Chương 2: Lần đầu gặp nhau
New York
Nếu buổi sáng là một thành phố hiện đại thì khi đêm về nó khoác lên mình vẻ đẹp hoa lệ quyến rũ. Thiên đường không ngủ lúc này trở nên sống động hơn bao giờ hết với những ánh đèn lấp lánh, những dòng người đồng đúc qua lại.
Alex bước chân chậm rãi đi trên đường, đôi mắt ngắm nhìn Tượng đài Nữ Thần Tự Do huyền ảo ở phía xa cửa sông Hudson, suy nghĩ trôi về quá khứ.
Mới mười hai giờ phía trước, Alex vẫn còn là một vị thám viên số 1 số 2 của FBI, mà hiện tại, với lý do ‘Mệt, muốn nghỉ hưu’ hắn đã quay trở lại với thân phận công dân bình thường. Nhưng thực chất, đó cũng chỉ là cái cớ, bởi vì Alex đã trải nghiệm đủ công việc này suốt mấy năm dài đằng đẵng.
Nói đến chuyện này, cũng là một cái duyên.
Vì khả năng trẻ mãi không già của mình, để tránh cho người ngoài sinh ra hiềm nghi, trừ ở trước mặt Karasuma Renya, hắn đều sử dụng ma thuật để dịch dung thành một người đàn ông có tuổi.
Thế là khoảng hơn 15 năm trước, Alex hay với thân phận giả ‘Daniel Dason’ quen biết với Kudo Yusaku khi còn trẻ, và trở thành thầy của tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng trong tương lai này.
Một thời gian sau đó, Alex tạo ra một bộ phân thân bằng phép thuật, dùng nó để vào vai ‘Daniel’ còn hắn quay về với cái tên thật sự của mình, đồng thời trở thành đứa con trai duy nhất của ông. Trước khi Daniel q·ua đ·ời, Yasaku đã hứa với ông rằng sẽ chăm sóc thật tốt cho Alex, coi như em trai ruột thịt của mình.
Lúc này, Yasaku đã trở thành một tiểu thuyết gia nổi tiếng thế giới giống với nguyên tác, nhờ vào mối quan hệ rộng rãi, ông ta đã giúp đỡ Alex sang Mỹ, gia nhập vào FBI, từ đó hắn bắt đầu từng bước trở thành thám viên chuyên nghiệp.
Hiện tại, chơi đã chán, hắn muốn quay lại với cuộc sống tự do, không còn vướng bận với những nhiệm vụ phiền phức kia nữa, dù sao, làm nghề đó cũng chỉ là cái cớ để Alex tạo dựng mối quan hệ, và hơn hết, là trải nghiệm thú vui trong quãng đời cô đơn đài đằng đẵng của mình.
Trở lại với thực tại
Alex vẫn đang tiếp tục suy nghĩ vu vơ, bỗng nhiên, lỗ tai hắn hơi động, một luồng âm thanh không lớn lắm truyền ra từ con hẻm nhỏ bên cạnh, theo sát ngay sau đó, hắn nghe thấy một tiếng vang lớn hơn trước đấy rất nhiều, giống như là tiếng súng lục.
Chỉ dừng lại vài giây ngắn ngủi, Alex tiếp tục đi về phía trước. Không nói tính cách của hắn luôn mặc kệ chuyện bao đồng, ngại phiền phức, chỉ cần thân phận bây giờ, hắn đã về hưu không còn là thám viên FBI, những sự tình này chẳng có bất kỳ quan hệ nào với hắn.
Nhưng mà vừa mới được vài bước, một thân ảnh màu đen đột nhiên từ một bên lao vụt tới, Alex phản xạ cực tốc tránh đi, người kia liền ngã xuống trước mặt hắn. Một cỗ mùi máu tanh nồng nặc đập vào mũi, khiến Alex hơi nhíu mày lại.
Do dự hai giây, hắn cúi người xuống, ánh mắt cẩn thận đánh giá đối phương. Mượn nhờ ánh sáng trăng mờ tối, Alex vẫn có thể thấy rõ, người trước mặt là phụ nữ, toàn thân mặc bộ đồ bó sát màu đen, mái tóc dài màu vàng óng, máu tươi đang không ngừng chảy ra từ v·ết t·hương do đạn bắn ở phần bụng trái. Nhìn vào gương mặt, Alex nhận ra thân phận của người này.
Hiện tại đã không còn là chuyện bao đồng nữa !
Rất nhanh, ngay khi Alex còn đang ngây người nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp, sau lưng truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn. Không chút chần chờ, hắn lập tức sử dụng bùa phép tạm thời ngăn cách đối phương với thế giới bên ngoài, tiếp đó quay người, đồng thời nhận ra thân phận của mấy người cựu đồng sự trước kia đang cầm súng đuổi theo. Dẫn đầu là một người đàn ông tóc dài màu đen, trên đầu đội chiếc mũ len xanh đậm.
Alex hơi nhíu mày, dường như đã đoán được điều gì, bí mật liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ đã được bảo vệ bằng phép thuật nằm bên cạnh, khẽ nhếch lên khóe miệng.
Mà người đàn ông kia trông thấy Alex, rõ ràng sửng sốt một chút, bước chân chậm lại.
“Good evening, Shuichi !” Alex mười phần thân thiện hướng về phía đối phương lên tiếng chào.
Akai Shuichi thở dài một hơi, trong ánh mắt thoáng qua vẻ tiếc nuối, rồi lập tức khẽ gật đầu, không nhiều lời vô ích, giọng nói trầm thấp vang lên
“Good evening, Alex. Anh có nhìn thấy một nam nhân cao bằng hai chúng ta, mái tóc màu vàng, trên má phải có một vết sẹo chạy qua nơi này hay không ?”
Nam nhân trên mặt có vết sẹo ? Không cần suy nghĩ nhiều, Alex liền biết người trong miệng Akai chính là do cô gái vừa rồi dịch dung mà ra. Nhẹ lắc đầu, hắn trả lời
“No, tôi không nhìn thấy người mà anh miêu tả”
Hắn đã về hưu, bây giờ thế nhưng là một công dân Mỹ phổ thông. Người bình thường có thể liên tưởng người phụ nữ tóc vàng cùng với nam nhân mặt sẹo dữ tợn có quan hệ với nhau hay sao ?
Tất nhiên là không thể !
Nghe Alex nói vậy, Akai Shuichi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn sâu vào người bạn thân của mình trước đó vẫn còn là đồng nghiệp này.
Còn người nào đó thì mặt không hề đổi sắc, bình tĩnh nói tiếp: “Dù sao tôi đã về hưu, nhiệm vụ của FBI là gì tôi cũng không biết”
Đôi mắt của Akai chuyển thành hình bán nguyệt, không còn lời gì để nói, “....Anh mới nghỉ việc không đến 24 tiếng”
“Chuẩn xác là 12 tiếng 17 phút” Alex cúi nhìn đồng hồ đeo tay, uốn nắn lại lời nói của đối phương, hơi mỉm cười, tiếp đó nhẹ giọng nhắc nhở, “Nếu như FBI đang đuổi bắt n·ghi p·hạm, tôi nghĩ anh và mọi người cũng không có thời gian rảnh rỗi để tâm sự với đồng nghiệp cũ đúng không ?”
Akai Shuichi: “......”
Suýt nữa quên mất người bạn này của anh là chuyên gia trong việc chặn họng người khác. Cũng bởi vì một phần lý do này mà lãnh đạo mới dễ dàng chấp nhận lời đề nghị về hưu của hắn.
Nếu đã không còn gì để tiếp tục, Akai nhìn thật sâu Alex một lần nữa với ánh mắt mang đầy cảm xúc khác nhau, đồng thời không quên thông báo một câu
“Kẻ kia rất có khả năng là người của Tổ chức đó, nếu anh có bất kì thông tin gì về đối tượng, bằng vào tình bạn bao năm qua của hai chúng ta và đã từng là đồng nghiệp với nhau, hi vọng anh báo lại với FBI”
Nói rồi, anh dẫn cấp dưới rời đi, tiếp tục nhiệm vụ truy đuổi t·ội p·hạm. Nhìn theo bóng lưng của Akai, Alex hơi trầm tư suy nghĩ vài giây, đợi cho bọn họ hoàn toàn khuất sau những dãy nhà, hắn mới hủy đi bùa phép vẫn đang che dấu người phụ nữ kia suốt nãy tới giờ. Cúi người nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, Alex đầy thâm ý nhếch miệng, thầm nói một câu trong lòng
“Nice to meet you, Vermouth !”
Sau đó, hắn chậm rãi mang theo cô gái về nhà, dự định chữa thương cho cô. Mà Alex không hề hay biết, Vermouth nằm trong ngực của hắn bí mật nhếch lên khé môi, tràn đầy thâm ý, rồi trực tiếp ngất đi.
...................
Khu Queen....
Alex mang theo Vermouth về đến nhà, nhận ra em gái của mình còn chưa về, rất có thể lại một đêm nữa ngủ ở công ty, hắn cũng không để ý cho lắm, dù sao cũng quá quen thuộc.
Nhắc đến chuyện này, cũng là một chuyện xảy ra trong quá khứ. Khoảng hơn 10 năm trước, Alex bắt gặp một cô bé 11,12 tuổi nằm co ro trong một ngõ nhỏ giữa lòng thành phố New York, quần áo rách rưới, bởi vì quá đói mà ngất đi.
Lòng thương hại bỗng chốc hiện lên, Alex mang theo cô bé về nhà, từ đó hắn có thêm một người em gái nuôi. Điều đặc biệt ở đây là, cô bé này, bởi vì mất trí nhớ được Alex đặt tên cho là Christine Dason, lại có thể dễ dàng học được ma thuật mà hắn dạy, hơn nữa còn cực kỳ thông minh tinh quái, lấy được thiện cảm từ hắn và mọi người xung quanh.
Do đó, trên thế giới, ngoại trừ Karasuma Renya, thì Christine là người duy nhất biết được bí mật của hắn.
Dựa vào tài năng của mình, cô không đi theo anh trai tiến vào FBI trở thành thám viên, mà dưới sự giúp đỡ bí mật từ ông trùm B.O ( Black Organization ) và công khai của Kudo Yusaku, Christine thành lập một công ty của riêng mình khi mới 18 tuổi. Sau 4 năm, Tập đoàn AC đã trở thành tượng đài lớn trong rất nhiều ngành công nghiệp từ kỹ thuật, ẩm thực đến giải trí.
Từ đó, hai anh em nhà Dason cũng bắt đầu có mối quan hệ rộng rãi với giới chính trị và thương nhân trên hầu hết toàn thế giới, đặc biệt là ở Mỹ và Nhật Bản, nơi đặt hai trụ sở chính của AC.
Quay trở lại với cốt truyện chính...
Đặt Vermouth đã hôn mê lên giường trong phòng cho khách, bật đèn lên, lúc này Alex mới thấy rõ được chân dung của cô. Nếu như vừa nãy dưới ánh trăng hiu hắt, khuôn mặt Vermouth toát ra nét quyến rũ mở ảo huyền bí, thì bây giờ, khi đã được chiếu sáng hoàn toàn, vẻ đẹp không góc c·hết pha trộn với làn da trắng bệch, bờ môi tái nhợt và đầu lông mày hơi nhíu lại do b·ị t·hương nặng, khiến cho tất cả người nào nhìn vào đều sẽ sinh ra lòng yêu thương không thể cưỡng lại.
Alex cũng không ngoại lệ. Khẽ lắc đầu thoát khỏi sự kinh ngạc trong thoáng chốc, hắn quay người ra ngoài chuẩn bị dụng cụ sơ cứu.
Trước tiên tiêm vào thuốc mê và thuốc tê, tránh cho việc đang tiểu phẫu b·ị đ·au dẫn đến người bệnh tỉnh lại. Tiếp đó hắn bắt đầu cởi ra áo ngoài của cô đang gây cản trở công việc, cố gắng không để ý đến thân hình gợi cảm với những đường cong c·hết người kia, bắt đầu kết hợp với ma thuật và y khoa bình thường, tiến hành tiểu phẫu.
Đại khái trôi qua 1 tiếng đồng hồ, Alex hoàn thành mọi bước, thành công khâu lại v·ết t·hương. Sau khi rửa tay và vứt đi toàn bộ dao mổ, băng bông y tế, Alex thận trọng mặc lại áo cho Vermouth, bế cô đem lên phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp chăn, rời đi.
Kế tiếp chính là chời đợi cô tỉnh dậy, dùng bùa phép đơn giản thôi miên, để Vermouth quên đi đoạn ký ức vừa trải qua. Mặc dù đối với nhân vật này, Alex chính xác sinh ra đôi chút hứng thú, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc thầm thưởng thức trong đầu, hắn cũng không muốn dính dáng quá nhiều đến Tổ chức Áo đen. Chính như lời nói với Karasuma Renya hồi đó, Alex đứng ở trung lập.