Chương 21: Alex phân tích vụ án
Mỗi một cảnh sát đều đã học không ít thì nhiều về trinh thám tâm lý t·ội p·hạm lúc bước chân vào trường. Trên thực tế phá án cũng có lúc cần đến, phỏng đoán tâm lý và hành động của t·ội p·hạm được coi như là một phương pháp phụ trợ cho phá án.
Nhưng Ayden chưa từng gặp chuyên gia tâm lý như thế này !
Lại nhìn qua một lát, Ayden và vài người cảnh sát khác trao đổi ánh mắt với nhau. Alex bình tĩnh tiếp tục uống cà phê, dường như hắn đã gặp nhiều người như bọn họ và cảnh tượng thế này.
Gió đêm lặng lẽ, trong lúc chờ đợi, tất cả phá lệ yên lặng. Ayden chú ý thấy Chris ngồi xuống cạnh Alex rồi lấy giấy bút trên bàn gần đó, Alex ghé vào tai nói gì đó với cô, Chris gật đầu một cái, dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa lạnh nhạt giống chồng mình như đúc. Hình ảnh hai người chung đụng làm Ayden nghĩ đến một câu thành ngữ, ‘Đồng vợ đồng chồng tát Biển Đông cũng cạn !’.
Thật ra thì đã có lúc Ayden mong muốn một tình yêu như vậy, có một người phụ nữ dịu dàng thấu hiểu, dễ chịu bầu bạn cùng a. Tuy nhiên, người phụ nữ mà anh ta yêu lại là một con hổ cái.
Ayden cười tự giễu.
Ngay lúc này Alex lên tiếng, thanh âm nghiêm túc lãnh khốc khiến người nghe không khỏi nổi da gà giữa trời đêm rét lạnh
“- Hắn là người địa phương, hoặc là đã sống ở địa phương được một thời gian tương đối, hơn nữa còn gây án một mình, trên 20 tuổi.
- Hắn là người quen với n·ạn n·hân Carlos Brown, hoặc ít nhất có tiếp xúc ở LA. Vào đêm xảy ra vụ án, hắn mặc áo khoác dày, sau đó vứt bỏ.
- Chắc chắn là hắn ta có hiểu về phản điều tra, hơn nữa nắm được một vài kỹ năng thực dụng, dường như hắn tương đối quen thuộc với quy trình phá án của cảnh sát. Rất có thể hắn từng quen biết với cảnh sát vì vụ án khác, ví dụ như là n·ghi p·hạm, hoặc liên quan đến người đang bị cảnh sát điều tra.
- Hung thủ sống trong phạm vi mấy con phố gần chỗ xảy ra vụ án, hơn nữa không có điều kiện sống một mình, không có công việc, hoặc chức nghiệp thấp.
- Hắn làm việc to gan, tỉ mỉ, kế hoạch chu đáo, nhưng tinh thần bị đè nén cực độ, có dấu hiệu của tâm thần phân liệt. Hắn ta tự kiềm chế chặt chẽ cuộc sống công việc của mình, không để người khác biết. Trong một hoàn cảnh nhất định nào đó có một sự kiện tạo thành ảnh hưởng lớn đến cuộc đời hắn, đó là nguyên nhân áp lực lâu dài của hắn.
- Sau khi Carlos Brown đến Los Angel·es, những người đã từng tiếp xúc… tức là những đối tượng mà các anh đã điều tra kia, trọng điểm là tìm người thỏa mãn các điều kiện nêu trên, tra xét chứng cứ ngoại phạm của bọn họ, tìm nhân chứng tận mắt thấy, từ đó các anh sẽ có thu hoạch”.
Nhóm cảnh sát im lặng, Ayden cũng trầm tư.
Trong suy luận của Alex có một số trùng với phán đoán của anh ta, nhưng phần lớn những phán đoán đó là do trực giác của cảnh sát lâu năm, chứ không chắc chắn như người này nói.
Alex ngừng một chút, dường như thái độ không có bất kỳ thay đổi nào vì sự im lặng của đám cảnh sát, hắn vẫn luôn đúng mực, bắt đầu bình tĩnh giải thích:
“- Lúc xảy ra vụ án là vào đêm khuya, mưa to, chúng ta đều biết nơi n·ạn n·hân đi lại không có bất kỳ chỗ nào ẩn núp, so...h·ung t·hủ phải đứng ở đó đợi anh ta.
- Một cái áo khoác dày mới giấu được con dao dài 20 – 30 cm.
- Carlos Brown để lại dấu vết nửa bàn tay cách vị trí bị g·iết 1m, vân tay rõ ràng, dùng sức đều đặn, hơn nữa xung quanh không có v·ết m·áu, cho nên đây là dấu vết anh ta để lại khi còn sống. Ngày đó anh ta tới quầy rượu, đã uống rượu, trời mưa to như vậy, tại sao bỗng nhiên anh ta dừng lại trong mưa ở khoảng cách như thế, mà còn ấn tay lên tường ? Là bởi vì anh ta nhìn thấy người quen, hoặc ít nhất là người đã gặp ở LA.
- Không phải người lạ, thấy người lạ trong đêm mưa thì cho dù cảm thấy kỳ quái, người ta cũng sẽ đi ngang qua chứ không dừng lại.
- Cổ tay Carlos Brown có dấu vết đánh nhau, vậy thì cổ tay h·ung t·hủ, trên mặt hay các vị trí tiếp xúc trên da rất có thể bị anh ta cào xước.
- Hung thủ rất quen thuộc với camera giá·m s·át nằm rải rác ở các con phố, con đường đi về phía trước, thời gian đóng mở cửa hàng, và cả công trường bị bỏ hoang kia, điều này cho thấy hắn đã sống ở địa phương được một thời gian.
- Không có đồng phạm, bởi vì nếu có hai người thì với tính cách to gan tỉ mỉ của h·ung t·hủ, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn phương thức gây án hoàn mỹ hơn mà không cần chạy đến công trường thay áo dính máu, hơn nữa còn để lại dấu vết.
- Hắn vô cùng hung tàn với t·hi t·hể, gần như là mất khống c·hết, chém hơn bốn mươi dao, mỗi dao đều thấy xương, hơn nữa mục đích của hắn không phải che giấu thân phận và đặc điểm đặc thù của t·hi t·hể. Vừa tỉnh táo vừa tức giận, vừa khắc chế vừa điên cuồng, tất nhiên biểu hiện mâu thuẫn như vậy là bắt nguồn từ việc kiềm chế lâu dài dẫn đến tâm lý vô cùng vặn vẹo. Cuộc sống của hắn không được như ý, do đó hắn dùng phương thức g·iết người đơn giản, thô lỗ là theo bản năng. Người như vậy, trong thực tế sẽ không làm công việc cần kỹ năng trí tuệ và năng lực giao tiếp phức tạp, bằng vào trạng thái tinh thần của hắn cũng không làm được.
- Sau khi thay quần áo ở công trường xong hắn đã vội vã bỏ đi ngay lập tức, chắc chắn là không nán lại lâu, bởi vì với tính cách cẩn thận của hắn, nếu ở lại thì sẽ thấy v·ết m·áu, hơn nữa sẽ còn dọn dẹp sạch sẽ.
- Vừa rồi, tôi để các anh tra xét các đoạn băng giá·m s·át trong một giờ sau khi xảy ra vụ án. Kết quả là trên đường lớn không có người nào đi từ hướng công trường bỏ hoang ra, mang túi xách, tóc ướt đẫm, dáng người trung bình, sắc mặt vội vã, vì vậy, hắn ta sống trong phạm vi mấy con phố gần đó. Bây giờ các anh có thể đặt câu hỏi”
Một cảnh sát lập tức lên tiếng: “Cố vấn Dason, tôi cảm thấy anh miêu tả người này hơi mâu thuẫn. Kế hoạch chu đáo, cao thủ phạm tội, giống như người có học nhưng lại thô lỗ, hơn nữa còn làm các công việc thấp kém…”
“That’s right, mâu thuẫn ! Không phải mâu thuẫn không có cách nào điều hòa là nguồn gốc của phạm tội hay sao ?” Alex khẽ nhếch lên khóe môi, liếc thẳng đối phương, tưởng như câu hỏi nhưng giống là một lời giải thích hơn.
Những lời này làm cho nhóm cảnh sát im lặng. Một cảnh sát khác nối tiếp đồng nghiệp, mở miệng thắc mắc
“Tại sao anh lại chắc chắn lúc đó hắn mặc áo khoác dày ? Nếu hắn muốn giấu dao thì có thể mang túi, hơn nữa túi cũng có thể đựng quần áo nữa mà ?”
“Để trong túi ? Chờ mục tiêu tới rồi kéo khóa, lấy dao, g·iết người à ? Hơn nữa còn bất chấp quai túi trở thành công cụ phản kích của n·ạn n·hân ? No, h·ung t·hủ của chúng ta không đần đến thế”
Câu nói này khiến cho cảnh sát kia đỏ mặt, mà đôi mắt Alex đang có vẻ hơi chế nhạo thì Chris ngồi cạnh khẽ huých tay một cái, hắn im lặng đôi chút rồi nói với cảnh sát kia: “Tôi đang nói sự thật, không phải cười nhạo anh”
Cảnh sát: “…”
Chris: “…”
“Cố vấn Dason, anh cho rằng h·ung t·hủ là đàn ông hay phụ nữ ?” Ayden bỗng nhiên hỏi.
Mọi người kinh ngạc, Chris cũng ngẩng đầu lên, ‘Phụ nữ ư ? Cô chưa từng nghĩ đến khả năng này’.
Alex nhìn chằm chằm Ayden rồi nở nụ cười, hơi gật gật đầu, “Oh, anh hỏi một vấn đề rất hay. ‘Hắn’ là đàn ông hay phụ nữ ? Trước mắt không có bất kì thiên hướng giới tính nào, cho nên tôi cho rằng hắn là một người đàn ông có chiều cao trung bình, hoặc là một người phụ nữ có sức lực lớn”
.................
Sau khi cuộc họp kết thúc, Alex liền mang Chris rời đi, để lại Ayden và vài đồng nghiệp ở lại phòng làm việc với đầu óc mơ hồ. Tất cả mọi người khi này, người thì h·út t·huốc, người thì nhai kẹo cao su, người thì ngồi ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ gì.
“Captain” Đột nhiên có người lên tiếng đánh vỡ trầm mặc, “Chúng ta phải phác họa chân dung dựa theo phân tích của Mr.Dason để đi tìm n·ghi p·hạm ư ?”
Ayden rít một hơi thuốc lá, khoanh tay nhìn ra khung cảnh bầu trời đêm bên ngoai khung cửa sổ, thở dài thườn thượt đáp lại
“Of Course ! Cấp trên muốn chúng ta phá án trong một tuần, mà bây giờ đã qua 24 giờ. Thúc giục bộ phận pháp y trong thành phố đưa kết quả giám định hung khí, dấu vết hiện trường cho chúng ta càng sớm càng tốt, tiếp tục tìm kiếm tung tích hung khí, giá·m s·át băng ghi hình, không thể buông lỏng cái nào. Hơn nữa, dựa theo lời Cố vấn Dason nói, điều tra lại tất cả các đối tượng một lần nữa”
“Captain, cho tới nay chúng ta chưa từng dựa vào tâm lý t·ội p·hạm để phá án, ngộ nhỡ…Làm theo lời anh ta mà vẫn không tìm được n·ghi p·hạm thì sao ?”
Ayden bật cười, một điệu cười tự giễu, “Không tìm được ư ? Vậy thì cứ coi như anh ta đánh rắm cho chúng ta một cái”
..............
Alex và Chris trở về Wilson Hotel, hai người ở lầu hai, vừa vào phòng Alex đã liền ôm lấy Chris.
“Đừng lộn xộn” Chris chống cự, hơi nhíu mày không vừa lòng nhắc nhở, “Vừa rồi anh tới h·iện t·rường v·ụ á·n, về vẫn chưa rửa tay đâu”
Thế nhưng hắn không buông tay mà nói nhỏ bên tai cô: “Xuỵt… nhỏ tiếng một chút, đừng để h·ung t·hủ nghe được”
Chris sửng sốt một chút.
“Carlos Brown ở khách sạn này, mà h·ung t·hủ lại nắm được rõ ràng hành tung của anh ta, do đó có thể h·ung t·hủ cũng ở đây”
“Sao anh không nói sớm, còn trở lại đây cùng em ?” Mặt Chris đen lại, nhướn mày liếc ai đó có chút vô tâm
Alex buông cô ra, đi tới giường nằm xuống, “Chẳng lẽ anh còn phải tránh n·ghi p·hạm ư ?”
Chris: “…”
Ý cô không phải như vậy !
Được rồi, cô bình tĩnh lại, chỉ là ở cùng n·ghi p·hạm g·iết người thôi mà, chồng cô hiện giờ rất yếu, nhưng đừng quên còn có một sát thủ như cô ở bên. Gián điệp Vermouth từ từ đi tới đá nhẹ chân hắn
“Hey hey, đi tắm rửa, thay quần áo và dép rồi mới được lên giường”
Alex nghe lời đứng lên, bước về phía móc quần áo treo bộ vest lên, lại khom người thay dép, lấy một bộ quần áo ngủ vừa rồi trên đường trở về Chris đã mua cho hắn, cuối cùng tiến vào phòng tằm.
Giống như ở nhà.
Trời sắp sáng, đóng rèm cửa sổ, khóa kỹ cửa chính, chỉ chừa một ngọn đèn kiểu cổ phát ra ánh sáng êm dịu cạnh giường, tất cả tạo nên một không gian an toàn mà thân mật.
Tối nay, Alex nhiệt tình hơn ngày thường, tiến vào cô thật sâu, hai tay Chris để trước ngực hắn, kiệt sức dựa vào, Alex cúi xuống, nhẹ nhàng nâng niu hôn từng chút một lên mặt và thân thể cô. Thật ra thì cho tới bây giờ Chris vẫn chưa nói với Alex, động tác như vậy khiến cô rất cảm động, nó không liên quan đến t·ình d·ục, bởi vì cô có thể cảm nhận được tình cảm chân thành từ không che giấu sự yêu thương cùng quý trọng.
Nếu một người đàn ông hôn bạn thành kính thì chắc chắn anh ta yêu bạn rất sâu nặng !
Sau khi xong chuyện, Alex ôm vợ mình thật chặt, chiếc mũi sát gần vào cơ thể trơn bóng của cô, hít từng hơi thật sâu, biểu lộ cảm xúc những ngày qua của hắn
“Sharon, anh nhớ em lắm !”
Chris nhìn hắn trong ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt kia mềm mại tựa ánh sao, gương mặt kia vẫn giống như mặt trời buổi bình minh như ngày đầu gặp gỡ
“Honey, em cảm thấy đây là thời điểm anh đàn ông nhất”
Alex suy nghĩ một lát rồi bật cười, hỏi: “Em đang khen hay chê anh ?”
Chris sửng sốt giây lát, không kịp phản ứng, cô có ý khen hắn, có được không vậy ? Người này đúng thật là đầu gỗ !
Hai người vùi đầu ngủ tới chiều hôm say, không cần bận tâm chuyện vụ án, nếu có tiến triển tất có hồi âm. Tới lúc chạng vạng, hai người đi dạo ở Los Angel·es một lát, ăn một vài món ăn đặc sản địa phương, sau đó trở về khách sạn.
Đường phố vừa lên đèn, cặp ‘vợ chồng trẻ’ ( 1 ông 100 tuổi, 1 bà cũng khoảng 50 tuổi, trẻ thật ) đứng ở sát cửa sổ lẳng lặng nhìn ra xa, từ phòng của hai người có thể thấy được đồi Hollywood với dòng chữ nổi tiếng dựng trên đó, cũng có thể thấy đèn đuốc bên bờ sông, cùng với Đại lộ Danh vọng đông đúc bóng người và đèn xe qua lại, cảnh sắc vừa nhộn nhịp vừa vô cùng yên tĩnh ấm áp. Đây cũng là mong đợi trong chuyến đi này của Chris… nhưng nếu không x·ảy r·a á·n m·ạng tàn nhẫn thì hoàn mỹ hơn nhiều.
“Hình như khu bên kia là chỗ ở của gia đình ông chủ, nghe nói là gia tộc Wilson” Chris chỉ một nơi bên ngoài khách sạn, thật ra thì hai khu được nối với nhau, nơi này thì lớn, chỗ còn lại thì nhỏ hơn, cả hai đều phủ cây xanh. Biệt thự nho nhỏ gồm 2 tầng, có khoảng 10 phòng có đèn sáng.
Alex liếc qua nơi đó, rồi lại nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nhu hòa, “Nếu em thích nhà như vậy thì sau này chúng ta…”
Hắn chợt dừng lại, còn Chris thì run nhẹ. Bởi vì khu đối diện, những phòng có đèn sáng như có hẹn với nhau, bỗng nhiên cùng lúc tắt đi. Trong khoảnh khắc, khắp mọi nơi đều chìm vào bóng tối, chỉ có bóng cây cối trong sân vẫn còn lay động dưới ánh trăng.
Alex hơi nhíu mày lại, trầm ngâm suy tư. Mà Chris cũng nhận ra biểu hiện bất thường của hắn, hơi nghi hoặc hỏi
“Sao vậy ?”
“Nothing !”