Chương 14: Phức tạp, phân vân, đau đớn, kiên quyết và hạnh phúc !
Sau cơn bão, trời vẫn còn lạnh, ánh trăng sáng chiếu vào bên trong tòa nhà bỏ hoang làm át đi những ánh đèn neon rực rỡ trên đường.
Mặt sàn hiện lên bóng dáng phản chiếu của cặp đôi đang chầm chậm tách nhau ra, Alex hôn rất sâu, sâu đến mức hơi thở của Vermouth không còn được ổn định, hắn mới quyết định tạm dừng.
Hai người không nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, bởi vì họ biết, hiện tại tình cảm của đối phương dành cho mình là như thế nào.
Tình cảnh diễn ra khoảng hơn 10 phút đồng hồ, Alex và Vermouth mới đứng dậy, xử lý sạch sẽ, tạo ra hiện trường giả tạo rằng tên Ác quỷ đường phố đ·ã c·hết, cả hai cùng nhau rời đi.
Nhìn căn biệt thự trước mặt, Chris không khỏi cảm thán, đồng thời những ký ức xưa kia ùa về trong đầu cô. Giờ đây đã khác, cô không còn phải lén lén lút lút trộm chui cửa sổ nữa, mà đường đường chính chính đi qua cánh cổng, tiến vào bên trong.
Christine vẫn còn ở Nhật Bản, Yukio và hai đứa trẻ thì tạm thời ngủ tại khách sạn, chiều mai lập tức đáp chuyến bay sớm nhất rời khỏi Mỹ. Cho nên, thời gian bây giờ của cặp tình nhân mới xác nhận quan hệ sẽ không bị bất kỳ tác nhân nào gây cản trở, thoải mái làm bất cứ điều gì hai người muốn.
Hoàn thành sơ cứu v·ết t·hương, chiêm ngưỡng bộ dạng bán k·hỏa t·hân với những đường cong mê hoặc gây c·hết người này, Alex chẳng thể kiềm chế lại con quái thú vẫn luôn phải ăn cỏ hơn 100 năm nay, bỏ qua vòng gửi xe, trực tiếp đè lên cơ thể của bạn gái, hơi thở nóng hổi phả vào mặt của người đối diện. Nếu đã hiểu được điều đó, hắn đâu cần phải suy nghĩ quá nhiều làm chi
“Thì ra Coldguy luôn muốn làm như thế này với chị đây à ? Bắt đầu có ý nghĩ đấy từ khi nào vậy ?” Vermouth dùng hàm răng nhẹ cắn bờ môi dưới đỏ mọng của mình, trưng ra bộ dáng gợi tình nhất có thể, ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng người đàn ông đang bị dục vọng chiếm hữu lấy
“Cứ cho là như vậy đi. Với cả một điều quan trọng nữa...đừng gọi anh bằng cái biệt danh đó, anh lớn tuổi hơn em rất nhiều !”
Nói rồi, Alex lập tức nắm chặt hai tay Vermouth đè l·ên đ·ỉnh đầu, dùng miệng chặn miệng, hai đầu lưỡi cứ thế quấn lấy, và hai cơ thể dần dần hòa quyện với nhau làm một.
Một đêm điên cuồng nhưng không thiếu sự nồng nhiệt !.... ( Hãy xem Hen... ^^ và tự tưởng tượng )
Sáng ngày hôm sau
Vermouth mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt, liền phát hiện cả người trần trụi nằm gọn vào trong lồng ngực vạm vỡ của bạn trai, một tay vòng qua cổ, một tay khẽ ôm lấy phần lưng trắng bóc mịn màng.
Ngẩng đầu lên ngắm nhìn đối phương đang ngủ say, bờ mi nhắm chặt, cô do dự vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lấy khuôn mặt điển trai góc cạnh như được gọt giũa kĩ càng, tâm trạng trở nên cực kỳ phức tạp, mang theo cái ôn nhu và tình yêu không bao giờ cạn, nhưng cũng pha trộn lẫn sự phân vân cùng nỗi đau đơn cào xé trong lòng.
Alex, em nợ anh nhiều, nhiều lắm !
Cảm ơn anh, vì đã giúp đỡ em mà không hề đắn đo; cảm ơn anh, vì đã dành cho em thứ tình cảm mà em không thể có và không nên có.
Anh có biết không ?
Trước khi anh đến, đời em chỉ biết đến toàn bộ đều là hắc ám và c·hết chóc, nhưng kể từ khi hai chúng ta gặp nhau, nó đã thay đổi theo từng phút, từng giây, từng ngày, từng tháng.
Nếu như Sharon coi Ran là Angel, một vị Thiên thần hồn nhiên, ngây thơ và tốt bụng; thì Alex lại trở thành tia nắng mặt trời ấm áp buổi bình minh xua tan đi bóng đêm lạnh giá đáng sợ, giúp Chris tìm lại được phương hướng của đời mình.
Tuy nhiên....em đâu chỉ đơn giản như vậy....Liệu Vermouth có thật sự xứng đáng với thứ ánh sáng thiêng liêng tuyệt đẹp đó ?
Alex ( Viết cái tên này ra là cứ nghĩ đến thằng anh mình, khó chịu thật. Nhất là những đoạn tình cảm như thế này, mình là người viết, luôn cảm giác như đang...trái với luân thường đạo đức con người vậy :< ! )
Alex, You Are The Sun Of My Life ! Em thèm muốn nó, muốn chiếm lấy nó, giữ nó làm của riêng mình. Nhưng em lại sợ, sợ chính em sẽ phá hủy đi món quà vô giá này mà Thượng Đế ban tặng.
Vì vậy, em không thể và sẽ không để ánh mặt trời vàng son đó bị gam màu tăm tối vấy bẩn.
Xin lỗi anh ! Có lẽ rất đau đớn, nhưng một lần rồi cũng hết, còn hơn hai ta cứ tiếp tục như vậy, thì cuối cùng cái giá phải trả là quá lớn.
Dường như đã làm ra lựa chọn, Vermouth khẽ nhướn thân hình của mình lên, đặt một nụ hôn thật nhẹ vào đôi môi của đối phương, tiếp đó quả quyết ngồi dậy, từng li từng tí thoát khỏi ôm ấp hòa bão, cầm theo quần áo dưới sàn nhà, chầm chậm mặc vào.
“Sharon !” Đột nhiên, một thanh âm khàn khàn phát ra, đồng thời từ phía sau lưng, bờ hông của cô bị vòng tay rắn chắc quen thuộc ôm lấy, thật nhẹ nhưng cũng thật chặt, “Định đi đâu vậy, giống như những lần trước, trộm đến rồi trộm đi ?”
Vermouth muốn đẩy người kia ra, bất quá có lẽ do dư ân từ đêm qua, khiến cơ thể như mất lực, cố gắng hết sức nhưng bất thành, cô đành từ bỏ, thở dài, lời nói mang theo tia buồn bã và đầy kiên quyết vang lên
“Coldguy, bỏ em ra, em nên rời đi...rời khỏi cuộc sống của anh !”
Đôi mắt của Alex bật mở, hơi dùng sức vặn ngã cô xuống, xoay người lại, tạo thành tư thế ám muội giống hệt vài tiếng trước đó, lông mày hắn nhíu chặt, có chút tức giận nhìn chằm chằm vào đối phương
“Đã bảo đừng gọi anh bằng cái biệt danh đáng ghét kia. Phải gọi là Alex hoặc...honey !”
“Ừ” Vermouth cúi đầu xuống, áng hồng hiện lên trên đôi má, ánh mắt né tránh, không dám đối mặt với bạn trai mình.
“Có phải hay không nếu anh buông em ra, lần này sẽ ly biệt, forever ?”
Tuy là câu hỏi, nhưng lại không khác gì lời khẳng định. Chris không nhìn thấy thần sắc của Alex, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được thời điểm này trạng thái hắn không thích hợp, rất có thể...con ngươi màu đỏ đáng sợ đó đang dần dần hiện ra, cô ấp a ấp úng trả lời
“Em...em...em với anh không thể nào....chúng ta....”
“Anh chưa từng thấy em nói lắp bao giờ ?” Alex ngắt lời, rút lại tay phải đang chống xuống giường, cầm chặt lấy cằm của đối phương, giọng nói không khác gì ra mệnh lệnh, “Look at me ! Answer coherently !” ( Thằng mất dậy, đối xử với idol của chị mày như thế à ?! )
Vermouth chưa bao giờ gặp phải Alex trong tình cảnh như vậy. Một Alex đáng sợ, lạnh lùng và nguy hiểm hơn bất kỳ những lần nào cô biết. Hiện tại, cô có cảm giác như, người đối diện không phải bạn trai của mình, mà là cái người cô cực kỳ, cự kỳ ái ngại khi gặp mặt, người đem đến ám ảnh kinh hoàng cho đời cô vào nhiều năm về trước.
Nhìn thấy Vermouth chậm chạp không đáp lại, Alex tiếp tục nói, tông giọng đã hạ xuống đôi chút, nhưng vẫn giữ nguyên sự chắc chắn của nó
“Sharon, em hãy nhớ rằng, Alex này cả đời sẽ không yêu ai khác ngoài em !”
“Em biết...hức....em cũng vậy...hức...nhưng...chúng..chúng ta không thể có kết cục tốt”
Nhìn xem những hàng nước mắt tuôn rơi đầy trên mặt cô ‘bạn gái nhỏ’ con tim Alex đau lên theo từng giọt. Hắn biết bây giờ hắn nên làm gì, hắn hiểu, có lẽ đã đến lúc, nên phơi bày sự thất bấy lâu nay vẫn luôn giữ kín trong lòng.
Xoay người nằm xuống vị trí cũ, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương vào lòng, bàn tay không ngừng vuốt ve tấm lưng trần mềm mại mọi khi rất kiên cường nhưng thời điểm này lại vô cùng yết ớt, run rẩy theo từng tiếng nức nở. Alex dùng âm điệu êm dịu nhất có thể, vừa an ủi, vừa hỏi cô
“Rồi rồi, Sharon mà anh biết luôn rất kiên cường, đừng khóc nữa, anh xin lỗi !...Có thể cho anh biết, tại sao chúng ta không thể có kết cục tốt, được không ?”
Dùng tay lau đi hai má đang nhầy nhụa, mất một lúc, Vermouth mới ổn định lại cảm xúc, đầu rúc vào lồng ngực người mà cô dành trọn cả trái tim cho. Tìm vị trí thoải mái nhất, Chris nở một nụ cười tự giễu, bắt đầu lên tiếng
[ “Em không chỉ có một cái tên, Sharon cũng được, Chris cũng thế, tất cả đều là tấm lá chắn dành cho một thứ khác, một cái tên mà em không hề muốn có, nhưng bắt buộc phải nhận, Vermouth !”
“Có thể anh không biết, em đã và đang phục vụ cho một tổ chức vô cùng nguy hiểm, với cái tên...Black Organization. Có lẽ trước đây, lòng trung thành của em sẽ không bao giờ thay đổi...nhưng kể từ khi gặp anh, Alex, em đã sinh ra hận ý với nó”
“Một thứ cảm xúc đã từng dấu sâu bên trong lòng em, kể từ khi...em bị tổ chức dùng làm vật thí nghiệm, một con chuột bạch nằm trong tay những kẻ đáng ghét ấy...Tổ chức nghiên cứu một loại thuốc, em không rõ ràng rốt cuộc tác dụng của thức thuốc đó là gì, nhưng khi chúng tiêm vào cơ thể em, em đã....bị như hiện tại, dừng lại sự lão hóa của cơ thể, vĩnh viễn không thể già đi”
( Theo suy đoán của mình, mình nghĩ thời điểm Sharon cùng Yukiko đến gặp Kuroba Toichi để học dịch dung, cô mới bị tiêm vào thuốc đó không lâu, đó là lý do cô phải cần đến nghệ thuật hóa trang đấy )
“Nhưng đánh đổi cũng rất lớn, em mất đi khả năng....anh biết đấy. Không chỉ thế, tác hại tinh thần mà nó mang lại, em không thể sống thật với con người của mình, sống với thân phận mà mình mong muốn. Lúc nào cũng phải dùng những tấm bình phong c·hết tiệt, che dấu đi gương mặt ác quỷ này”
“Alex, anh biết không, từ khi gặp anh, chưa bao giờ em khao khát thoát khỏi nơi đó đến vậy, nhưng em biết là không thể nào, em...” ]
Nghe đến đây, bỗng dưng miệng cô bị Alex dùng ngón trỏ chặn lại, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, từ trong đôi mắt đang chằm chằm vào mình, cô cảm nhận ánh nhìn này cực kỳ bất thường.
Quả nhiên, lời nói của hắn vừa vang lên, đã khiến cô lập tức kinh ngạc, hay nói đúng hơn là kinh hãi, kinh hãi đến tột cùng. Từng câu từng chữ rơi vào bên tai, để cô không biết nên vui hay nên buồn
“Từ giờ trở đi, hoặc có lẽ từ khi em gặp được anh, em sẽ không phải trải qua những cảm xúc tiêu cực đó nữa. Em sẽ được sống với thân phận thật sự của mình, sống dưới ánh sáng mặt trời mà em mong muốn. Bởi vì...”
“Boss của em, người đứng đầu Black Organization, Karasuma Renya....là học trò của anh !”
Tiếp đó, Alex bình tĩnh chậm rãi kể lại mọi thứ, từ thân phận thật sự của hắn, đến quãng đời đủ để làm ông cố nội của tất cả những đám nhóc hiện nay. Mọi chuyện kết thúc khi cuộc gọi với người đang ở nửa bán cầu bên kia được cúp máy, chứng mình cho những điều hắn nói là sự thật.
Vermouth ôm chặt lấy người mình yêu chìm vào giấc ngủ. Tâm trạng cô lúc này tràn đầy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng ai thèm quan tâm chứ, bởi cô biết, cô đang và sẽ mãi mãi vui vẻ hạnh phúc vì người nam nhân này.
Người thay đổi cuộc đời cô !