Chương 22: Tâm lý tội phạm
Ayden Williams buồn bực vô cùng.
Nói vụ án có tiến triển rất lớn cũng đúng, nhưng nói vụ án không có tiến triển gì cả cũng chẳng sai.
Mặc dù h·ung t·hủ rất cẩn thận nhưng bên pháp y vẫn lấy được một dấu vân tay máu mờ nhạt trên chốt cửa ở công trường bỏ hoang, máu là của người bị hại Carlos Brown, dấu vân tay đủ để định tội h·ung t·hủ.
Có điều quan trọng là bọn họ không tìm được h·ung t·hủ !
So sánh với kho dấu vân tay của cảnh sát lại không tìm được, dù sao thì kho dấu vân tay của quốc gia bọn họ vẫn có giới hạn. Mà động cơ phạm tội của h·ung t·hủ, người có quan hệ với Carlos Brown, vẫn chưa tra rõ được là nguyên nhân gì.
Thật ra Ayden có trực giác vụ án này có khả năng không kết án được. Vân tay thì sao chứ ? Trong hồ sơ của cục cảnh sát có rất nhiều án không kết, có cả vân tay và DNA.
Nhưng với phác họa tâm lý t·ội p·hạm của Alex thì có vẻ tình hình không như vậy, Ayden quyết định ngựa c·hết chữa thành ngựa sống, thử một lần.
Theo thống kê, sau khi Carlos Brown tới Los Angel·es, anh ta đã tiếp xúc 128 người, trong đó có khoảng một nửa số người có chứng cứ ngoại phạm trong đêm xảy ra vụ án. Dựa theo những điều kiện khác, loại bỏ tiếp một nửa không phù hợp, cuối cùng còn lại khoảng 30 người: Ông chủ quán ăn, phục vụ, mấy vị khách ở quầy rượu, tài xế taxi, nhân viên phục vụ khách sạn, mấy vị khách khác…
Ayden cho cấp dưới gọi những người này tới đồn cảnh sát lần nữa, để tránh bứt dây động rừng, anh ta không nói rõ mà tìm cơ hội lấy dấu vân tay để so sánh với dấu vân tay lấy được.
Quy trình làm việc từ lúc mặt trời lên đến lúc trời chạng vạng tối được hai phần ba nhưng không có cái nào phù hợp. Sau khi kết thúc, Ayden gọi một nhóm cảnh sát lại họp, tất cả đều rõ ràng là mệt mỏi đến đỏ cả mắt nhưng ai cũng có cảm giác kích động khác thường.
“So sánh vân tay thế nào rồi ?” Ayden hỏi.
Một điều tra viên lắc đầu, “So sánh xong rồi, không phù hợp”
“Bên Cố vấn Dason có hành động gì không ?” Ayden lại hỏi lần nữa.
Tất cả mọi người im lặng, gần nửa phút sau, một viên cảnh sát mới lên tiếng: “Ms.Vineyard gọi điện hỏi hồ sơ gia đình ông chủ Wilson Hotel”
“Từ bây giờ phải gọi là Mrs.Dason, cô ấy đã lấy chồng rồi !” Ayden nhanh chóng đính chính lại cách xưng hô của người kia, tiếp đó mới quay lại vấn đề chính, “Khách sạn gia tộc Wilson ư ?”
Viên cảnh sát có chút lúng túng gật đầu, “Gia đình đó, trừ ông chủ Jayce Wilson thì còn lại đều là phụ nữ, vợ ông ta, em dâu, em họ và hai nữ quản lý nhà hàng”
Ayden nghe vậy thì chìm vào suy nghĩ.
Một cảnh sát lâu năm ngồi cạnh cười nhạo một tiếng, “Trước kia tôi từng quản lý nơi đó....Thật ra cũng có vài tin đồn liên quan đến gia tộc Wilson…”
Đám cảnh sát đều để lộ nụ cười khinh bỉ, hiển nhiên là bọn họ đều đã nghe qua tin đồn đó.
“Người c·hết Carlos Brown ở trong khách sạn. Chúng ta chỉ thống kê những người anh ta tiếp xúc: phục vụ, khách xung quanh…Còn người gia tộc Wilson có thể có tiếp xúc với anh ta không ?” Ayden ngẩng đầu lên, truy vấn
Vấn đề này không có bất kỳ ai trả lời.
Thấy vậy, anh khẽ lắc đầu cảm thán, suy tư trong chốc lát, nhanh chóng đưa ra vấn đề khác
“Carlos Brown là một người rất bình thường, nhưng tất cả mọi người xung quanh đều nói lên cùng một vấn đề, đó là anh ta háo sắc. Mà hậu viện gia tộc Wilson toàn là phụ nữ, vườn hoa lại thông với khách sạn, nếu Carlos Brown từng tiếp xúc với họ hoặc một trong số họ thì có thể liên quan đến c·ái c·hết của anh ta hay không ?”
Ayden đồng thời nhớ tới Wilson Hotel cách phía sau công trường bỏ hoang kia không xa. Dường như vụ án có phương hướng mới, nhưng cuối cùng tất cả vẫn chỉ là suy đoán, anh ta suy nghĩ một lát rồi quyết định đi tìm Alex nói chuyện.
Còn Alex, lúc này hắn đang nhận một cuộc điện thoại.
Là cấp dưới của hắn, cũng là người bạn thân quen thuộc lâu năm, Akai Shuichi. Lúc này giọng điệu lạnh nhạt của Akai vang lên trong điện thoại: “Alex, khi nào trở lại ?”
Alex nghĩ nghĩ, bình thản trả lời: “Mấy ngày nữa”
“Bên ta phát hiện một chút thông tin về Tổ chức kia, một tuần nữa sẽ quyết định cử vài thành viên đến Nhật Bản, anh có đi không ?” Akai nói tiếp
Alex: “Oh !”
Đang lúc hai người im lặng thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên, thanh âm mang theo vài phần hài hước trêu đùa, trong vẻ trêu đùa lại chứa lấy một ít sự thâm ý rất khó nhận ra
“Shuichi, cậu thật không biết chọn thời điểm ! Người ta vừa mới lấy vợ, lại còn là nữ minh tinh màn bạc, bây giờ cậu ấy mà rời đi, không phải liền coi như ly thân sao ?”
Akai Shuichi: “….” Thực chất FBI có một số thông tin bí mật về người vợ mà Alex vừa kết hôn, nhưng Akai phân vân không biết có nên nói cho bạn thân mình hay không, bởi vì, nếu như hắn biết, chỉ sợ....
Alex lập tức cúp điện thoại.
Chris đang đứng bên cửa sổ h·út t·huốc, thấy chiếc di động bị ném xuống sofa, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, dịu dàng hỏi: “What’s happen ?”
Alex lắc đầu một cái vô cùng lạnh nhạt, tiếp đó khẽ mỉm cười, “Không sao, chỉ là hai người đàn ông độc thân ngây thơ buồn tẻ mà thôi”
Đôi mắt Chris cong lên vì cười, vứt đi tàn thuốc, cô cầm một ly cà phê mới pha bước tới ngồi cạnh hắn, hai người cùng nhau xem hồ sơ gia đình để trên bàn. Lúc này mặt trời đang lên cao, ánh nắng lơ lửng, cả khu nhà yên ắng vô cùng.
Jayce Wilson, Alex đã xem hồ sơ của ông ta ở đồn cảnh sát, còn có bản ghi chép cuộc trò chuyện giữa lão và Ayden nên không xem lại nữa.
Vợ Jayce tên Juniper Wilson, 45 tuổi. Nhìn qua ảnh là một quý bà đoan trang, lạnh lùng. Juniper vốn là con gái nhà giàu ở LA, chỉ kém hơn gia tộc Wilson một ít, sau khi kết hôn với chồng thì bà ta nghỉ việc bên ngoài. Bây giờ đang quản lí một quán rượu nằm gần Đại lộ Danh vọng thay cho Jayce Wilson. Hai người không có con.
Alina Smith, em gái Juniper, 29 tuổi, sống ở trong nhà Wilson, sau khi tốt nghiệp trung học thì đi làm ở công ty của gia tộc, gần đây không đi làm nữa, xem ra là Jayce Wilson nuôi đứa em vợ này. Alina chưa kết hôn, nhưng cô ta có đứa con trai 5 tuổi, không rõ cha đứa bé. Nhìn qua hình, bề ngoài cô ta không bằng chị nhưng dáng vẻ thật thà biết điều, coi như cũng công bằng.
Emersyn Wilson, em họ Jayce Wilson, rất gầy, dáng đẹp, da trắng mắt nhỏ, 30 tuổi, chưa lập gia đình. Từng là diễn viên đoàn kịch, giỏi hát kịch, bây giờ đang sống ở cùng biệt thự gia tộc, nghe nói thay anh họ quản lý công ty, hầu hết thời gian rảnh đều ở nhà.
Sienna Moore, Cecilia Johnson, đều là do một tay Jayce Wilson đề bạt làm quản lý nhà hàng, công việc không mấy vất vả. Sienna có gương mặt tròn, năm nay 35 tuổi, Cecilia gầy trơ xương, 32 tuổi, dáng vẻ khá dễ nhìn. Trình độ học vấn của hai người không cao, đều có xuất thân từ nông thôn, nghe nói hai người đều không kết hôn, bởi vì nhà hàng cách biệt thự gia tộc Wilson tương đối gần nên họ ở lại đó luôn.
Còn lại là năm người giúp việc. Đều là những phụ nữ trung niên 40, 50 tuổi, có lúc cũng sẽ đi qua sảnh khách sạn giúp đỡ quét dọn.
…........
Tiếng bước chân vang lên. Alex và Chris cùng ngẩng đầu nhìn, Ayden mang sắc mặt âm trầm đi dọc theo hành lang tới, đẩy cửa ra
“Cố vấn Dason, trò chuyện vài câu được không ?”
Vừa vào trong phòng, Ayden liền đi thẳng vào vấn đề: “Dựa theo phác họa của anh, chúng tôi đã điều tra hàng trăm người nhưng không có ai khớp dấu vân tay”
“Vậy thì nói rõ phạm vi điều tra của các anh chưa trọn vẹn” Alex bình tĩnh đáp lại
Ayden liếc nhìn hồ sơ trên bàn, hơi nghi hoặc hỏi tiếp: “Anh nghi ngờ người gia tộc Wilson có liên quan đến vụ án ?”
“Chắc chắn bọn họ có trong phạm vi điều tra”
Hai người đều im lặng trong một lát, Chris bưng ly cà phê tới đặt trước mặt Ayden, anh ta lên tiếng cám ơn, chậm rãi nhấp một ngụm, nói tiếp một tràng dài đằng đẵng tiết lộ thắc mắc trong nội tâm của anh ta
“Cố vấn Dason, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, từ lúc anh phác họa tên t·ội p·hạm, trong lòng tôi và các đồng nghiệp đều cảm thấy bất ổn. Từ trước đến nay chúng tôi phá án đều là tìm hiểu nguồn gốc, từng bước một vén rõ bức màn quan hệ giữa kẻ tình nghi và người bị hại, động cơ, quá trình gây án, tình cảm và logic của hắn…hung khí, dấu vết, thủ đoạn, thiếu một thứ cũng không được. Quá trình này có lẽ rất vất vả, vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng chúng tôi đều kiên định.
Chỉ là tôi thừa nhận vụ án này rất khó, thời gian cấp trên đưa ra lại cấp bách, chúng tôi không tìm ra một chút liên hệ nào giữa h·ung t·hủ và người bị hại, tìm không ra động cơ và logic phạm tội, điều tra của chúng tôi rơi vào ngõ cụt. Anh phác họa, chúng tôi nghe hiểu, mỗi điều đều logic, có cảm giác như mây bão được ánh mặt trời xua tan.
Nhưng bức họa này tách rời khỏi quá trình chứng minh thực tế, ở trong trường cảnh sát chúng tôi đều từng học môn tự chọn tâm lý học, tôi biết đại khái là anh từ hành vi của t·ội p·hạm đưa ra kết luận trực tiếp. Nói đi cũng phải nói lại đây chỉ là suy đoán, còn hiện tại, nếu tôi trình bày tất cả những điều này với cấp trên. Ngộ nhỡ….tôi nói là ngộ nhỡ, dựa vào bức họa của anh không tìm thấy kẻ tình nghi thì phải làm sao ?”
Chris nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Alex, còn hắn thì im lặng một lát, chỉ mỉm cười, tiếp đó giọng nói lạnh nhạt vang lên
“Anh cũng không phải là người đầu tiên nghi ngờ tâm lý t·ội p·hạm của tôi, trước kia ở trong FBI, từng có rất nhiều người như thế, nhưng đến cuối cùng, bằng vào cách của tôi, bọn họ phá được mọi vụ án. Kudo Yusaku chắc anh cũng biết, ông ấy đã thừa nhận trong khoản này, ông ấy không bằng với tôi. Quay lại chuyện chính, tôi hiểu rõ sự nghi ngờ của anh, nhưng là do anh không hiểu được bản chất của tâm lý t·ội p·hạm”
Ayden cũng hơi bất ngờ, tuy nhiên không có mở miệng cắt ngang, chỉ cười tiếp tục nghe. Chris lại cho Alex ánh mắt khen ngợi và đầy thưởng thức, sau khoảng thời gian đã qua của hai người, cô rốt cuộc đưa ra được kết luận, nhìn chồng mình trong những lúc nghiêm túc như bây giờ, là hấp dẫn nhất.
“Tâm lý t·ội p·hạm và điều tra truyền thống chưa bao giờ là quan hệ đối lập, cũng không phân biệt cao thấp, chẳng qua trong mắt các anh dựa vào hiện vật, còn trong mắt tôi là hành vi. Hơn nữa phác họa của tôi chưa từng bỏ qua logic phạm tội và chúng cứ hiện vật”
Alex nhấp ngụm cà phê, thản nhiên nói, thanh âm vẫn vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ vấp ngang vấp dọc nào vì những lời chất vấn của đối phương
“Dưới tình huống này, điều tra truyền thống cũng là đủ, nhưng có một số vụ án năm này tháng nọ không tra được một chút manh mối nào, mối liên hệ giữa người bị hại và h·ung t·hủ bị các nhân tố ngoài ý muốn hoặc là thời gian chặn đứng. Có vụ án g·iết người năng lực tổ chức có đặc điểm giống nhau, chẳng lẽ chỉ vì manh mối chặt đứt để mặc cho h·ung t·hủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ? Khi điều tra truyền thống bất lực thì tâm lý t·ội p·hạm phải ra tay mà thôi”
Trong lòng Chris chấn động, nghĩ thầm, ‘Không hổ là người đàn ông của cô, người có thể khiến cho Boss phải bái phục làm thầy, còn thật lòng tôn kính như cha đẻ vậy !’
Mà ngồi đối diện với vợ chồng Alex, Ayden mặt trầm như nước, lặng lẽ nghe ngài cố vấn tiếp tục dạy dỗ kiến thức mới cho mình
“Quả thật rất nhiều kết luận của tôi là suy đoán dựa vào tâm lý học, chỉ số ít những vụ án đơn giản, như vụ án nửa năm trước ở nhà hát kịch Phantom New York, chắc anh phải biết, khi đó tôi mới sử dụng phương pháp phá án thông thường.
Còn lại những vụ án khó, tôi tạm thời bỏ qua nguồn gốc và quá trình dày đặc sương mù, sử dụng phân tích hành vi, trực tiếp xác định phạm vi n·ghi p·hạm. Các anh đang ở trong đó, còn tôi đứng ở xa quan sát, dù là suy đoán cũng sẽ có mấu chốt chính xác, cho nên trách nhiệm và mạo hiểm mà tôi gánh vác còn lớn hơn các anh.
Trong và ngoài nước không phải chưa từng xuất hiện, bởi vì phác họa sai lầm nên cuối cùng không bắt được t·ội p·hạm, nhưng lẽ nào bởi vì mạo hiểm mà không dám gánh vác trách nhiệm sao ? Từ bỏ đích đến là phá được án sao ? No ! Không có một người làm tâm lý học nào bỏ cuộc, cho dù khả năng vô cùng nhỏ, chúng tôi cũng cố gắng đạt tới, làm cho n·gười c·hết vô tội được nhắm mắt”
Chris và Ayden đều im lặng suy tư, thấy vậy Alex vừa cười vừa nói, giọng điệu lần này mang theo sự tự tin cực lớn, nhưng lại không hề tự đại
“Hơn nữa từ lúc tôi bắt đầu nghề này đến nay….Cứ gọi điện hỏi James Black, đặc vụ cấp cao của FBI, từng là cấp trên của tôi, hoặc Kudo Yusaku, sư huynh của tôi, bọn họ đều sẽ chứng minh rằng...tôi chưa từng thất bại, dù chỉ một lần !”