Chương 12: Golden Apple 3
Shinichi đi tới, theo sát phía sau là Ran, giọng nói vừa rồi chính là phát ra từ chàng thám tử nhỏ
“Nghe thì thật sự có lý, nhưng nếu kiểm tra lại t·hi t·hể, thì sẽ thấy được điều bất thường”
“Shin-chan” Yukiko thấy người tới, vui vẻ thốt lên.
Mà ngay sau khi nói xong, Shinichi đi tới trước mặt ông thanh tra vẫn đang ngơ ngác, không kịp làm ra động tác né tránh, cu cậu đã véo mạnh lấy má ông ta
“Ouch !”
“A, đúng là người thật”
“Thằng nhóc này là đứa con trai tên Shinichi mà cô cứ khoe mãi đấy hả ?” Radish vừa chỉ tay vào tiểu thám tử, vừa quay đầu về phía Yukiko, có chút cáu giận hỏi.
“Vâng, nó giống hệt Yusaku đúng không ? Cũng thích nghịch ngợm như bố” Yukiko mỉm cười đáp lời, tiếp đó nhìn lấy con trai mình, nhíu mày nghi hoặc, “Shin-chan nói ‘sẽ thấy được điều bất thường’ là sao ?”
Nghe vậy, Kudo Shinichi đi tới bên cạnh xác n·ạn n·hân, quỳ một chân xuống, chỉ vào cổ và tay phải đối phương, nói
“Ở cổ như có vết bỏng, tay phải dính máu”
Ông thanh tra và Yukiko cùng nhau tiến tới, chú ý thật kĩ những vị trí mà Shinichi phát hiện. Radish hơi gật đầu, nhưng đồng thời cũng nhíu mày khó hiểu
“Đúng thật, 2 dấu vết này thật sự rất kỳ lạ...”
“Vấn đề là máu bị đứt đoạn, chắc sau khi dính máu anh ta đã cầm vào đâu đó. Nhưng trên quần áo không có vết nào tương tự, mà bị treo trên không trung thì sờ cái gì ?” Shinichi tiếp tục bình tĩnh giải thích, “Alex-san đã đưa ra suy luận, và con cảm thấy khá chuẩn xác. Rằng h·ung t·hủ gây án theo một cách khác, còn thực tế tia laze từ vị trí ghế cao trên kia chỉ là để đánh lừa phương hướng của mọi người mà thôi”
“Yeah, cứ thử gọi điện xác nhận với nhà hát kịch, chắc chắn vị trí kia đã được đặt trước tận 1 tháng. Nhưng chỗ đó tầm nhìn ở vào góc khuất, rất khó nhìn, vé rất rẻ”
Người vừa được Shinichi nhắc tới, lúc này mới xuất hiện, hoặc có lẽ là do quá chú ý đến suy luận của cậu bé từ đầu đến giờ, nên tất cả mọi người mới không chú ý đến hắn. Vậy, suốt thời gian vừa rồi, Alex đã ở đâu ?
Như đã nói, lúc còn ở hậu trường, Alex đã cảm nhận được một luồng sát khí. Khi đó trừ hắn ra, trong phòng chỉ có mặt tổng cộng 8 người, Sharon, Yukiko, Shinichi và Ran thì không thể nào, do vậy chắc chắn là từ 4 người còn lại, cũng là 4 nữ diễn viên, một trong số họ chính là h·ung t·hủ.
Tuy nhiên, không thể phá án mà dựa vào năng lực cảm nhận bẩm sinh được, cho nên phải cần bằng chứng. Mà thời điểm vừa rồi cùng Shinichi và Ran từ trên khán đài xuống, Alex đã tách ra, đi tra xét hiện trường gây án.
Đầu tiên là ‘Chiếc gương thần’ của đoàn kịch, vừa quan sát, hắn lập tức nhận ra chỗ không phù hợp. So sánh chiều cao của n·ạn n·hân với nó, thì có thể thấy, Heath cao hơn nửa cái đầu, đồng thời ở mép của mặt kính với phần khung giá đỡ, có một vết xước rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ rất khó có thể phát hiện.
Lỗi đạo cụ sơ đẳng như vậy không thể nào mà nhà hát kịch lớn nhất New York như Broadway lại mắc phải, suy ra, chiếc gương đã bị đụng tay đụng chân, có lẽ là ngay sau khi nam diễn viên Heath được chọn làm vai chính.
Nhưng lúc màn kịch đang diễn ra, trước khi n·ạn n·hân được kéo lên, đã nấp ở sau gương. Thế nhưng phần đỉnh đầu không hề lộ ra, mà anh ta lại không thể quỳ hay ngồi được do đã mang bộ cánh được điều khiển bằng chân, vì vậy...chắc chắn phải có một thứ gì đó cũng được che dấu khỏi tầm mắt khán giả.
Nghĩ ra là phải kiểm tra, Alex men theo tấm rèm, đi về khu vực phía sau chiếc gương thần, nhìn thấy được một cánh cửa sập, xung quanh có rãnh hình tròn, thứ mà chỉ nhà hát kịch mới có. Tiến gần về phía đó, hắn lập tức phát hiện lông chim màu trắng trên đôi cánh đạo cụ bị mắc vào tấm lưới sắt, đồng thời khi lật lên, có thể thấy được hai vệt máu dài kéo từ phần này sang phần kia trên sàn phía dưới cửa.
Nhớ lại vị trí của các nữ diễn viên lúc đó, cộng thêm v·ết m·áu bị đứt đoạn ở cánh tay của n·ạn n·hân, trong nháy mắt, Alex đã nhận ra h·ung t·hủ là ai !
Bằng chứng đã có, chỉ cần xoay phần sàn sân khấu hình cung, thì chiếc cửa sập bị dấu, sẽ hiện ra. Kiểm tra bên trong chắc chắn sẽ thấy mấy chiếc lông vũ khác rơi ra và máu của Heath khi b·ị b·ắn cùng với vỏ đạn. Từ đó có thể suy luận được rằng, h·ung t·hủ ở ngay gần, bằng cách thò tay qua khe hở dưới gương, nổ súng g·iết c·hết anh ta. Còn về vết bỏng trên cổ n·ạn n·hân và khoảng cách khẩu súng rơi xuống từ trên cao, đến thằng ngu cũng có thể liên hệ với nhau và hiểu được.
Cho nên, không ai khác ngoài Rose Hewitt, người đã nằm ngay cạnh chiếc gương trong lúc diễn, chỉ cần kiểm tra tay phải và mặt sau găng tay của cô ta, sẽ thấy được v·ết m·áu có hình bàn tay của Heath, bởi vì chính anh ta đã nắm vào khi b·ị b·ắn.
Quay trở lại với thực tại...
“Mr.Dason !”
Nhìn thấy Alex tiến gần tới phía đám người, ông thanh tra kinh ngạc kêu lên, tiếp đó, biểu cảm trên khuôn mặt dần trở nên vui mừng
“Tại sao cậu cũng ở đây ? Nếu có cậu, vụ án này sẽ rất nhanh được phá giải rồi !”
Mà Yukiko và Shinichi thì hiếu kỳ nhìn lấy hai người, vị sư tỷ này vội vàng hỏi: “Radish, ông biết Alex-chan ư ?”
“Đúng vậy” Thanh tra Redwood trả lời, “Dason trước đó không phải công tác cho FBI sao ? Cậu ấy và tôi từng hợp tác với nhau mấy lần, nên cũng tương đối thân thiết. Chỉ tiếc rằng....có tài như vậy, mà cậu lại quyết định nghỉ việc”
Nói đến đó, Radish quay sang nhìn người bạn cũ, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối. Mà Alex thì nhếch nhẹ khóe môi, nói
“That’s right, tất nhiên tôi đã không còn là thám viên FBI, bây giờ chỉ với thân phận một công dân bình thường, không thể suy luận phá án được”
“Ah...”
Mặc kệ ông thanh tra bị câu nói của mình gây kinh ngạc, Alex quay người rời đi, trước lúc đó, hắn bí mật dùng khóe mắt liếc về phía Yukiko. Giống như nhận ra được ám hiệu, cô nàng sư tỷ này nhanh chóng đuổi theo sau lưng Alex, tiến về phía xa khán đài, mà ở phía sau, Shinichi cùng với Ran thì lại tràn đầy hiếu kỳ theo dõi tình cảnh có chút bất thường đó.
“Alex-chan đã biết chân tướng đúng không ?” Vẻ mặt Yukiko hào hứng, nắm chặt hai tay nhìn chằm chằm sư đệ mình.
“Ừ” Alex bình tĩnh gật đầu, trả lời đồng thời giải thích cặn kẽ mọi việc, “Hung thủ đã lợi dụng một đồ vật....”
Cuối cùng, mọi chuyện diễn ra theo đúng nguyên tác, chỉ khác là Yukiko thuật lại những suy luận từ Alex chứ không phải của Shinichi. Về phần động cơ gây án của Rose, hóa ra lại thật sự quá xàm xí. Chỉ vì yêu vai diễn Angel của Heath, không chấp nhận được người khác sẽ đóng nó sau khi nam diễn viên này nhận lời mời đóng phim, cô ta mới khép lại đời anh ta với tư cách là Michael ( tên của Thiên thần ).
Nghe được điều này, Alex không khỏi thầm cảm thán. Tại sao trong Conan, những h·ung t·hủ lại luôn có lý do g·iết người vớ vẩn như vậy, quá phi logic, chẳng lẽ bọn họ không biết suy nghĩ ư ?
Kết thúc vụ án, Rose Hewitt bị cảnh sát dẫn đi, trước khi bị đưa về đồn, cô ta quay đầu nhìn Ran, nói với cô bé một lời cảm ơn khó hiểu, khiến cho Ran day dứt trong lòng rất nhiều
“Dù sao thì Chúa cũng ban phước cho tôi, khi tôi làm rơi bộ áo giáp, một chiếc đinh mắc vào áo tôi, cô bé ấy đã cứu tôi khỏi vụ t·ai n·ạn. Thank you sweet Angel, em đã giúp chị làm điều đó....Hahaha..”