.

Lúc này Ayden cũng không nói thêm vấn đề kia, chỉ thông báo: “Mrs.Dason, người nhà của n·ạn n·hân Carlos Brown đến rồi, cảm xúc rất không ổn định. Cô là diễn viên, lại là phụ nữ, có thể giúp chúng tôi động viên một chút không ?”



Chris suy nghĩ một chút, lập tức đồng ý, cúp điện thoại, nhận được cái gật đầu từ Alex, cô nhẹ nhắc nhở: “Một mình anh ở yên đây, cơ thể đang yếu, đừng có chạy linh tinh.”

Alex thản nhiên cười, chi vào môi mình, đợi Chris kiễng chân hôn hắn một cái mới đáp lại: “Okay, nhưng anh vẫn sẽ chạy linh tinh”

Chris: “…” ‘Alright, tùy anh vậy’.

Cô nhanh chóng gọi xe rời đi, một mình Alex thong thả ngồi xuống sô pha. Tối này trời đầy sao, thời tiết dễ chịu, hắn ngẩng đầu nhìn căn biệt thự kia qua cửa sổ, dường như bị mấy mù che mất, không thấy manh mối.

Dưới tình hình này, Alex thực sự nghe lời Chris, ở im trong phòng, một mình ngẩn người, nhưng bộ não của hắn đang vận hành ở tốc độ cao.

- Gia đình dị dạng một chồng nhiều vợ, áp lực và oán hận trong thời gian dài.

- Cuồng vọng, chiếm giữ, đam mê thu thập ? Sức yếu nhưng đủ khống chế đối tượng, tiền tài và địa vị ngày càng tăng lên.

- Carlos Brown… hơi háo sắc, khi học đại học từng chơi đùa với các cô gái, từng yêu đương qua mạng

- Tích góp trong kì nghỉ đông để cố gắng kiếm được may mắn tình cảm

- Để lại số điện thoại cho nhân viên lễ tân, lúc đó cô ta còn bị cười trêu

- Thi thể b·ị đ·âm hơn bốn mươi nhát, vết dao chồng chất, mặt b·ị c·hém nát, vô cùng điên cuồng

- Bình tĩnh lại phẫn nộ, kiềm chế mà điên cuồng, sau khi bị áp lực trong thời gian dài dẫn đến tinh thần bất ổn

- Vết thương trên mặt nữ giúp việc do Emersyn Wilson đ·ánh đ·ập, những người hầu khác không dám lên tiếng, biệt thự im ắng lạnh tanh.



- Lời nói của Sienna Moore: ‘Đêm nay ông chủ sẽ không đến phòng của tôi. Yên tâm, ông ấy sẽ không đánh cô nữa’

“Oh !” Alex ngẩng đầu sau khoảng thời gian trầm tư, đi đến bên cửa sổ, cầm lấy ống nhòm Ayden để lại chỗ hắn.

Biệt thự im lặng, đèn tắt.

Hắn nhìn một lát, lại chuyển ống nhòm sang nơi khác.

Nhà bếp !

Nhà bếp của khách sạn và nhà Wilson là dùng chung. Lúc này đã gần 12h, nơi đó đã sớm tối om, một căn phòng lớn, nằm phía sau khách sạn.

Alex cảm giác máu trong cơ thể sục sôi, mỗi lần khi tiếp cận chân tướng, hắn đều có cảm giác như vậy. Nhanh chóng lấy đồ từ trong túi, một đồ vật nhận được từ đồn cảnh sát – Luminol !

Vừa đẩy cửa phòng ra, hắn đã sửng sốt, bởi vì bên ngoài nhà bếp mơ hồ có bóng đen hiện lên, Alex lập tức cầm lấy ống nhòm, lại thấy nơi đó chả có bóng người nào. Đầu óc vận chuyển, nhanh chóng nhớ ra, hôm nay cảnh sát tìm người nhà Wilson “khử khuẩn” thực ra là để lấy dấu vân tay. Người nọ nhạy bén, lại có ý thức phản điều tra, không chừng đã bị kinh động, sẽ làm ra chuyện gì đó.

Alex lập tức bước xuống lầu, vội vàng tới bên ngoài nhà bếp. Bên trong tối đen như mực, chỉ thấy bóng dáng mấy chiếc bàn, ánh trăng soi sáng, xung quanh chỉ có mấy thân cây yên tĩnh.

Alex lại nhìn một vòng, vẫn không thấy có bóng người nào, có lẽ vừa rồi chỉ là có người đi qua thôi.

Đẩy cửa, không khóa, chỉ cài mỗi chốt, hắn nghiêng người tiến vào, khép hờ cửa lại.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, không gian khoảng hơn hai mươi mét vuông, bàn dài, tủ bát, bồn rửa, gọn gàng thông thường. Ánh mắt Alex đầu tiên dừng ở bên cạnh bồn rửa, nơi đó có hai giá để dao, phải lên đến mười con dao. Có dao thái, dao gọt hoa quả, dao chặt xương. Tầm mắt di chuyển lên trên, bên cạnh tường có treo mấy bộ quần áo bảo hộ lao động dày, có lẽ là lấy từ nhà máy gia tộc Wilson cung cấp cho nhóm đầu bếp mặc.

Alex cầm lấy chai luminol, cẩn thận lựa chọn mấy chỗ nhỏ vào. Yên tĩnh mấy giây, hắn ngẩng đầu, mỉm cười.

..............

Cha của Carlos Brown tên Robert Brown, đã hơn năm mươi tuổi. Lần này ông đến một mình, bởi vì vợ đã nằm liệt trên giường nhiều năm nên không thể đưa đến đây. Do đó, ông thu xếp hết mọi chuyện trong nhà, đến chỗ con trai đã mất mấy ngày.



Ông là một kĩ sư nhà máy ở NY, hiện tại mặc một chiếc áo khoác cũ, quần âu, giày da, ngồi trong phòng khách đội cảnh sát h·ình s·ự, hai mắt đỏ bừng, dữ tợn lại tiều tụy.

Chris nhìn thấy bộ dáng của ông cũng cảm thấy trong lòng hơi chua xót, kể từ khi đến bên Alex, nhận được tình yêu từ hắn, tính cách của cô đã dần thay đổi. Không còn vô tình như ngày xưa, mà trở nên ấm ấp, biết quan tâm người khác hơn khá nhiều.

Hai tay Robert vò hết vào trong tóc, vừa rồi cuối cùng ông đã thấy được t·hi t·hể con trai, bây giờ vẫn còn đang run rẩy, không thể tin được con trai đã không còn trên cõi đời.

Đứa con ông ngậm đắng nuốt cay sinh ra, thông minh, bướng bỉnh, nhưng khiến ông kiêu ngạo. Ông biết con mình cũng không phải là người ngoan ngoãn, tuy điều kiện kinh tế gia đình bình thường, nhưng từ nhỏ ông chưa bao giờ bạc đãi con, thậm chí còn chiều chuộng con hơn.

Sau khi Carlos trưởng thành, không còn gần gũi với cha mẹ. Vào học đại học, nghỉ hè và nghỉ đông cũng hiếm khi trở về, thỉnh thoảng mới gọi điện thoại, ngoài lúc xin tiền sinh hoạt. Tiếp đó đi làm, mỗi lần gọi điện thoại về cũng chả nói được mấy câu, nhưng đấy là đứa con ông thương yêu nhất, là cốt nhục duy nhất trên đời này của ông, chỉ cần con có thể hạnh phúc, người làm cha mẹ như ông bằng lòng đánh đổi tất cả.

Nhưng con mất rồi, c·ái c·hết vừa thê thảm vừa đau đớn, chỉ còn một đống máu thịt trả lại cho cha mẹ. Nước mắt Robert không ngừng rơi xuống.

Chris khẽ lên tiếng: “Mr.Brown, ngài giữ gìn sức khỏe, chúng tôi nhất định bắt được h·ung t·hủ”

Robert Brown lại khóc rống lên, ngẩng đầu nhìn cô: “Hung thủ ? Nghe nói h·ung t·hủ là một kẻ tâm thần, tôi nghe các cô và mấy người đi đường đều nói thế, nhưng các cô là cảnh sát sao lại để cho kẻ tâm thần đi g·iết người chứ ? Sao ngay cả một kẻ tâm thần còn không bắt được ? Why....?”

Ông lập tức nhào về phía trước, Chris lùi lại hai bước dễ dàng né tránh. Hai cảnh sát bên cạnh vội tiến lên ôm lấy người cha đang bị cảm xúc kích động. Mặt Chris cũng hơi hiện lên vẻ khó chịu, viên cảnh sát bảo cô tránh đi một lúc, liếc nhìn Robert Brown thống khổ tuyệt vọng, Chris xoay người rời đi.

Buổi tối, cây yên gió lặng, Chris đứng ở hành lang cục cảnh sát, nhìn dãy núi Santa Monica và Los Angel·es yên tĩnh. Cô lại nhớ tới cha mình, cho dù hiện tại cô sắp không còn nhớ rõ khuôn mặt ông ta nữa.

Khi đó là năm, sáu tuổi, chỉ nhớ mơ hồ, người cha đó mặt thì mỉm cười, tràn đầy yêu thương, nhưng hành động lại vô tình tàn nhẫn, đưa cô vào cái nơi tối tăm tuyệt vọng đó, đem cô trở thành vật thí nghiệm cho một công trình không thể có kết quả tốt đẹp.

Hốc mắt Chris lập tức ẩm ướt. Việc đời luôn thay đổi, thế gian luôn có tội ác. Luôn có những người chính nghĩa đứng cạnh bảo vệ cho công dân lương thiện, đồng thời cũng có những con ác quỷ đang âm thầm gặp nhấm, c·ướp đi sự hạnh phúc của con người, của gia đinh đã từng êm ấm.

Cô là một trong số đó.

‘Honey, anh muốn em sống với thân phận chân thật dưới ánh mặt trời, muốn hết mình trải qua những năm tháng hạnh phúc ngọt ngào với anh. Em có thể làm được, nhưng trước hết, em phải giải quyết đi một vướng bận trong lòng suốt bao năm qua, phải...g·iết c·hết một người !’

( Là ai các bạn đoán xem ^^ )