Chương 16: Sharon Vineyard qua đời
Cứ thế, hai người trải qua gần hai tháng cuộc sống ám muội hạnh phúc. Cho đến ngày hôm nay, một ngày đầu thu, những cơn mưa phùn ngoài kia dải dác không ngừng, dường như là để khóc thương cho một ai đó đã ra đi....
Đọc tin tức từ trên tờ New York Times, Alex hơi nhíu mày lại, cúi đầu nhìn xem thân hình nhỏ gọn ngồi trong lòng vẫn đang thoải mái bình tĩnh xem phim, hắn vừa suy tư, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lấy mái tóc màu vàng lượn sóng của cô.
Alex hiểu tại sao Vermouth phải từ bỏ thân phận Sharon Vineyard, dù gì một người phải đóng vai hai người, điều đó quá mệt mỏi.
Trước đó không có chính mình, Chris chỉ tồn tại ở trong tivi cùng từ miệng người khác, bây giờ hắn xuất hiện, cô cần thường xuyên dùng bộ dạng này xuất hiện trước mắt hắn và công chúng.
Sharon cũng đồng dạng cần như vậy.
Alex không nhớ rõ liệu trong nguyên tác manga, sự kiện này có xảy ra hay không, tuy nhiên, hiện tại hắn đã thực sự nhìn thấy nó, và có lẽ những chuyện này đã được Vermouth an bài đầy đủ, chỉ chờ đến ngày đó kết thúc, là cô sẽ chính thức bỏ đi lớp bình phong nữ minh tinh số một Hollywood kia.
Sharon q·ua đ·ời, liền mang ý nghĩa người phụ nữ ưu nhã, trong vẻ lạnh lùng bề ngoài lại mang theo sự ôn nhu dễ gần đã không còn tồn tại. Chỉ còn đây đứa con gái Chris tùy tiện, bừa bãi, ngạo mạn cùng một sát thủ Vermouth gợi cảm, quyến rũ nhưng rất lãnh khốc vô tình.
Mặc dù biết đó là giả, không muốn thương tâm, nhưng chẳng hiểu sao thứ cảm xúc ấy vẫn dấy lên đôi chút trong tim hắn.
Nói cho cùng, Sharon và Chis, chung quy là khác biệt nhau !
‘Reng...reng...reng !’ Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Alex. Nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, thở dài một hơi, tiếp máy
“Alex-chan...em nói cho chị biết, đó không phải là sự thật ?!”
Tiếng nức nở truyền đến từ đầu dây bên kia, Yukiko không thể nào tin được, người bạn thân, người chị, người tiền bối trong đời thực lẫn giới giải trí, vừa mới gặp cách đây hai tháng thôi, mà bây giờ đã không còn trên cõi đời này, bỏ lại những người quan tâm cô, đi về cõi vĩnh hằng.
“Yukiko-san, mặc dù không muốn....nhưng nó là sự thật !”
Sư tỷ của mình khóc như vậy, để cho Alex cực kỳ bất đắc dĩ cùng có chút áy náy, nhưng mà hắn cũng chẳng thể tiết lộ chân tướng cho Yukiko, bởi vì cô không giống như Chris, trường hợp của Alex là đặc biệt.
“Không thể nào...không thể... Alex...” Yukiko vẫn tiếp tục khóc không ngừng, mà với một người như Alex, tính cách và cách giao tiếp với người ngoài tương đối dị biệt, khiến cho thời điểm này hắn không biết nên an ủi đối phương kiểu gì.
Rất may, đã có người nhanh chóng giải nguy cho hắn.
“Alex”
“Yusaku-san, anh cũng ở đấy ?”
“Ừ, Alex, Yukiko cứ để anh, cậu cứ yên tâm, tính tình cô ấy anh hiểu, sẽ mau chóng bình thường trở lại thôi”
“Tôi biết rồi, Yusaku-san”
Dập máy, vừa mới đặt điện thoại lên bàn, Chris đã ngẩng đầu lên nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Là Yukiko sao ?”
“Yes” Hôn nhẹ vào môi bạn gái, hắn nghiêm túc đáp lại, “Em nợ cô ấy một lời xin lỗi !”
Vermouth không trả lời, chỉ giữ im lặng, Alex cũng đồng dạng như vậy. Cả hai lúc này đều chìm vào suy tư. Hắn biết rằng thời điểm hiện tại không nên đưa ra lời khuyên nhủ hay nhắc nhở gì cả.
Đối với Vermouth mà nói, Sharon tuy thực sự là tên thật, được cha mẹ đặt cho khi mới sinh ra, nhưng, bởi vì số mệnh tương lai xảy đến, nó đã trở thành một lớp bình phong che chở kể từ lúc cô đặt chân vào nơi tăm tối đó.
Sử dụng thân phận Chris hoặc Vermouth càng phù hợp hơn bồi bạn bên cạnh hắn. Tuy nhiên, về tình lý thì đúng, còn về tình, Alex vẫn chẳng thể nào chấp nhận được chuyện Sharon sẽ biến mất mãi mãi.
Hắn yêu cô, điều đó không sai, hắn yêu tất cả mọi thứ của cô, từ cái tên cho đến tính cách. Dù cho đó có là Vermouth, Chris hay Sharon đi chăng nữa, hắn vẫn luôn luôn như vậy.
Có thể nhiều người biết chuyện sẽ thắc mắc, nếu đã thế thì tại sao còn phải bận tâm. Hắn sẽ không ngần ngại trả lời rằng
‘Đó là tên thật của cô ấy, tôi muốn và cô ấy cũng muốn sống với thân phận thật sự của mình. Và hơn hết...tôi thích gọi cô ấy bằng cái tên Sharon”
...............
Hai ngày sau..
Trời vẫn đổ mưa, những hạt nước li ti chao nghiêng bên mái hiên cửa, cơn gió lạnh buốt thổi ngang, vơi cho nhiều khúc bâng quơ còn ngân nga giọng nói ai đó quen thuộc trong lòng, trải dài với tâm là hình ảnh muôn màu của những thước phim nổi tiếng ngàn người nhớ đến. Thoang thoảng đâu đó là dư âm bao nỗi niềm chất thành khối chật hẹp ùa về, như một thói quen lúc mưa chợt rơi lã tã…
Có đôi lúc nào đấy, sau một ngày mưa, người ta vẫn cảm nhận được những dư vị còn sót lại của đất trời, một mùi hương lướt qua như dấu ấn của một người đã bao lần gặp gỡ, nay còn đọng lại. Thuở ấu thơ, ai cũng đôi lần thắc mắc về cơn mưa? Cơn mưa từ đâu mà đến? Mưa giúp ích gì cho ta? Khi lớn lên, người ta lại định nghĩa mưa theo những cách riêng biệt. Cơn mưa không chỉ đơn thuần là những giọt nước rơi từ trên cao xuống. Nó còn là cả một bầu trời tâm trạng, một bầu trời ký ức...
Mưa hôm nay là mưa buồn ! ( Đoạn này mình hỏi Mommy mình đấy, Momy mình thời còn đi học là học sinh giỏi văn sô 1 của lớp ^^ )
Dòng người đi vào nhà thờ trong im lặng, chẳng ai nói một câu một lời nào, đến cả tiếng bước chân cũng không còn hối hả như mọi khi. Tất cả đều mặc lễ phục màu đen, trên tay nâng những vòng hoa hồng vàng cùng trắng.
Toàn bộ nơi đây đều hiện lên khí tức đau thương - Tang lễ của nữ diễn viên Sharon Vineyard.
Yukiko ghé vào đầu vai Alex, cơ thể run nhẹ liên hồi, hắn không né hay đẩy cô ra, bởi vì hiện tại là thời điểm đặc biệt. Sư tỷ hắn đã đến từ hôm qua, con mắt đỏ ngầu, không biết đã khóc bao nhiều lần và bao lâu, vốn dĩ Alex khuyên cô nên đi nghỉ ngơi, để tối nay hẵng tới, nhưng Yukiko không đồng ý.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhà thờ dần dần xuất hiện nhiều người hơn, lễ đường vốn im ắng giờ đây lại vang lên những âm thanh nhỏ, tại trong khung cảnh này tạo nên một sự ầm ĩ lạ thường, đôi lông mày của hắn hơi nhíu lại, rất nhỏ, không dễ để nhìn thấy.
Lễ tang bắt đầu !
Ngay sau khi Alex dâng hoa xong, trở về bên cạnh sư tỷ hắn, một thanh âm quen thuộc vang lên, theo sau nó là một câu nói vô cùng đặc biệt
“A secret make a woman woman !”
“Sharon...” Rõ ràng Yukiko cũng nghe thấy, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Chris, lộ ra một đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ.
Người xuất hiện có một thân hình thon dài gợi cảm lấp ló dưới lớp áo khoác đen, mái tóc dài màu vàng được buộc thành hình đuôi ngựa, trên đầu đội một chiếc mũ vành với màng lưới rủ xuống che đi ngũ quan xinh xắn phảng phất để cho bất kỳ ai nhìn vào đều bị mất phương hướng trong nó.
Chỉ là, toàn thân cô tản ra hơi thở ‘Người lạ chớ đến gần’ để cánh nhà báo cùng đám Paparazzi có ý định tiếp cận đều phải dừng lại bước chân. Nhìn xem ánh mắt sắc bén kia, Yukiko buồn bã lắc đầu, lẩm bẩm
“Không, không phải Sharon”
Sharon tuy cũng lạnh lùng, nhưng xen lẫn trong đó là nét ôn nhu, ưu nhã. Còn gương mặt kia, mặc dù giống y như đúc Sharon thời còn trẻ, tuy nhiên nó lại toát ra sự nguy hiểm rình rập.
Người này là ai ?
“Chris Vineyard, con gái của Sharon” Dường như biết được suy nghĩ trong lòng của đối phương, Alex thấp giọng giải thích.
‘Con gái của Sharon sao ?! Chẳng thể trách, lại giống chị ấy đến vậy. Nói đến chuyện này, hình như mình chưa từng gặp qua cô ta bao giờ, tính cánh hoàn toàn không giống mẹ chút nào’
Tựa hồ gặp phải phiền toái gì đó, Chris muốn rời đi. Nhưng chưa kịp xoay người, Yukiko đã nhẹ giọng nói, ý muốn lưu lại cô
“Chris...Chúng ta có thể tâm sự sao ?”
Quay đầu lại, nhìn gương mặt người bạn thân, Chris không khỏi cảm thấy day dứt trong lòng. Mọi khi vẫn hồn nhiên vui tươi đến vậy, giờ đây lại trái ngược hoàn toàn, thất hồn lạc phách, mười phần tiều tụy, giống như là hai người khác biệt rất lớn.
Theo bản năng, Chris liếc mắt về phia Alex, nhận được cái lắc đầu từ hắn, cô hiểu. Alex hi vọng Chris sẽ không có bất kỳ dính dáng gì đến Yukiko, ít nhất là lúc này, cho đến thời điểm thích hợp. Người chị thân yêu mà sư tỷ quen thuộc đã ra đi mãi mãi, trước mặt của cô ấy hiện tại, đã không còn là Sharon cô từng nhận biết đến.
“Sorry, tôi còn chuyện phải giải quyết...” Nhìn xem khóe mắt Yukiko lóe lên vẻ thất lạc, Chris mỉm cười nói thêm, “Lần sau có cơ hội, nhất định sẽ cùng cô nói chuyện, Mrs.Kudo”
An ủi xong, Chris giơ tay giúp Alex sửa sang lại chiếc cà vạt bị lệch, thuận tiện đem đầu ghé sát vào bên tai của hắn, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Xong việc nhớ về nhà, em chờ !”
Chris quay người rời đi, biểu cảm giống như là không có một tia lưu luyến nào. Nhưng hành động vừa rồi thì khác biệt, khiến cho Yukiko thầm kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn xem ai đó đang đứng bên cạnh
“Alex-chan...quen cô ấy ư ?”
“Ừ, cô ấy là bạn gái của tôi”
Alex không xưng Chris, chỉ nói từ ‘She’ bởi vì như hắn đã từng và luôn luôn nghĩ trong lòng, người hắn yêu, Sharon - Chris - Vermouth, cả ba đều là một.
“Cái gì ?” Phảng phất nghe được tin tức chân động giới giải trí, không biết Yukiko lấy lại khí lực và tinh thần từ đâu, nét buồn bã đã vơi đi rất nhiều, thay thế vào đó là kinh ngạc pha trộn lẫn vui mừng khôn xiết.
“Cần gì phải bất ngờ như vậy, trước kia Christine đã từng nhắc tới, 1 năm trước tại Hawaii”
“A, chị nhớ ra rồi, khi đó con bé nói người yêu của em tên gần giống với nó, là Chris, thì ra...”
Alex khẽ gật đầu, xác nhận lại đáp án. Tiếp đó cúi mắt nhìn đồng hồ đeo tay, chậm rãi mở miệng
“Tôi đã dâng hoa xong, Yukiko-san, tôi còn có chút việc riêng, phải đi trước, chị cứ ở lại đây, đợi sau t·ang l·ễ hỏa táng xong xuôi, hẵng trở về LA”
Nói rồi, không để Yukiko kịp làm gì, Alex nhanh chóng bước chân rời khỏi lễ đường nhà thờ, trở về với tình yêu của đời hắn. Sharon đã mất dưới con mắt của thế gian, nhưng tại trong lòng hắn, Sharon vẫn mãi mãi tồn tại.