Chương 1: Những chuyện quá khứ
Tokyo, những năm đầu thế kỷ 20
Trong một quán rượu ở khu Beika, một người thanh thiên trẻ tuổi với khuôn mặt lai giữa Á và Âu, đôi mắt đen đầy huyền bí, ngồi sau quầy bar, chậm rãi lau đi những chiếc ly thủy tinh, rồi đặt nó vào giá treo gần đó.
Đối diện với hắn, là ba người, hay phải nói đúng hơn là một gia đình. Người phụ nữ ôm lấy đứa bé trai, trên mặt vẫn còn rơi lấy những giọt lệ nhưng nụ cười thì lại cho thấy tâm trạng của cô ta không hề buồn. Người đàn ông thì cúi người hướng về phía người thanh niên, trịnh trọng nói
“Cảm ơn cậu, cảm ơn vì đã cứu sống con trai của tôi, chúng tôi sẽ hậu tạ ngay sau khi trở về !”
Đối với lời cảm ơn của người đàn ông, thanh niên trẻ chỉ nhẹ mỉm cười, gật đầu, shaker trên tay liên tục lắc đều, tiếp đó rót ra ly cocktail đã được ướp lạnh, đặt một trái cherry lên miệng cốc, đưa ra phía trước
“Whiskey sour, thưởng thức trước khi đi. Về vấn đề hậu tạ, không cần tiền nong gì cả, tôi chỉ hi vọng sau đó Karasuma tiên sinh có thể quảng cáo quán bar của tôi ra bên ngoài, thế là đủ rồi”
“Điều đó là đương nhiên !”
................
Tokyo, vẫn là quán rượu có tên Natalex ở Beika-chou đó, nhưng là vào 20 năm sau
Người thanh niên trẻ tuổi năm xưa vẫn ở đó, vị trí quen thuộc phía sau quầy bar, dường như năm tháng không hề gây ảnh hưởng gì cả, khuôn mặt của hắn vẫn y hệt trước kia, chẳng một chút thay đổi
Phía trước hắn, một chàng trai hơn 20 cung kính đứng đấy, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn thẳng vào thần tượng của mình. Đối với điều này, người thanh niên hơi nhíu mày khó hiểu
“Thiếu gia Karasuma, nghe nói cậu đã tốt nghiệp đại học, không ở nhà phụ giúp chuyện tập đoàn cho cha mẹ, đến đây làm gì ?”
“Tiên sinh, cứ gọi tôi Renya là được. Tôi muốn bái ngài làm thầy, trở thành một bartender chuyên nghiệp !”
Ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cậu chủ nhỏ tập đoàn Karasuma, người thanh niên hơi trầm ngâm một lúc lâu, tiếp đó nhếch lên khóe môi, gật đầu
“Ta tên là Alex, Alex Dason !”
...............
New York, 40 năm sau
Thời gian trôi qua thay đổi đi rất nhiều thứ, quán rượu của Alex đã được trao lại cho người khác, hắn rời Nhật Bản sang Mỹ sinh sống. Chàng trai trẻ Renya năm nào cũng trở thành một người trung niên hơn 60 tuổi, nắm trong tay khối tài sản khổng lồ của tập đoàn nổi tiếng Karasuma. Tuy nhiên, có một thứ duy nhất vẫn không hề lay chuyển...
“Tiên sinh, sau ngần ấy năm, tôi đã già, vậy mà ngài vẫn vậy....Ngài là thần ư ?”
“.....Không ! Chẳng có thần tiên gì ở đây cả, đó là Ma thuật, là phép thuật, là Nghệ thuật huyền bí !”
“Ma thuật ư...?!”
“Từ khi sinh ra, ta cũng không biết nguồn gốc nó từ đâu, nhưng những ma thuật đó đã được in sâu vào trong đầu ta...giống như là một món quà mà Thượng Đế ban tặng vậy....Muốn học hay không ?”
“Có !”
“Vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay !”
...............
Tokyo, 20 năm sau
Tại một nơi được gọi là Lâu Đài Hoàng Hôn. Karasuma Renya hơn 80 tuổi nằm trên giường bệnh, ánh mắt buồn bã nhìn lấy người thầy trẻ tuổi của mình đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, than thở
“Ngài lại cứu tôi lần nữa, Tiên sinh ! Nhưng cũng chỉ giúp tôi kéo dài hơi tàn...Tư chất tôi ngu độn, không thể học được thứ Ma thuật huyền ảo mà ngài dạy....Cuối cùng, tôi vẫn sẽ phải đối mặt với năm tháng bào mòn như bao người khác”
“The Mystic arts, trên thế giới này không ai có thể học được, trừ ta và Christine. Năm đó ta đã nhắc nhở ông, tuy nhiên ông muốn, thì ta vẫn ra sức dạy bảo”
“Nhưng mà....”
“Renya, ông sợ c·ái c·hết sao ?”
“.....Đúng vậy, Tiên sinh !”
“C·hết..không hẳn là kết thúc, mà đó là mở ra một cuộc hành trình mới...Đừng lo lắng, nếu như s·ợ c·hết, lại không có duyên với Ma thuật, thì hãy thử tìm cách khác. Huyền bí không được, thì dựa vào khoa học !”
.............
New York, 5 năm sau
“Tiên sinh, tôi đã thành lập một tổ chức, lấy tên là Black Organization. Linh vật là quạ đen, loài chim mà ngài vẫn nuôi trong vườn. Các thành viên đều sử dụng tên cái loại rượu làm mật danh. Bây giờ tôi đã giả c·hết, lui về sau màn, tôi hi vọng ngài có thể lên làm thủ lĩnh, lãnh đạo tổ chức....”
“Không, Renya. Ta không muốn dính dáng vào những chuyện này. Ta là màu xám, đứng giữa trắng và đen. Nếu ông muốn sự giúp đỡ, có thể tìm ta, nhưng chỉ là việc cá nhân, đừng dính líu đến cái tổ chức đó”
“....Tôi đã biết, Tiên sinh. Với cả có một chuyện vui tôi muốn kể với ngài, tổ chức đã mời chào được cặp vợ chồng nhà khoa học tài ba, nghiên cứu ra được một loại thuốc, đã thử nghiệm lên một thành viên. Mặc dù chưa phải là kết quả mà tôi mong muốn, nhưng ít nhất nó cũng đã làm cô ta trẻ ra, giữ được thanh xuân mãi mãi !”
“.....Người bị đưa lên bàn thí nghiệm tên là gì ?”
“Vermouth, Tiên sinh !”
“Vermouth ư !?....Ta rất thích cocktail Martini được pha bởi Vermouth !”
...............
Đó là lần đầu cô thấy hắn, qua cửa kính ô tô, nhìn vào bóng lưng của một người trẻ tuổi đang nói chuyện với Boss, cô thấy được một vẻ huyền bí và cô đơn, một điều mà không thể xuất hiện trên một cậu thanh niên, nó đã gợi lên hứng thú nồng đậm trong lòng. Sau đó, cô đã gặng hỏi Boss, nhưng ông ta không hề tiết lộ một điều gì về người đó, từ khuôn mặt lẫn thân phận.
Đó là lần thứ hai cô thấy hắn, nhưng cô không hề nhận ra hắn chính là người mà cô từng dùng mọi cách để tìm hiểu từ Boss. Cô chỉ liếc qua và coi như đó là một người bình thường cô đơn một mình trong góc quán bar, mượn rượu để giải sầu. Ấn tượng duy nhất để lại lúc ấy về hắn, chỉ là vẻ đẹp trai và ly Martini trên tay, một loại cocktail mà cô ưa thích.
Đó là một buổi tối mùa thu, những cơn gió nhẹ hơi se lạnh cộng thêm ánh trăng hiu hắt tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp thơ mộng, và nó cũng bắt đầu cho một câu chuyện tình giữa hai con người đặc biệt. Lần thứ ba cô thấy hắn, và cũng là lần đầu tiên hai người chính thức gặp nhau. Nằm trong vòng tay người thanh niên trẻ tuổi mà không hề biết tên, dòng suy nghĩ của cô chỉ có hai điều duy nhất, đó là thật ấm áp và khuôn mặt của người này khá quen thuộc.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy cô. Nhìn cô lái xe chở ông trùm của Tổ chức Áo đen rời đi, hắn nhẹ nhếch lên khóe miệng, thầm đánh giá người phụ nữ đặc biệt nhất trong tổ chức này, một con người sống với hàng trăm khuôn mặt khác nhau. Khi đó, không hiểu sao từ sâu trong nội tâm của hắn, sinh ra một sự thân thiết khó tả.
Đó là lần thứ hai hắn thấy cô, dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar nằm giữa lòng New York, hắn nhận ra thân phận của cô, nữ minh tinh số 1 của Hollywood, đạt được nhiều danh tiếng trên sân khấu Broadway và phim ảnh, đã nhận được giải Oscar. Nhưng điều quan trọng nhất, cô là thành viên nòng cốt của Black Organization. Khi ấy, sự thân thiết khó hiểu vẫn tiếp tục dấy lên ở sâu trong nội tâm của hắn.
Đó là lần thứ ba hắn thấy cô. Khi đó, hắn chẳng kịp suy nghĩ gì cả, bởi vì cô đã b·ị t·hương và hôn mê, hắn chỉ còn cách ôm cô về nhà của mình. Vậy mà hắn không hề đoán trước được rằng, kể từ lúc ấy, hai người đã không thể rời xa nhau.
Đó là lần thứ n hai người gặp nhau, hắn trông vẫn như vậy, còn cô thì lại trong bộ dạng của một người đàn ông. Nhìn lấy người thanh niên trẻ tuổi đang nắm chặt lấy cánh tay cô, cứu cô khỏi bị rơi từ trên cầu thang xuống, trong lòng cô xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang đan xen lẫn nhau. Mà hắn, khi ấy rốt cuộc hắn đã biết được sự thân thiết từ trong nội tâm đó đến từ đâu...