Chương 3: Điều tra
“Cô đã tỉnh ?”
Sau khoảng 30 phút, Alex vừa mở cửa đi vào phòng ngủ, liền thấy được người phụ nữ mà hắn cứu trở về đang nửa ngồi dựa lưng vào thành giường, gương mặt suy tư.
“Ừm”
“Cô tên là gì ? Có chỗ nào không thoải mái không ?”
Giả vờ như không biết thân phận đối phương, Alex dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào ‘người bệnh’ thứ 2 trên thế giới này được hắn cứu.
“Chris, and you ?” Thanh âm khàn khàn vang lên.
Alex không trả lời ngay, mà cầm cốc nước đi đến bên giường, đưa tới cạnh miệng Chris, “Conan, cô cần uống nước chứ ?”
“Conan ? Cái tên thật kỳ cục !”
Một luồng ấm áp tiếp cận, tách ra khoang miệng của cô, hơi hóa giải đi sự khó chịu nơi cổ họng, giúp cho giọng nói của Chris thanh hơn đôi chút
“Thank you, Conan ! Người nhà của cậu đâu ?” Bên trong giọng nói mang theo vài phần yêu mị, nhưng lại không hề tỏ ra lỗ mãng.
“Nghỉ ngơi đi”
“Chuyện này, thật cảm tạ cậu đã cứu tôi, còn giúp tôi băng bó”
“You’re Welcome, thời điểm nhặt được cô, đã như thế này”
“Oh, thật chứ ? Vậy tôi phải cảm ơn vị thiên thần nào đó không biết tên” Người phụ nữ nhướng mày, đôi mắt lộ ra ý cười nhìn xem chàng thanh niên chững chạc hơn nhiều so với tuổi đang đứng trước mặt nói bậy nói bạ.
Alex hơi nhíu lông mày, cảm thấy cô nàng Vermouth này có chút bất thường, nhanh chóng thoát ly chủ đề, “Cô có thể gọi điện thoại cho người thân, bạn bè đến đón. Hoặc có thể nghỉ ở đây một đêm, sáng sớm ngày mai trực tiếp rời đi là được”
“Người nhà của tôi đều không ở đây, bạn bè thì...tôi không có, vậy tối nay đành làm phiền cậu vậy”
“Ah, right” Chuẩn bị quay người rời đi, Alex giống như nhớ tới điều gì, hơi cúi người xuống, đôi mắt nhắm lại không đầy một giây liền mở ra, mặt đối mặt với Chris, “Look at me ! Hôm nay cô b·ị t·hương, rất mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai 6h sẽ tự rời đi. Đêm nay cô chưa từng nhìn thấy tôi, là một người tên Conan cứu được cô, chúng ta cũng không hề nhận ra nhau”
Tiếp lấy, Alex búng tay một phát, nữ nhân này từ từ nhắm mắt lại, chậm rãi nằm xuống chiếc giường.
“Good night”
Khóe miệng Alex hơi nhếch lên, vẫn chưa từng gặp qua hắn là tốt nhất, để tránh cho phiền phức không đáng có. Sau đó, hắn nhẹ nhàng quay người rời khỏi phòng ngủ. Đêm nay đành phải ngủ tạm trong thư phòng vậy.
Ngay tại lúc này, vốn dĩ phải ngủ say, người phụ nữ lần nữa mở ra đôi mắt đẹp, con ngươi màu lam nhìn xem cánh cửa mà Alex vừa khép lại, khóe miệng mang theo một nụ cười khó hiểu.
Kỳ thực, Alex không hề biết rằng, sớm tại khi hắn có cuộc trò chuyện ngắn ngủi với người đồng nghiệp cũ Akai Shuichi, được giấu trong vòng bảo hộ ma thuật, Chris hay nói đúng hơn là Vermouth trước đó không hề hôn mê, mà vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, chỉ vì thụ thương, không cách nào chuyển động, đồng thời nhận ra người thanh niên trước mắt cô đã từng nhìn thấy trước đây trong quán bar, Vermouth mới giả vờ ngất đi, bí mật theo dõi tình huống.
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai bên, cô cũng tương đối kinh ngạc. Tiếp đó, lúc chàng thanh niên này ôm lấy cô rời đi, Vermouth bởi vì đã quá sức, mới thật sự lâm vào hôn mê.
Nhưng cũng chỉ vài phút ngắn ngủi, bản năng được rèn giũa bao năm qua trong tổ chức, đã giúp cô tỉnh lại. Đúng lúc ấy liền ti hí đôi mắt, phát hiện Alex đang cầm dao và dụng cụ giải phẫu, Vermouth bị hoảng hồn trong giây lát. Tuy nhiên chưa kịp phản ứng lại, đã bị tiêm vào thuốc mê, cô tiếp tục chìm vào giấc ngủ...
Lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường với đệm chăn màu đen trong căn phòng tương đối ấm áp, khẽ vén áo nhìn v·ết t·hương đã được băng bó cẩn thận, Vermouth mới thở dài một hơi.
Vẫn chưa hết, trải qua quá trình thăm hỏi ngắn ngủi không mấy vui vẻ vừa rồi, Chris tiếp tục bị đối phương nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh băng nguy hiểm đó, tưởng chừng mình sẽ lại giống hệt như hai lần gần nhất, nhưng không hiểu tại sao, cô vẫn có thể vượt qua, giữ được tỉnh táo.
Vermouth không cho rằng đó là l·ừa đ·ảo hay chiều trò gì, bởi vì đôi mắt đó, đôi mắt đầy sát khí với đồng tử màu đỏ xen kẽ với những giấu phẩy đen xoay quanh, cô đã thực sự nhìn thấy, chẳng phải ảo giác.
“Cựu thám viên FBI sao ? Năng lực che giấu thần kỳ cùng đôi mắt huyền bí nguy hiểm đó là gì...thôi miên ? Thật thú vị....”
...............
Ngày hôm sau, Alex thức giậy, vừa ăn bữa sáng vừa nhìn xem camera giá·m s·át trên màn hình, phát hiện nữ nhân Vermouth này quả nhiên tại 6h sáng liền rời đi, không ngoài dự đoán của hắn.
Alex vuốt vuốt đôi mắt có chút đau nhức, hắn cực kỳ tin tưởng với năng lực của mình, trên thế giới này, không một ai có thể tránh qua được ảo thuật mà nó tạo ra, kể cả người đó có là Christine, người em gái học được Nghệ thuật huyền bí. Tuy nhiên, Alex đã lầm !
Buổi sáng, sau khi ra khỏi căn biệt thự của Alex, Chris đi tới một chiếc buồng điện thoại công cộng, gọi một cú điện thoại.
“Gin, tới đón tôi”
“Ah, còn tưởng rằng đại minh tinh của chúng ta đã hi sinh anh dũng vì tổ chức rồi chứ !”
“Sorry, không thể như anh mong muốn”
Tiếp đó, người đàn ông tên Gin ở đầu dây bên kia liền nghe được âm thanh cúp máy. Bên cạnh hắn, đàn em Vodka thấy vậy, hơi nghi ngờ hỏi
“Đại ca, chúng ta tới đó sao, đó liệu có phải là cạm bẫy...”
“Đi, nếu như cô ta dám, ta sẽ đích thân tiễn đưa ả một viên kẹo đồng” Gin bị mũ cùng mái tóc dài che đi một phần khuôn mặt, chỉ lộ ra duy nhất mắt phải, từ trong nó tản ra một sự tàn nhẫn, kèm theo âm giọng lãnh khốc không chút cảm tình.
Một chiếc Porsche 356A theo sau đó rời đi, lái về nơi nó cần đến...
“Vì sao FBI lại sớm mai phục ở địa điểm đó ?” Sau khi lên xe, Vermouth đốt một điếu thuốc lá dành cho phái nữ, nghiêng người dựa vào trên ghế, hít một hơi dài, nhả khói ra, híp mắt nhìn xem Gin đang ngồi ở vị trí tay lái phụ.
“Trong tổ chức có chuột” Gin với nét mặt lạnh nhạt đáp lại.
“Oh, vậy mà có thể dưới mí mắt của anh lén đưa tin tức ra ngoài, lòng can đảm của con chuột này thật lớn”
“Chuột chung quy vẫn hoàn chuột. Ném cho vài túm gạo liền sẽ ùa ra đớp” Gin ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt hung ác nhìn về phía trước.
“Tìm ra con chuột này, tôi sẽ đích thân chiêu đãi nó thật tốt” Vermouth đưa ra chiếc lưỡi, khẽ liếm liếm đôi môi gợi cảm của mình, mỉm cười quyến rũ nói.
Nghe vậy, Gin cuối cùng cũng rời đi đôi mắt của mình, thông qua gương chiếu hậu, liếc nhìn một chút Chris đã được băng bó chỉnh tề
“Tối hôm qua cô đi đâu ?”
“Có thể Thượng Đế thương hại, an bài một Thiên thần hạ phàm cứu giúp tôi” Chris búng tàn thuốc qua cửa sổ, vuốt vuốt móng tay của mình, nghĩ đến người nào đó thú vị, trong lòng cô chợt hiện lên cảm xúc vui vẻ mà cô cũng không hề nhận ra.
“Vermouth, không nên quên thân phận của cô, ‘Ngài ấy’ sẽ không thích đâu. Hơn nữa, đối với kẻ phản bội, tôi sẽ không nương tay”
“Ha ha....”
Vermouth Chris nở một nụ cười mị hoặc. Angel, không, phải gọi là Ác quỷ mới đúng. Nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng của Alex không chút biểu cảm, khí chất cùng một dạng giống như đám người kia, cộng với con mắt thần bí nguy hiểm vượt xa Gin rất nhiều, thật sự càng lúc càng thú vị.
Chuyện vừa xảy ra đối với Alex chẳng hề quan trọng cho lắm, hắn đã ném lại sau lưng ngay khi Chris rời đi. Nó giống như chỉ là một khoảnh khắc bình thường trôi qua trong quãng đời dài đằng đẵng của hắn, một gợn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước, một hồi liền tĩnh lặng.
Sinh hoạt một lần nữa quay lại với bình thản, tự do tự tại sau khi đã rời khỏi FBI, thi thoảng vui đùa chịu đựng mấy lời nói thiếu dinh dưỡng từ cô em gái Christine điên khùng, cuộc sống thật nhẹ nhàng.
Nhưng mà đối với Vermouth lại không hề giống nhau.
Sau khi trở lại nơi ở, nghi ngơi tu dưỡng một đoạn thời gian, lợi dụnng tình báo của tổ chức và quan hệ rộng rãi trong giới chính trị, giải trí, Chris đích thân đi điều tra chàng thanh niên này.
Cái tên ‘Conan’ nghe thôi cũng biết là giả, anh chàng đẹp trai trẻ tuổi sẽ còn gạt người, cô thế nhưng nhớ rất rõ địa chỉ nhà hắn, căn cứ vào nó, tăng thêm nửa tháng điều tra theo dõi, rốt cuộc cũng lấy được kết quả.
Nhìn xem tư liệu trong tay, trên đó ghi đủ mọi thông tin về Alex, kể từ lúc vừa sinh ra cho đến khi rời khỏi FBI, càng xem, nghi ngờ trong lòng Chris càng tăng lên.
Alex Dason, 25 tuổi, con trai của cố trinh thám gia, từng là sư phụ của tiểu thuyết gia trinh thám nổi tiếng Kudo Yusaku, Daniel Dason. Anh trai của Christine Dason, CEO, tổng giám đốc tập đoàn quốc tế AC.
Nếu chỉ như thế này, chắc chắn quá đỗi bình thường, chỉ là xuất thân và gia cảnh cực kỳ đặc biệt hơn người mà thôi. Nhưng càng nhìn xuống phía dưới, Vermouth càng nghi hoặc.
Có 2 điểm đang ngờ...
25 năm trước được sinh ra ở bệnh viện Manhattan, tiếp đó thông tin bị ngắt quãng, không hoàn cảnh sống, không giấy tờ theo dõi sức khỏe, không học vấn, giống như đã biến mất trên cõi đời này. Thẳng đến hơn 10 năm trước, 5 năm trước khi Daniel Dason q·ua đ·ời, người này đột nhiên xuất hiện, qua lại thân thiết với gia đình Kudo, đặc biệt là Kudo Yusaku, được ông ta giúp đỡ gia nhập vào FBI sau khi người cha mất.
Trong khoảng thời gian làm việc tại FBI, giấy khám sức khỏe bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, cứ mỗi 1 tháng, lại đến bệnh viện kiểm tra một lần, khám chủ yếu ở phổi và mắt. Người bình thường chỉ cần một năm hai lần là đủ rồi, không cần phải kiểm tra định kỳ nhiều như vậy, quả nhiên có chút bất thường.
Tiếp tục nhìn xuống, trong lòng Chris đột nhiên xuất hiện sự lo lắng khó tả mà chính cô cũng không hề hay biết.
Bệnh án: - Bị viêm phổi, thường xuyên ho ra máu. Đến nay bỗng dưng khỏi hẳn, không rõ lý do.
- Thị lực của mắt đang giảm dần, không dõ nguyên do tại sao mắc bệnh. Chuẩn đoán, đến khoảng năm 40 tuổi, sẽ hoàn toàn bị mù. Kèm theo đó...C·hết não !
Cầm phần tư liệu trên tay, Chris lâm vào hoảng hốt, đặc biệt khi đọc đến dòng cuối cùng. Một sự đau đớn không rõ lý do đột nhiên hiện lên trong lòng cô. Mất một lúc, bình tĩnh lại, Vermouth lắc đầu cười tự giễu. C·hết thì thôi, dù sao hai người cũng chẳng là gì của nhau.
Lấy ra điện thoại, lùng tìm trong danh bạ, ấn xuống nút gọi đi...