Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thám Tử Lừng Danh Conan: Ta Đứng Giữa Trắng Và Đen

Chương 20: Giận dỗi !




Chương 20: Giận dỗi !

Ayden và cộng sự đồng thời ngẩng đầu lên, tưởng rằng mình nghe lầm, viên cảnh sát hỏi: “What do you say ?”

Alex lặp lại chức vị của mình một lần nữa. Không thể không nói, Ayden và cộng sự phát hiện vẻ mặt hắn ta vẫn vô cùng bình tĩnh, chẳng giống như là đang nói dối.

Thế nhưng, người đồng nghiệp của anh vẫn có chút không tin, mất kiên nhẫn chế nhạo

“Anh nói anh là cố vấn trinh thám của FBI ư ? Hahaha…”

Ayden ngăn cộng sự lại, sau đó dùng ánh mắt sáng như đuốc nhìn thẳng Alex rồi nói: “Có chứng cứ gì chứng minh thân phận của anh không ? Anh bị tôi bắt được ở h·iện t·rường v·ụ á·n.”

“Không phải tất cả giấy tờ của tôi đều nộp cho các anh rồi sao? Kiểm tra nó là trách nhiệm của các anh, không phải của tôi” Vẻ mặt Alex thờ ơ lên tiếng.

Viên cảnh sát lấy cái hộp từ dưới bàn lên, trong đó đựng các vật lục soát được trên người Alex, bằng lái xe, vé máy bay bay từ New York đến Los Angel·es vào một ngày trước, ví tiền, khăn giấy, găng tay, khẩu trang…

“Nếu anh thật sự là cố vấn thì sao anh không mang theo giấy chứng nhận ? Thậm chí ngay cả một tấm danh th·iếp cũng không có ?” Viên cảnh sát nghi ngờ hỏi.

Alex cười giễu một tiếng, có chút bất đắc dĩ trả lời: “Mới được bổ nhiệm ngay trước khi đến LA, bên FBI chưa kịp làm xong giấy tờ”

Ayden cầm một tờ giấy khác màu trắng có viên hoa xung quanh lên nhìn, ánh mắt khó hiểu nhìn vào người đối diện

“Vậy anh mang giấy chứng nhận kết hôn theo làm gì ?”

Đối với câu hỏi này, Alex quyết định im lặng không trả lời, mà cảnh sát cũng không thể cố gắng tra hỏi thêm, đành coi như đây là một người đầu óc có chút đặc biệt.

Cuối cùng cũng kết thúc thẩm vấn, Ayden mở còng tay cho Alex, đồng thời để cấp dưới đi điều tra thân phận của hắn, tiếp đó mở miệng giải thích

“Nếu anh thật sự là cố vấn cấp cao của FBI thì vừa rồi tôi đã mạo phạm, nhưng tôi bắt gặp anh ở h·iện t·rường v·ụ á·n nên bắt anh về đây là chuyện đương nhiên, đó là trách nhiệm của tôi”

“Got it !” Alex gật đầu, xoa xoa cổ tay bị đỏ lên vì còng số 8 cọ vào, khuôn mặt bình thản, quả thật là không có một chút bực bội nào.

Loại cảm giác kì lạ đó lại nổi lên trong lòng Ayden Williams, anh ta cảm thấy người này không giống người thường, lúc không nên xuất hiện thì xuất hiện, lúc nên bực bội thì không bực bội.

Một câu miêu tả nhảy ra trong đầu…’Strange man !’

Cuối cùng, Alex lần nữa cầm cốc cà phê lên, hắn từ tốn nhấp một ngụm, nghĩ tới điều gì, nói

“Ah right, vừa rồi tôi quên nói, thân phận cố vấn của tôi là bí mật, lấy cấp bậc của các anh thì không điều tra được. Nói với cấp trên của các anh, nếu là họ thì có thể”

Ayden và đồng nghiệp liếc mắt nhìn nhau.

Hai mươi phút sau....



Thanh tra Williams không thể không mời Alex tới phòng làm việc của mình ngồi, bởi cục trưởng phân cục đang trên đường tới đây.

“Mr....Cố vấn, mời ngồi”

Ayden ngồi cạnh Alex, anh ta không phải người giỏi giao tiếp với lãnh đạo, huống chi ở trước mặt hiện tại là người có địa vị cao, cho nên khi hai người ngồi xuống đều im lặng.

Một lát sau, Alex bỗng nhiên mở miệng nói: “Dựa theo luật, tôi bị các anh mang về đồn cảnh sát…Có phải cần báo cho người thân đến đón không ?”

Ayden hơi nhướn mày nhìn hắn một cái, gật đầu, “That’s right !”

Alex cười cười, cầm bút lên viết một số điện thoại, đưa cho viên thanh tra trẻ, “Vậy hãy gọi cho số điện thoại này để cô ấy tới đón tôi”

“Đây là…?”

“Đương nhiên là một chủ nhân khác của giấy chứng nhận kết hôn, my wife !”

Nghe tới đây thì Ayden có hơi áy náy, anh coi chồng người ta thành n·ghi p·hạm rồi bắt về lúc nửa đêm, mặc dù kết quả này là do hành động khác thường của đối phương tạo thành nhưng dù sao thì Ayden cũng có hơi sợ khi đối diện với phàn nàn ồn ào của phụ nữ, vì vậy anh ta cười khách khí

“Cố vấn Dason, anh gọi cho cô ấy là được rồi”

Ai ngờ Alex im lặng một lát, gương mặt đẹp trai thành thục kia có chút ửng đỏ lên, đánh ánh mắt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng.

“Nếu cô ấy chịu nghe điện thoại của tôi thì tôi cần gì phải tìm một người khác để truyền lời”

“….” Ayden dùng đôi mắt hình bán nguyệt liếc lấy ai đó

...............

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, là một giọng nói dịu dàng của phụ nữ trẻ tuổi, Ayden vốn không muốn nói mình bắt Alex, nhưng hắn lại muốn anh phải nói ‘Quá trình bắt về đồn’ hơn nữa còn đứng cạnh anh ta nhìn chằm chằm vào, Ayden không còn cách nào khác, đành phải nói đúng sự thật ra.

Anh ta hơi nhức đầu, rõ ràng đã nghe theo chỉ thị của cục trưởng, tạm thời ứng phó vị cố vấn không biết từ nơi nào chui ra này, nhưng tại sao bây giờ bỗng nhiên biến thành người hòa giải quan hệ vợ chồng ?

Quả nhiên người phụ nữ nghe xong lời anh ta nói thì khẽ giật mình, cũng rất lo lắng hỏi: “Bây giờ anh ấy đang ở đồn cảnh sát sao? Tôi sẽ tới ngay !”

“Được”

Cúp điện thoại, quay sang thì thấy Alex vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, khuôn mặt hiện lên nụ cười nhẹ, Ayden bất đắc dĩ khoanh tay nhìn hắn.

Đây không phải là cố vấn trinh thám ‘tiếng tăm lừng lẫy’ chuyên gia phân tích tâm lý t·ội p·hạm tài ba nhất sao ? Mặc dù bày ra khuôn mặt đàn ông thành thục, nhưng tại sao hỉ nộ ái ố lại hiện hết lên mặt như thế ? Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra, người này vui vẻ, rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.

Ngay tại lúc này, Ayden chú ý thấy thứ Alex đang cầm trong tay nhìn, là hồ sơ điều tra vụ án.



Tại sao Alex lại điều tra vụ án ? Vài câu nói ở cuộc trò chuyện vừa rồi đã giải thích rõ, bởi vì vừa lúc hắn đi ngang qua Wilson Hotel, hơn nữa tận mắt thấy t·hi t·hể ở đầu đường, với suy nghĩ ‘gần đây có chút nhàm chán’ nên bắt đầu điều tra vụ án này, mà hắn tìm được công trường bỏ hoang đó là do có quá trình suy luận giống Ayden.

Mặc dù Ayden có vẻ không vui khi Alex lật xem tài liệu, nhưng lời nói tiếp theo của hắn càng làm anh ta cảm thấy kinh sợ. Alex nhìn tờ ghi chép cuộc họp cuối cùng xong, chậm rãi gấp lại, ngẩng đầu lên, cho ra một câu tổng kết

“Các anh cho rằng ‘trước mắt không có đầu mối có giá trị phá án’ ? Đối với tôi mà nói, trong quyển ghi chép này đều là đầu mối”

...............

Chris vội vã ra khỏi Wilson Hotel, đến con phố chính bắt taxi chạy thẳng tới đồn cảnh sát. Cô có thể tưởng tượng ra một người luôn làm theo ý mình như Alex lại thích giả thành h·ung t·hủ hoặc người bị hại, tới h·iện t·rường v·ụ á·n để cảm nhận thì rất dễ bị người ta sinh ra hiểu lầm.

Tại sao anh lại rảnh rỗi tẻ nhạt một mình chạy tới h·iện t·rường v·ụ á·n vào lúc nửa đêm? Chris có phần xấu hổ, không lẽ là vì cô còn giận anh ư ?

Gió đêm nhẹ nhàng xuyên qua cửa kính xe lướt vào bên trong, Chris nhìn đèn đuốc ở Los Angel·es, nghĩ lại cuộc sống trong mấy tháng qua của hai người.

Sau buổi tối lãng mạng mà Alex đã ngỏ lời cầu hôn, ngay trưa ngày thứ hai, hắn đã không chút do dự kéo theo cô đến Sở Tư pháp để nộp hồ sơ đăng ký kết hôn. Lúc ấy Chris thực sự rất kinh ngạc, tuy nói đã chấp nhận lời cầu hôn của hắn, nhưng vội vã thế này, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý làm vợ người.

Bất quá khi đứng trước Sở Tư pháp, nhìn thấy ánh mắt vui sướng mong đợi của Alex, dường như cả người hắn cũng vì chuyện này mà tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời, do đó lòng của Chris cũng trở nên mềm nhũn hạnh phúc, đồng thời không còn bất kỳ do dự nào nữa.

Cứ thế, nửa tháng sau hai người trở lại đó ký giấy, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp !

Và rồi, một tháng sau, Chris đề nghị đi du lịch, coi như đấy là chuyến tuần trăng mật của cặp vợ chồng trẻ

Alex: “Oh, I’m sorry, darling ! Việc nghiên cứu của anh đến gia đoạn quan trọng, sắp có thành quả, so....”

Chris: “Ah, em hiểu, không sao”

Một tháng sau lần hai…

Alex: “Sorry, Sharon ! Anh cảm thấy sắp tìm được cách chữa trị cho mình rồi, thời điểm hiện tại anh phải chú tâm vào...”

Chris: “Ừm, anh cứ làm đi”

Một tháng sau lần ba…

Alex: “Du lịch ? Babe, lần trước thử nghiệm bị thất bại, anh thật sự không có tâm trạng gì cả, hiện tại anh chỉ muốn tiếp tục cố gắng, để không phải rời xa..”

Chris: “Em hiểu mà, đừng quá sức !”

Và rồi một tháng sau lần bốn…

Mấy ngày trước, Chris cầm tài liệu đi tìm hắn, “Honey, lâu lắm em không đế Los Angel·es, mà vợ chồng Yukiko đang ở đó, bây giờ rất thích hợp để đi”



Lúc bấy giờ người nào đó ôm cô lên đùi, một bên thích thú nghịch tóc cô, một bên trả lời cô.

“Cái nơi là trung tâm của nền công nghiệp giải trí, thành phố trong mơ của các diễn viên và ngôi sao đấy à ? Em đã là đại minh tinh được nhận giải Oscar cả 2 lần, cần gì phải đến đó”

Chris: “…”

Alex còn cười khẽ, châm them dầu vào lửa: “Trên thực tế, anh đề cử một địa điểm du lịch rất tuyệt vời, Đảo Staten. Vô cùng hợp lý đúng không, chúng ta có thể ở đó cắm trại, cùng nhau nướng thịt, đêm đến thì ôm nhau nằm ngắm sao trời, mà lại còn thuộc New York, có việc gấp gì liên quan đến nghiên cứu của anh, anh có thể nhanh chóng trở về...”

Sáng sớm ngày hôm sau, Chris thu dọn hành lý, âm thầm tới Los Angel·es.

….......

Trong thoáng chốc, xe đã dừng trước cửa đồn cảnh sát, Chris xuống xe, một viên cảnh sát đã sớm chờ ở cửa dẫn cô vào, nhớ tới Alex có lẽ đã lang thang khắp LA để tìm cô, gần như mấy ngày qua cô đều không gặp chồng mình, nghĩ vậy tim cô lại đập mạnh một cái.

Vừa rồi vội vàng nghe điện thoại, bây giờ ngẫm lại, không biết lúc anh ấy bị đội trưởng cảnh sát xem là n·ghi p·hạm rồi bắt có chịu khổ hay không ? Mặc dù mấy tháng qua căn bệnh của anh có chút tiến triển, cơ thể hồi phục được một chút, nhưng cả hai đều biết nó vô cùng vô cùng ít, chẳng tốt hơn trước đó là bao. Theo Chris suy đoán thì bằng thể lực loại này, kể cả nhờ vào kinh nghiệm, bất quá muốn đánh thắng cảnh sát trưởng đồn cảnh sát LA là rất khó.

Ngang qua một hai cái hành lang, Chris đã đi tới cửa phòng, một người đàn ông cao lớn đi ra, ngay khi vừa nhìn thấy cô, cô đã nhận ra được nét kinh ngạc xuất hiện trên mặt của đối phương.

Ngày hôm nay thực sự là một ngày Ayden Williams gặp được quá nhiều chuyện bất ngờ, từ tra được một số manh mối, đến bắt được người chính là Cố vấn trinh thám cấp cao của FBI, rồi hiện tại, ngay lúc này, người đang đứng trước mặt anh ta, chính là nữ minh tinh màn bạc nổi tiếng mà mấy tiếng trước đó thôi Ayden còn đọc được lướt qua thông báo tin tức trên điện thoại.

“Cô...cô là nữ diễn viên Chris Vineyard ?” Bằng vào kinh nghiệm làm cảnh sát lâu năm, Ayden nhanh chóng lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi.

Thấy vậy, Chris khẽ gật đầu, cô hiểu cảm xúc của đối phương như thế nào khi thấy chính mình, nhẹ nhàng giới thiệu

“Good evening ! Đúng vậy, tôi chính là Chris Vineyard, cũng là người vợ hợp pháp của Alex Dason. Nice to meet you !”

“Yes, me too ! Tôi là thanh tra trưởng của đồn cảnh sát LA, Ayden Williams” Ayden đáp lại, đồng thời thầm cảm thán trong đầu, ‘Thì ra tin tức không hề sai, tin đồn diễn viên Vineyard rời khỏi giới giải trí là sự thật, thậm chí còn đã lấy chồng, mà chông cô ta lại là...’

Nghĩ đến đây, anh ta đưa mắt nhìn ra sau lưng, “Mr.Dason đang ở bên trong”

Chris ngẩng đầu theo hướng Ayden nhìn, đó là một phòng làm việc không rộng lắm, ba giờ sáng, đèn bên trong bật sáng trưng, giống như được bao phủ bởi một tầng hơi nước trong suốt. Alex mặc vest đen cùng áo mangto dài đứng trước bảng trắng, hai tay đút túi quần, ngẩng đầu nhìn một loạt thông tin do chính mình viết lên đó. Nét chữ thẳng tắp như đánh máy, ánh mắt bình tĩnh trong suốt như mặt nước lặng.

Chris nhìn dáng vẻ đứng đó của hắn, bỗng nhiên có cảm giác tức giận trong lòng đều tan thành mây khói.

Hoặc là… vào lúc hắn đuổi theo cô đến Los Angel·es thì nó đã biến mất, ‘Vẫn nên dẹp bớt cái tôi mà tha thứ cho anh ấy thôi’

Cô lẳng lặng nhìn bóng người độc lập dưới ánh đèn, trong lòng nảy lên tình yêu mãnh liệt. Alex nghe thấy tiếng động sau lưng nên quay đầu lại, ánh mắt đảo qua Ayden rồi nhanh chóng rơi lên người Chris, cách nhau mấy chục bước chân, hai đôi mắt dính chặt vào nhau.

Chris nhẹ giọng mở miệng, trong thanh âm mang đầy niềm yêu thương cùng có chút hối hận, nơi khóe mắt ánh lên những giọt lệ trong suốt

“Honey…!”

Nghe vậy, Alex mỉm cười thật tươi, một nụ cười mà suốt khoảng thời gian ở đây, Ayden chưa bao giờ được chiêm ngưỡng, một nụ cười hòa tan đi hết thảy tăm tối, hết thảy băng giá trên thế gian này.

Hắn vội vàng đi tới trước người cô, ôm cô thật chặt vào lòng, Chris cũng hết sức đáp lại, bàn tay Alex chậm rãi vỗ về tấm lưng yêu kiều, nhẹ giọng an ủi

“Darling, anh rất khỏe, anh không sao !”