Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thám Tử Lừng Danh Conan: Ta Đứng Giữa Trắng Và Đen

Chương 17: Cầu hôn




Chương 17: Cầu hôn

3 tháng sau...

Mùa đông đã chính thức đổ bộ, thời tiết dần dần trở nên lạnh hơn, vì dạo gần đây Alex hay sử dụng ma thuật và đặc biệt là Mangekyou Sharingan, cho nên tình trạng ‘căn bệnh hiểm nghèo’ của hắn càng ngày càng trở nên oái ăm, khiến cho cơ thể hắn vào lúc này yếu hơn bao giờ hết.

Nếu như đem nó tham chiếu với một thước đo chuẩn xác, thì có thể nói, trước đó Alex không khác gì Captain America sau khi được tiêm vào huyết thanh siêu chiến binh. Còn thời điểm hiện tại, hắn giống hệt như Steve Rogers trước lúc nhập ngũ.

Yếu đến không thể yếu hơn.

Ngày nào đó, Alex cầm hộp thuốc hỗ trợ tăng lực và đề kháng, vừa định lấy ra uống thì bị Chris nhìn thấy rồi c·ướp lấy

“Uống thuốc nhiều không tốt, đừng quá l·ạm d·ụng thứ này”

“Anh biết” Alex thở dài trả lời, “Nhưng căn bệnh này sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của anh”

Loại bệnh của hắn, nói không ngoa, trên thế giới này không một ai hay bất kỳ thứ gì có thể chữa khỏi được, chỉ có thể dựa vào chính hắn. Alex hiểu rõ điều này, vì lẽ đó thời gian gần đây hắn đang cố gắng tìm ra cách giải quyết bằng ma thuật kết hợp tăng cường số lần sử dụng đôi mắt để tăng sự đề kháng.

Hắn không muốn rời đi thế gian quá sớm, rồi để lại Sharon một mình lẻ loi vượt qua quãng đời còn lại !

Chris suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Em dẫn anh đi bệnh viện”

“Em biết là chẳng có tác dụng gì mà” Alex lắc đầu can ngăn.

“Nhưng ít nhất có thể biết rõ hơn tình trạng của anh hiện giờ. Với cả, đừng cố gắng sử dụng đôi mắt đó nữa !”



Bệnh viện Manhattan ở New York đương nhiên là bệnh viện số 1 số 2 của nước Mỹ. Bác sĩ khám cho hắn cũng nhờ vào quan hệ từ Chris, chọn ra người giỏi nhất.

Trong phòng khám, ông bác sĩ đeo kính cận, vẻ mặt bình thản, khí chất hơn người. Đây là một người mà Chris hay Sharon trước đây đều rất tôn kính, còn Alex lại rất bình tĩnh, tính cách hắn trước giờ vẫn vậy, đối với bất kỳ ai, hắn đều trưng ra bộ mặt giống hệt nhau.

Vị bác sĩ trung niên không hề hỏi bệnh Alex, chỉ dùng qua các thiết bị chuẩn đoán tiên tiến, sau một lúc, nhìn vào tờ báo cáo cầm trên tay, ông ta hờ hững nói ra một câu

“Yếu hơn người bình thường 2 lần”

Alex thở dài thườn thượt.

Cuối cùng là kê đơn thuốc, trong đó có vài viên kháng sinh, thuốc giảm đau, vitamin các loại, mang về nhà uống. Mặc dù Alex và Chris đã biết trước được điều này, nhưng tâm trạng hai người lúc ra khỏi cửa bệnh viện vẫn không khỏi trầm xuống.

Thuốc kê trong đơn chẳng khác là bao so với số thuốc ở nhà, cùng lắm là số vitamin, nó bổ sung được thêm một chút sức lực cho Alex, tuy nhiên cũng chẳng thấm vào đâu.

Nhìn biểu cảm của cô suốt quãng đường về nhà, Alex cảm thấy thật bất lực, khẽ cúi đầu đặt trán mình vào trán cô, hắn nhẹ giọng an ủi: “Không sao, anh chưa lo thì thôi, em cần gì phải lo lắng. Dạo gần đây nghiên cứu của anh có tiến triển, rất nhanh sẽ tìm được cách chữa trị”

Nghe những lời an ủi từ bạn trai, Chris mỉm cười, chậm rãi tựa vào lòng hắn, dụi dụi đầu, giọng điệu làm nũng vang lên

“Anh đúng là một người không biết an ủi người khác....Lần trước em có gọi điện trò truyện với Yukiko, cô ấy kể Yusaku chưa bao giờ bị ốm nặng như vậy, người ta rõ ràng chỉ là một nhà văn, ấy vậy còn khỏe hơn anh. Rồi anh từng nói sẽ bảo vệ em suốt đời, thế bây giờ lại đến em phải làm việc đó à ?!”

Những câu nói đùa của Chris đúng là rất có tác dụng, bầu không khí nặng nề đã tốt hơn rất nhiều. Alex cũng không cảm thấy tự ái về mấy lời đó, hắn biết cô đang cố gắng khích lệ mình, giúp mình biết được rằng, ở phía sau vẫn luôn có một hậu phương vững chắc để hắn dựa vào lúc khó khăn, có một người bạn đồng hành sẵn sàng cùng hắn chia sẻ khó khăn buồn vui trong cuộc sống.

“Tin tưởng anh, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, đời đời kiếp kiếp !”



“Uh ! Yêu anh...”

Câu này của Chris vừa truyền đến bên tai Alex, chẳng hiểu sao đột nhiên một thứ gì đó xao động từ sâu trong lòng, trong ký ức của hắn, vẫn như bao lần trước, nó rất mơ hồ, nhưng ít nhất lần này hắn lại cảm thấy nó để hắn cực kỳ vui vẻ, và rồi, Alex buột miệng nói ra một câu, đáp lại lời yêu thương của cô

“Me too...I love you infinity !”

..............

Ngày hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt...

Không chỉ vì nó là đêm trăng tròn, còn bởi vì hôm nay là lần đầu tiên Chris xuống bếp làm món ăn cho Alex sau nhưng quãng ngày dài đằng đẵng chính hắn hết lòng dạy bảo cô.

Nhưng không chỉ thế...

Bữa cơm rất vui vẻ. Vào lúc yêu đương cuồng nhiệt, mỗi khi ăn một miếng thức ăn, Chris đều có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú sáng rực của Alex nhìn cô, điều này cô cũng thực thích, đôi khi còn ngẩng đầu lên, đáp trả lại đối phương, rồi cứ thế, hai người lại dán vào nhau.

“Sharon, đồ ăn em làm...” Vừa đút một miếng thịt bò vào trong miệng, nhai vài cái, Alex lên tiếng.

“Sao vậy ?” Đang chậm rãi cầm dao dĩa sắt bít tết trong đĩa của mình, Chris dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút lo lắng hỏi, “Em làm....không ngon sao ?”

“No...rất ngon, không khác gì anh nấu !”

Câu nói của hắn khiến cô hơi đỏ mặt, cười híp mắt hạnh phúc nhìn anh bạn trai ngồi đối diện, “Nếu vậy thì anh ăn nhiều một chút”



Bỗng nhiên....

Đúng lúc này, Alex chợt dùng hai tay ôm lấy cổ họng của mình, toàn bộ cơ thể cứng ngắc lại, quỳ xuống một chân xuống đất, khuôn mặt hắn cắt không còn một giọt máu. Thấy vậy, Chris sợ hãi thốt lên

“Sao vậy honey... Alex, đừng làm em sợ !”

Cô vội vội vàn vàng đứng dậy, dự định cúi xuống xem xét tình hình, nhưng còn chưa kịp chạm vào người hắn, Alex từ biểu cảm đau đớn đã trong nháy mắt trở lại bình thường, một tay túm lấy tay cô, tay còn lại từ bên trong túi quần rút ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra, một chiếc nhẫn kim cương nằm gỏn gọn bên trong

“Anh biết có hơi đột ngột, nhưng không ai có thể biết hết về nhau rồi mới tiến đến hôn nhân. Chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về nhau trong từng ngày tháng tới và cùng nhau chia sẻ vui buồn trong cuộc sống này. Anh đã chờ đợi từ rất lâu để gặp một tình yêu đích thực của đời mình, rồi Thượng Đế đã đưa em đến bên cạnh anh. Giờ anh không muốn chờ đợi nữa vì anh nghĩ rằng đã đến lúc chúng mình thuộc về nhau mãi mãi. Sharon, làm vợ anh nhé !”

Chris sững sờ nhìn xem người đàn ông đang quỳ trước mặt mình. Như Alex vừa nói, cô thực sự chưa hề nghĩ tới chuyện này. Trước kia, thời điểm chưa gặp được hắn, đời cô chỉ trôi qua cùng với nhiệm vụ, g·iết chóc và máu me. Nhưng kể từ khi Alex đến bên đời Chris, gam màu của cô đã gần như hoàn toàn thay đổi.

Cô cười chân thành hơn, hạnh phúc hơn, cô biết đến yêu là gì và biết làm sao để quan tâm đến người mình yêu. Thế nhưng chưa bao giờ từng nghĩ tới một ngày này.

Khẽ bụm miệng của mình, Chris nhìn chằm chằm vào đôi mắt chân thành của Alex, từng giọt nước mắt khẽ chảy ra, lăn dài trên gò mà. Alex im lặng, không lên tiếng an ủi, bởi hắn biết chúng đại biểu cho điều gì.

Mất một lúc, Chris ổn định lại cảm xúc, dùng tay quệt đi hai gò má đã ướt đẫm, đôi môi đỏ mỉm cười quyến rũ, liếc mắt đưa tình với ai đó

“Em không ngờ cách anh cầu hôn lại đặc biệt như vậy ? Giả bị mắc nghẹn để tìm cớ sao ?”

Alex trợn trắng mắt, nhún vai bất đắc dĩ, “Em biết mà, anh không giỏi trong mấy vấn đề kiểu này. Nếu không muốn nói là...anh thực sự có chút ngại, không biết nên bắt đầu từ đâu”

Nói xong, một lần nữa hắn dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn vào cô, nghiêm túc hỏi lại: “Như vậy, em có nguyện ý làm vợ anh không ?”

Không một giây trần chừ, Chris gật đầu chắc nịch, trả lời: “Em nguyện ý !”

Và thế, Alex chậm rãi trao chiếc nhẫn kim cương vào ngón giữa tay phải, tiếp đó là một nụ hôn thật sâu, bày tỏ hết tình cảm mà hai người dành cho đối phương. Kể từ lúc này, Alex và Chris đã trở thành vợ chồng không chính thức, chỉ còn chờ giấy tờ pháp lý....