Chương 15: The Angel and The Sun !
Hai người ôm nhau ngủ đến giữa trưa, bởi vì dạ dày lên án b·iểu t·ình, cùng một lúc tỉnh dậy.
Vừa mới từ trong phòng tắm đi ra, cảm nhận được điều gì, Chris nhìn xuống v·ết t·hương trên bụng mình mới được người nào đó sơ cứu nửa ngày trước, không dám tin đưa tay chạm vào, giống như theo phản xạ, lập tức hét toáng lên
“Honey ! Alex !”
“Sao vậy !” Đang nấu bữa trưa, nghe được thanh âm mang đầy kinh ngạc của bạn gái, Alex vội vã từ phòng bếp chạy tới, nhìn chằm chằm vào cô, lo lắng hỏi
“Vết thương của em...biến mất rồi !”
Lúc này Vermouth đã gỡ bandage, liếc nhìn miệng v·ết t·hương do đạn bắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt, lớp vảy cùng với vết sẹo trực tiếp rụng ra.
“Ah, là vì chuyện này ?!”
“Anh biết ?” Chris ngẩng đầu lên liếc đối phương, nghi ngờ hỏi.
“Ừ, anh dùng một phương pháp đặc thù, trong lúc em ngủ đã chữa thương cho em, đồng thời cải thiện đôi chút thể chất của em. Hiện tại năng lực tự lành mạnh hơn tương đối so với trước kia, những v·ết t·hương dạng này, khoảng nửa ngày đến một ngày sẽ khỏi hoàn toàn”
Nghe vậy, Chris ngơ ngác trong giây lát, tiếp đõ hiểu rõ được nguyên nhân, biết sẽ không có hại cho mình, chẳng còn lo lắng gì nữa, cười tươi lấy chờ đợi đối phương giải thích tiếp.
Thấy vậy, Alex nhún nhún vai, tiến gần về phía người yêu, vòng tay qua hông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Vermouth cũng không hề né tránh, tựa đầu vào vai hắn, cùng nhau đi tới bên chiếc giường còn vương lấy ‘thành quả’ mà hai người tạo ra từ đêm hôm qua vẫn chưa kịp dọn dẹp, Alex đặt cô lên đùi mình, rồi thành thành thật thật trả lời
“Bởi vì đêm qua thời gian có hạn, anh chưa kịp giải thích hết toàn bộ. Như đã nói, anh có năng lực ma thuật huyền bí từ khi mới sinh ra, nhưng không chỉ thế, còn một thứ nữa, cũng là một loại năng lực rất đặc biệt, và....con mắt này là một trong số đó !”
Nói đến đây, chỉ một giây, con ngươi của hắn liền biến đổi, phần trắng thành đen, còn phần đen thành đỏ, xen lẫn trong đó, là ba dấu phẩy quay quanh một dấu chấm tròn, đem nó làm trung tâm. Không dừng lại ở đó, những dấu phẩy được hắn gọi là câu ngọc này tiếp tục xoay thật nhanh với vận tốc cao, rồi kéo dài ra, nối lại với nhau, tạo thành một chiếc phi tiêu hình xoắn ốc.
Đôi mắt này, Vermouth rất quen thuộc. Chính bởi vì nó, mới khiến cho cô có ấn tượng cực mạnh với Alex, bắt đầu điều tra thông tin về hắn, rồi có thể đi đến quan hệ như bây giờ.
Tuy nhiên hiện tại, mặc dù nó vẫn như cũ mang theo sự nguy hiểm mà bất kỳ ai nhìn vào đều sẽ run rẩy muốn né tránh, nhưng với cô, chẳng biết vì sao, đã không còn đáng sợ như xưa, thậm chí còn yêu thích đôi mắt này, thứ đã gắn kết tình yêu của hai người lại với nhau.
“Nó có tên là Sharingan và Mangekyou Sharingan. Để có thể sử dụng được nó và những thứ khác, trong cơ thể anh có một nguồn năng lượng song song với năng lượng ma pháp, được gọi là Charka. Anh đã đưa vào người em một nửa lượng Charka của anh, đồng thời sử dụng chiêu thức chuyên dùng để chữa thương, vì thế mà em có thể khỏi nhanh đến vậy”
“Theo ý của anh thì....bây giờ em cũng không còn là người bình thường ?”
“Yes ! Như vậy nhé, nồi soup vẫn đang nấu, anh vào bếp trước”
Nói xong, Alex nhanh chóng buông Chris ra, đặt một nụ hôn lên môi cô, rồi ra khỏi phòng, tiếp tục trách nhiệm nội trợ của mình.
...............
“Ừ....trên thời sự cũng nói đúng không ? Hắn b·ị b·ắt rồi, Shin-chan báo cảnh sát đấy. Nhưng khi họ tới, t·ên s·át n·hân đã t·ự t·ử bằng súng”
Sau khi hoàn thành nốt công việc tắm rửa đang dang dở, Vermouth tìm một bộ áo ngủ mặc lên người, ngồi ở trên ghế sofa, một tay cầm ly Martini, tay còn lại đánh cú điện thoại cho Yukiko, dự định hỏi thăm chút tình hình của Angel. Dù sao hôm qua trước khi cô bé được Shinichi đưa đi, đã lâm vào hôn mê.
“Vậy sao ?! Thế cô bé kia đâu, hiện tại như thế nào, không có bị chuyện xảy ra hôm qua gây ảnh hưởng đến tinh thần chứ ?”
“À, Ran-chan khỏe rồi ! Tối qua con bé ngủ li bì vì sốt, nhưng sáng nay có vẻ đã khỏi. Xem ra nó cũng đã quên hết những chuyện đó” Yukiko liếc nhìn cặp tình nhân trẻ đang vui đùa với nhau, cảm thấy vui mừng, trả lời lại. Tiêp đó không để Vermouth kịp nói gì, đã mở miệng hỏi tiếp, “Sharon...có phải chị biết là Rose định làm gì đó không ?”
“Uh, mấy thứ linh cảm kiểu đó chị nhạy lắm, nhưng không ngờ cô ta lại g·iết người”
Sharon lập tức trả lời lại, tiếp đó khẽ nhếch lên khóe miệng, ánh mắt liếc nhìn về phía phòng bếp, nơi đang có một thân ảnh bận rộn chuẩn bị bữa ăn cho mình, nói một câu khó hiểu với cô bạn thân
“À mà em nhắn lại với Ran-chan nhé. Có lẽ đúng như cô bé nói, chị cũng được Thượng Đế ban cho một Thiên thần hộ mệnh và một mặt trời”
“Từ lời nói này có thể nhận ra tâm trạng chị khá tốt” Yukiko trêu trọc một câu, “Chị có chuyện gì vui à ?”
“Đại loại thế...”
“Sharon, have lunch !”
Sharon cười rất vui vẻ, rất chân thành, một việc mà rất lâu rồi không xảy ra trên người cô. Đang định nói tiếp gì đó, thì đúng lúc này, một thanh âm truyền ra từ phòng ăn, tiếng rất lớn, lớn đấy nỗi ở đầu máy bên kia, Yukiko cũng có thể nghe được
“Yoshi ! Sharon, em giống như nghe được giọng của...Alex-chan ? Hai người....?”
Vermouth không biết nên giải thích như thế nào, hái má không tự chụ được đỏ lên, do dự một hồi, nghĩ được biện pháp chống chế, trả lời: “Tối hôm qua không biết vì sao cậu ấy tới đây, nói gì mà quên không mang chìa khóa biệt thự, đành ở tạm nhà chị”
“Thật chứ ?” Yukiko nghi hoặc hỏi lại
“Thật sự !”
“Đang làm gì vậy, nếu không nhanh lên, đồ ăn đều lạnh rồi” Đợi mấy phút không thấy người đâu, Alex có chút lo lắng đi ra phòng khách tìm cô, giọng điệu ôn nhu quan tâm vang lên lần nữa.
Nhìn thấy Vermouth đã dịch dung thành bộ dáng của Sharon, hắn hơi nhíu mày lại, trực tiếp cấm khẩu. Dùng ánh mắt hỏi thăm, vì lý do gì mà cô phải làm như vậy.
“Là điện thoại của Yukiko”
Alex hơi sửng sốt một lúc, đột nhiên nhớ ra từ tối hôm qua khi về tới nhà, vẫn chưa điện cho Yukiko hay Shinichi để báo bình an, điện thoại thì tắt nguồn, rất có thể trong đấy lúc này phải có tới mấy chục cuộc gọi nhỡ.
Hít sâu một hơi, tiếp nhận di động từ tay Sharon, bình tĩnh chào hỏi: “Hey, là tôi !”
“A, Alex-chan, em thật sự đang ở đó ?!” Nghe được giọng nói quen thuộc, Yukiko kinh ngạc đáp lại, ngay sau đó liền mỉm cười thần bí, gào to một câu, khiến cho Shinichi và Ran ở gần đó bị giật mình, đầy khó hiểu liếc lấy người mẹ thái quá của mình
“Sharon, chẳng lẽ Angel mà chị vừa nói...không phải là Alex-chan đó chứ ?”
Nghe câu hỏi này, Alex nhướn mày lên quay đầu nhìn xem Vermouth, trong ánh mắt hiện lên một chút mong chờ. Bất quá, đó cũng chỉ là biểu hiện trêu đùa của hắn, bởi vì hắn biết Angel trong miệng cô là ai, mặc dù nội dung nguyên tác đã bị vỡ thành rất nhiều mảnh trong ký ức, nhưng một số thứ hắn vẫn nhớ, những câu nói đặc biệt của Vermouth là một trong số đó.
“Không phải”
Sharon hơi mỉm cười mở miệng, tiếp đó không để ai đó kịp lên tiếng, đã nhanh chóng đứng dậy tiến sát trước người hắn, kề môi mình vào bên tai đối phương, nhỏ giọng nói
“Anh còn quan trọng hơn, còn tuyệt vời hơn cả Angel. Anh là The Sun, mặt trời của em, mãi mãi và duy nhất !”
Lời bày tỏ kết thúc, kế đó là một nụ hôn nồng cháy, cả hai đều không quan tâm đến cảm nhận của người ở đầu dây bên kia, lưỡi va quện vào lưỡi, giống như là đang muốn cố gắng hút chọn tình cảm chân thành từ đối phương vậy.
Mất một lúc, cho đến khi thanh âm Yukiko truyền tới từ bên trong điện thoại, Alex và Sharon mới tách nhau ra, nhưng mắt thì vẫn đối mắt, thâm tình nhìn một nửa của đời mình.
“Này, sao không ai lên tiếng vậy ?”
“Không có gì” Alex trả lời, “Yukiko-san, chị và hai đứa nhỏ cứ đáp máy bay về Nhật Bản trước đi, tôi tại New York có vài chuyện”
Nói xong, hắn lập tức dập máy, hô hấp không ổn định ôm chầm lấy bạn gái mình, bế cô lên theo kiểu công chúa, mang đi phòng ăn
“Mặc dù bây giờ anh rất muốn ăn sạch em, nhưng mà trước tiên phải thưởng thức tài nấu nướng của anh đã, rồi làm gì thì làm !”