Chương 13: Golden Apple 4
Giải quyết xong vụ án, mọi người mang theo đủ loại cảm xúc trong lòng ra về.
“Alex-chan, chị tới sở cảnh sát để lấy lời khai, ba người bọn em về đi taxi nhà trước nhé” Sau khi lên xe, Yukiko hướng về phía Alex nhắc nhở, “À, cẩn thận tên Ác quỷ đường phố đấy, nghe nói hắn là tên tóc dài gốc Nhật”
“Ừ”
“See you late”.....
Trên xe taxi, so sánh với tiếng ồn ào do Shinichi lải nhải liên tục về Holmes tạo thành, Ran lại có vẻ hơi trầm mặc
“Ran, không phải cậu để ý lời chị Rose nói lúc nãy đấy chứ ?” Shinichi cũng phát hiện sự dị thường của Ran, quan tâm hỏi.
“Hả ? Chị ấy bảo gì à ? Tiếng Anh nhanh quá tớ nghe không kịp”
“Thế thì thôi, không nghe được cũng chẳng sao, có gì quan trọng đâu !”
Cuộc đối thoại của hai người, Alex chẳng nhấc lên được hứng thú gì. Bây giờ trong não của hắn, đều đang suy nghĩ về Vermouth. Hắn vẫn cố gắng chắp vá những ký ức đó, nghĩ xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong sự kiện ở New York lần này, bởi vì sự lo lắng trong lòng Alex vẫn theo sát hắn từ nãy đến giờ.
Đột nhiên, chiếc khăn tay của Sharon theo gió lớn bay ra ngoài cửa sổ ô tô, Ran vội vàng kêu bác tài ngừng xe, nhanh chóng chạy xuống, ngó ngang xung quanh tìm kiếm.
“Kệ đi, chỉ là chiếc khăn tay thôi”
“Không phải khăn bình thường đâu ! Cô Sharon đã cho tớ...”
Ngay lúc này, khuôn mặt Ran hơi đơ lại, dường như đã nghĩ tới điều gì đó. Mà Alex cũng không để ý đến, hắn hơi liếc nhìn lên phía trên, nơi lan can của cầu thang một tòa nhà, chiếc khăn tay đang mắc ở đó, tung bay theo chiều gió
“Có phải là nó không ?”
Theo ánh mắt của Alex, hai đứa bé nhìn lên, tìm được đồ vật quan trọng của mình, Ran vui vẻ thốt lên: “Đúng, chính là chiếc khăn tay của cô Sharon !”
“Ran, Alex-san, hai người quay lại taxi đi, để tớ đi lấy cho” Nói rồi, Shinichi không kịp để cô bạn thân phản ứng lại, đã chạy một mạch vào trong tòa nhà bỏ hoang.
Mà thực chất Ran cũng không hề có ý định ngăn cản hay đi theo, bởi vì...lúc này trong đầu cô bé đang liên tục vang lên những âm thanh, nhưng giọng nói kỳ lạ từ hai người phụ nữ vừa mới gặp không lâu.
‘Lẽ nào cô Sharon biết ? Rằng chị Rose sẽ g·iết người...và rằng mình đã cứu h·ung t·hủ...Làm sao bây giờ...tại mình, chỉ vì lúc đó mình cứu chị ấy mà anh Heath đã...đúng là tại mình..tại mình...”
Nhìn thấy khóe mắt của Ran đang dần đọng lại những giọt nước, chuẩn bị chảy xuống, Alex nhận ra cảm xúc cô bé bắt đầu không ổn định, giống như hiểu được điều gì, hắn mở miệng an ủi, mặc dù giọng nói có phần lãnh khốc
“Không phải là lỗi của cháu, đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ vì mục đích đó mà g·iết người, vốn điên rồ sẵn, lời nói của người điên, không cần phải để ý”
“Thế nhưng...”
Đúng lúc này, đầu đường xuất hiện một người đàn ông gốc Nhật toàn thân mặc đồ đen, có mái tóc dài, đội một chiết mũ len dệt, vóc dáng cao lớn ngang ngửa Alex, bàn tay trái dấu trong túi áo khoác còn có thể thấy được lấp ló hình dạng một đồ vật màu đen ngòm, giống như là...súng.
Ran nghĩ tới tên Ác quỷ đường phố đang rất nổi tiếng gần đây, bị dọa cho phát sợ, người tài xế taxi cũng hoảng hốt nhắc nhở hai người lên xe, nhưng không thấy phản ứng, liền vội vàng lái taxi rời đi.
Mà Alex, thì lại khẽ nhếch lên đôi môi mỏng, lưng vẫn tựa vào bức tường, hai tay đút túi quần, dùng dư quang từ khóe mắt liếc nhìn nam nhân kia
“Thật trùng hợp !”
“Thật trùng hợp, anh có nhìn thấy một tên nào khả nghi không ? Người Nhật, có mái tóc dài nhuộm vàng, mặt đầy râu” Người đàn ông áo đen nhìn xem ông bạn thân vừa mấy tiếng trước mới gọi điện thoại cho mình, bây giờ đã xuất hiện trước mặt, cảm thán hỏi.
“No”
Ngay khi Alex vừa đáp lại, phía sau lưng nam nhân, một chiếc ô tô lái đỡ đỗ ở đó, một nam nhân viên FBI xuống xe, nhìn về phía người đàn ông, “Sir, ngài đã tìm thấy hắn chưa ?”
“Không...chỉ gặp được đồng nghiệp cũ...cùng với bạn gái anh ta, chắc hắn chưa đến chỗ này. Cuộc đọ súng với bên ta đã làm tên Ác quỷ đó phấn khích, hắn không thể đi mà không bắt cô ta, nhưng mà tôi nghĩ có anh chàng này...”
Nghe thấy từ ‘Girlfriend’ phát ra từ trong miệng đối phương, Alex hơi nhíu mày lại, ánh mắt trầm xuống, cắt ngang lời nói người kia
“Akai, từ đâu mà anh cho rằng cô bé này là bạn gái tôi ? Mắt mù ?”
Khóe miệng Akai Shuichi giật giật, không muốn trả lời câu hỏi vô nghĩa này, anh quay người chuẩn bị rời đi, không quên nhắc nhở
“Ở đây nguy hiểm lắm, tuy thân thủ của anh rất tốt, nhưng tên đó có súng, dẫn cô bé này rời khỏi đây...”
“Không được, bạn em, em đang chờ bạn em ở đây, cậu ấy cũng là học sinh như em..”
Ran ngắt lời Akai, lên tiếng giải thích. Có lẽ điều này khiến anh ta khó chịu, hoặc cũng thể là do tính tình ngang bướng của cô bé, Shuichi dùng ánh mắt không có chút cảm tình nào nhìn chằm chằm hai người, thét lên
“Để tôi nói cho anh và cô bạn gái nhỏ của anh một lần duy nhất nữa...get out of here, Fuck off !”
“No fucking way !”
Bạn cũ của mình có chút nặng lời thì Alex có thể chấp nhận được, do tình hình bây giờ không ổn định cho lắm. Nhưng hai lần bảy lượt liên tục coi Ran trở thành bạn gái của hắn, Alex cũng hơi mất bình tĩnh, đứng thằng người lại, tiến sát gần Akai Shuichi, lời nói thô tục cũng buột miệng mà ra
“Nếu cậu còn tiếp tục gọi như vậy, tôi không ngại trở thành t·ên s·át n·hân hàng loạt thứ hai đâu. Lấy thân phận cấp trên, tôi ra lệnh cậu lập tức rời khỏi đây, tiếp tục nhiệm vụ”
“Anh đâu còn là nhân viên FBI...”
“Chỉ cần muốn, một cuộc gọi cho James, tôi sẽ lại là”
Dùng ánh mắt thâm thúy nhìn sâu vào cựu đồng nghiệp một lúc lâu, Akai Shuichi hít sâu một hơi, quay lưng lại, coi như ngầm đồng ý hai người ở lại nơi này, “Sorry, vì sự đường đột vừa rồi. Xảy ra chuyện gì thì kêu to, đầu đường có người một nhà”
“Alex-san, người đó là ?” Ran nhìn theo bóng lưng rời đi của nam nhân tóc dài, cùng với nhân viên khoác áo FBI đồng hành cũng với anh ta, mặt đầy ngây thơ hỏi
“Bạn thân đồng thời là cấp dưới của tôi năm xưa”
Alex trả lời, đồng thời cũng thầm suy tư trong đầu. Shuichi tức giận như vậy, lại thêm tình cảnh hiện giờ, chắn chắn là do xuýt nữa bắt được t·ên s·át n·hân, lại để tuột khỏi tay trong phút chốc. Từ đó có thể thấy được, tên kia cũng không phải dạng tầm thường, tài bắn súng và cận chiến của Akai rất tốt....
Ngay lúc này, đôi lông mày của hắn nhíu chặt lại, những mảnh vỡ ký ức nguyên tác, nó đang...dần dần được ghép lại với nhau.
New York...Golden Apple...Ác quỷ đường phố...bắn súng...trúng đạn....Sharon..Sharon ?!
Dường như....
“Vậy bọn họ ở đây là để...?” Ran cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Yes, truy lùng tên Ác quỷ đường phố, tên đó đang ở gần đây” Alex vừa trả lời, vừa liếc lấy tòa nhà cũ nát bỏ hoang bên cạnh, lông mày hắn vẫn chưa từng giãn ra.
“Shinichi vào đó lâu như vậy, có phải hay không gặp nguy hiểm gì ?” Ran có chút lo lắng nhìn theo ánh mắt của Alex, hỏi.
“Đi thôi, vào xem”
Vừa mới đi vào bên trong, nhờ tia sáng lóe lên từ ánh đèn bên ngoài đường phố, Alex cùng với Ran lập tức nhìn thấy những v·ết m·áu vương đầy trên mặt đất.
“Máu ?! Lẽ nào là của Shinichi”
“Không phải, v·ết m·áu này được một thời gian rồi, không phải của nhóc ấy”
Nói thì nói vậy, nhưng nỗi bất an từ khi tới New York tới giờ càng lúc càng nặng hơn trong lòng Alex, đặc biệt là hiện bắt gặp những dấu đỏ tươi bốc ra mùi tanh này. Không phải là lo lắng cho đứa cháu nhà sư huynh, mà là đến từ một thứ gì đó chính hắn cũng không hiểu nổi.
Hai người tiếp tục tiến vào, bước chân tới cầu thang, từng bước từng bước leo lên phía trên.
“Shin...Shinichi !” Đến nửa đường, Ran hẳn là bắt đầu sốt cao, di trứng từ cơn sốt chưa khỏi hắn vẫn theo cô bé từ trên máy bay, khiến đầu óc cô có chút choáng váng.
Alex nhìn ra Ran đang khó chịu, cũng không thể lưu lại người mà đi trước, chỉ có thể thả chậm lại bước chân, cảnh giác chú ý tình huống bên cạnh. Đi đến khúc cua, nghe được tiếng bước chân, Ran lập tức kinh hỉ, nhất định là Shinichi.
Nhưng Alex cũng không lạc quan cho rằng như vậy. Quả nhiên, tại góc rẽ từ cầu thang trên, một thân ảnh của nam nhân vôi vội vàng vàng chạy xuống, súng vẫn cầm trên tay, còn bụng trái thì đang chảy máu liên tục.
Nhìn xem người đàn ông tóc vàng, loại cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng Alex, hiện tại, hắn rốt cuộc nhớ ra tất cả sự kiện lần này.
Nam nhân trước mặt cũng thoáng hiện lên sự bối rối, hoảng hốt một lúc, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, giơ súng chĩa thẳng về phía Ran, đồng thời cảnh giác lấy Alex. Tại sao Coldguy lại ở đây ? Damn it !
“Chạy đi Ran, Alex-san, hắn chính là tên Ác quỷ đường phố đấy !” Giọng nói lo lắng của Shinichi truyền đền từ phía trên, cậu nhóc cũng xuất hiện ngay lúc đó.
“Haha...Thế đấy, tao may mắn chui được vào chỗ này trốn mà thằng nhãi kia lại tìm ra. Nếu hận thì hãy đi mà hận...ông trời không có lòng tốt”
Tên Ác quỷ đường phố tựa ở trên song sắt chắn cầu thang, ngón tay cái gạt mở chốt khóa an toàn. Nếu nhìn thất kỹ, trong đôi mắt của hắn, còn thấy được vẻ bất đắc dĩ, không cam lòng cùng với đau đớn.
Liếc lấy Alex cẩn thận tiến chậm về phía trước, khóe miệng tên kia lộ ra nụ cười tự giễu, có lẽ đây chính là kết cục đã định trước, hai chúng ta, không thể nào đứng cùng với nhau được.
Đúng lúc này, dị biến nảy sinh !
Thanh sắt của lan can cầu thang bởi vì lâu không được tu sửa, đã bị năm tháng ăn mòn, toàn bộ bị han gỉ. Sức một người dựa vào khiến nó không thể chống đỡ được nữa, lập tức gãy đôi, mà người đàn ông cũng theo quán tính, ngã xuống. Nơi này chính là trên mấy chục tầng...
Hình ảnh, một hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu Alex, hắn không rõ hình ảnh đó là gì, nó rất mơ hồ, cũng không biết nguồn gốc của nó đến từ đâu, nhưng Alex biết, tim hắn đau và hắn rất ghét cái hình ảnh đó.
Hai bóng người cùng một lúc vọt lên, đồng thời mỗi đôi tay đều túm chặt lấy hai bên góc áo tên Ác quỷ đường phố. Nhì thẳng vào đôi mắt màu lam nhạt đó, Alex không kìm được cảm xúc, gầm to lên
“Hold my fucking hand ! Suốt ngày mang lại phiền phức cho tôi...”
Bên cạnh, Ran cũng luống cuống lên tiếng hét to: “Làm cái gì thế ?! Bám vào tay tôi đi ! Không nhanh là...mưa trơn sẽ...”
“Hai người các ngươi....” Tên Ác quỷ sững sờ nhìn xem Alex và Ran, trợn to đôi mắt.
Không nhịn được nữa, Alex trực tiếp hơi vận sức, đứng bật dậy, đồng thời kéo thân hình của người kia lên dưới con mắt kinh ngạc của Ran và Shinichi. Có lẽ bởi vì quá tức giận, tinh thần không ổn định, hắn ném mạnh tên này xuống mặt sàn cầu thang, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn thẳng, trong đồng tử dần dần mất kiểm xoát, màu đỏ đang càng lúc càng chiếm ưu thế.
“Tại sao...Tại sao lại cứu tao ?!” Né tránh ánh mắt của Alex, t·ên s·át n·hân cúi đầu hỏi.
“Hừm...Đâu cần lý do chứ ?!” Shinichi mỉm cười, một bên đỡ lấy Ran, một bên trả lời, nói ra câu triết lý, “Tôi chẳng biết vì sao người ta lại g·iết lẫn nhau nhưng...đâu cần lý do chính đáng, để cứu một ai đó !”
Nghe được câu nói của câu bạn thanh mai trúc mã, cánh cửa bị kẹt trong nội tâm của Ran rốt cuộc cũng triệt để được mở ra, “Ừ, đúng như thế, sao tớ lại không nhận ra chứ ...”
Nhìn xem cô bé ngã xuống đất, vì quá mỏi mệt do cơn sốt nên đã hôn mê, Alex lấy lại bình tĩnh, mở miệng nhắc nhở: “Shinichi, nhóc mau chóng đưa Ran đi bệnh viện, chuyện còn lại ở đây giao cho ta, có việc thì gọi điện thoại”
Shinichi hơi nhìn thật sâu người chú này của mình một lúc, hiểu rõ điều gì, nhẹ gật đầu, vội vàng ôm lấy Ran rời đi.
Chờ thân ảnh của hai cô cậu khuất sau cánh cửa, Alex mới thởi dài một hơi, tiến tới trước mặt sát tên Ác quỷ đường phố, cúi người xuống, quỳ một chân xuống đất. Không kịp để đối phương kịp nói gì hay kịp làm gì, hắn đã nhanh tay nắm vào phần vành tai, giật ra tấm mặt nạ.
Một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mà Alex không thể nào quên hiện ra trước mắt. Hắn khẽ ôm lấy cô, cúi đầu, một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt, thật bá đạo, chứng minh cho tất cả những gì đang xảy ra trong lòng hắn lúc này.
Rốt cuộc, hắn cũng biết thứ cảm xúc khó diễn tả suốt bao lâu nay đó là gì. Hắn, Alex, yêu người phụ nữ này, Vermouth - Sharon - Chris !