Chương 11: Golden Apple 2
Yukiko, Shinichi và Ran hoàn toàn ngơ ngác, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Còn hai nhân vật chính thì lúc này lại liếc mắt đưa tình với nhau, mặc kệ hết thảy mọi người xung quanh, cho dù đó có là fan hâm mộ hay đám Paparazzi.
Sharon im lặng nhìn lấy Alex, không phủ nhận, cũng không gật đầu xác thực suy đoán của hắn. Bởi vì cô biết, người con trai của Daniel Dason nổi tiếng có năng lực trinh thám tài tinh ra sao, có lẽ hắn đã đoán được từ rất lâu, nhưng bởi vì chưa tìm được bằng chứng, cũng có thể là chưa đúng dịp, nên Alex mới không sớm vạch trần.
“Hai người làm sao vậy ?” Biểu cảm của Yukiko trở nên có chút lo lắng, mặc dù tương đối khó hiểu, nhưng vẫn lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Nghe vậy, hai người nhanh chóng thu lại cảm xúc bất thường, Alex buông bàn tay đang cầm tay người kia ra, dập điếu thuốc vẫn đang cháy giở xuống mặt đất, tiếp đó đoạt lấy chiếc ô, thay thế đối phương che mưa, tựa như một lời biểu thị.
“Không có chuyện gì, chỉ là lâu ngày gặp lại nên hơi xúc động thôi, mọi người không cần lo lắng” Sharon không hề để ý hay kháng cự hành động của Alex, mở miệng trấn an Yukiko và hai đứa trẻ, đồng thời hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau lưng, “Thôi, em đưa xe vào bãi rồi chúng ta vào trong đi, mọi người xung quanh cũng để ý là không có máy quay phim rồi”
Bên trong nhà hát...
Đoàn người đi tới hậu trường, Sharon không hổ là minh tinh nổi tiếng nhất nước Mỹ, rất được hoan nghênh, bị một đám nữ diễn viên trẻ vây quanh. Cô đơn giản ứng phó vài câu, tiếp đó nhắc tới Yukiko, lôi kéo đi sự chú ý của mình.
“Thế kia đều là con chị à ?” Yukiko cùng 3 diễn viên trò chuyện, Rose Hewitt, một cô gái tóc vàng da trắng xinh đẹp trong số đó nhìn về phía sau lưng, nơi Alex, Shinichi và Ran đang đứng.
“Thằng nhóc nhỏ hơn thì đúng, còn chàng trai và cô bé kia thì không” Yukiko nghiêng đầu nhìn giới thiệu sơ qua, rồi nhỏ giọng nói, “Cô bé đó rất có thể là con dâu tương lai của tôi”
“How nice !” Mọi người thốt lên, đều nhìn chằm chằm vào Ran.
Dường như cảm thấy có chút ồn ào, Alex hơi nhíu mày lại, lần lượt liếc nhìn Sharon và Yukiko, nói: “Sharon, Yukiko-san, tôi đi gọi điện thoại có chút việc, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện”
Nói rồi, hắn liền quay người chậm rãi đi ra bên ngoài, đóng cửa lại. Sharon nhìn theo bóng lưng của Alex, nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng nhắc nhở
“Ừ, đừng đi quá xa”
“Anh ta là ai vậy ? Biểu cảm lạnh nhạt quá” Hiện tại, mọi người mới chú ý đến chàng trai lạnh lùng này, Lilas Sanches, cô gái da màu đen trong đó lên tiếng hỏi.
“Alex Dason, con trai của cố trinh thám gia Daniel Dason” Sharon thay thế Yukiko giải thích.
“OMG, vậy ư, thế chẳng phải...anh ấy là người anh trai thần bí của nữ chủ tịch tập đoàn AC, Chrintine Dason sao ?” Nữ diên viên gốc Nhật, Akaine Nilson thốt lên.
Có vẻ như Alex được ít người biết đến hơn em gái hắn. Cũng phải thôi, hắn là một người sống nội tâm, ít giao tiếp với người xung quanh. Kể cả thời điểm còn làm cho FBI, ngoại trừ cấp trên cùng tổ đội do James Black phụ trách, còn lại hầu hết đều không để ý đến một người dị biệt như vậy, mà hắn cũng hài lòng với điều này.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Alex gặp lại đám người Yukiko ở khán phòng, biết được chuyện vừa mới xảy ra. Ran vì cứu nữ diễn viên Rose Hewitt khỏi con rối treo trên trần nhà rơi xuống, trên cổ tay bị trầy da một chút, mà Sharon cũng trái hẹn, đã rời đi trước.
Ngồi trên ghế khán đài, ánh mắt hắn tuy nhìn về phía sân khấu, nơi vở kịch đang diễn ra, nhưng suy nghĩ thì trôi về chín tầng mây. Hắn đang cố gắng tiêu hóa tin tức vừa nhận được từ cuộc gọi với Akai Shuichi.
Chắp vá những mảnh ký ức mơ hồ trong đầu ở kiếp trước, Alex nhớ mang máng rằng sự kiện lần này, Akai phụ trách truy lùng tên Ác quỷ đường phố, đồng thời Sharon hay nói đúng hơn là Chris dường như cũng vướng vào, hắn bắt đầu có chút lo lắng, kể từ khi nhìn thấy cô ở trước cửa nhà hát kịch. Cũng chính vì lẽ đó, hắn mới có hành động xốc nổi như vậy ở trước mặt mọi người.
Alex không rõ, cảm xúc mà hắn dành cho Vermouth là như thế nào ?
Hồi mới nhìn thấy cô trong lần trò chuyện với Karasuma Renya, Alex có chút hứng thú với người phụ nữ đặc biệt nhất trong Conan, nhưng cũng chỉ dừng ở mức độ một người độc giả đối với một nhân vật truyện tranh mà thôi, không hơn không kém. Đồng thời hắn cho rằng cái sự thân thiết khó tả ấy xuất hiện trong lòng hắn, chính là do điều này.
Lần đầu tiên hai người họ gặp mặt cũng vậy, ngoài việc cô là một thành viên của B.O, Alex cứu Vermouth chỉ vì nguyên nhân đó. Nhưng rồi, càng tiếp xúc với nhau nhiều hơn, hắn càng cảm thấy mình trở nên bất thường, bất thường đối với cô.
Cô ngang bướng, cố chấp, tự tiện, hắn không cảm thấy khó chịu. Cô b·ị t·hương, chảy máu, nhìn vào thân ảnh yếu đuối nằm trong vòng tay mình, hắn cảm thấy nhói đau. Cô khiêu khích, bỡn cợt, trêu trọc, quyến rũ hắn, hắn...có thể coi là thích thú đi, bởi vì mỗi lần như vậy, trái tim hắn đều sẽ nhảy lên một nhịp. Hắn đi xa cô, không được gặp cô, không được nhìn thấy những biểu hiện đó của cô, hắn...nhớ !
Rốt cuộc, hắn đang bị làm sao vậy !
Alex thở dài trong lòng, một người luôn bình tĩnh nhìn sự vật sự việc một cách chín chắn khách quan, có bộ óc suy luận tài tình, vậy mà lúc này lại lâm vào bế tắc.
Nếu như để Yukiko hoặc Christine nghe được tiếng lòng, thì kiểu gì hai người cũng không thể không thốt lên: ‘Nói đâu có sai, Alex đúng là một thằng đầu gỗ có trái tim sắt đá !’
Đúng lúc này, một tiếng hét đột nhiên truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Alex, kéo hắn ra khỏi trầm tư. Hồi lại tiêu cự con ngươi, nhìn lên sân khấu, một người đàn ông đang bị treo lơ lửng, vị trí ngực trái thấm đẫm máu. Alex không khỏi nhức đầu đỡ trán, cảm thán: ‘Đúng là Tử thần Shinichi’.
“Alex-san, chú không xuống xem xét một chút à ?” Ran nhìn xem Shinichi vội vã xông ra khỏi đám đông, lại quay đầu lại thấy Alex vẫn đang bình tĩnh ngồi như cũ, nghi hoặc hỏi.
“Không, đây là công việc của cảnh sát”
Alex biết h·ung t·hủ là một trong 4 nữ diễn viên kia, bởi vì lúc còn ở trong phòng nơi hậu trường, hắn đã cảm nhận được sát khí, cho dù tương đối mỏng. Việc này cứ giao cho thằng nhóc nhà Kudo xử lý, còn hắn dự định tiếp tục ngồi xuy xét nhân sinh về Vermouth, chuyện không liên quan đến mình.
“Alex-san, chú không hiếu kỳ rốt cuộc h·ung t·hủ là ai sao ? Dù gì cũng từng là FBI...” Shinichi sau khi từ trên khu ghế cao tìm được vỏ đạn, đi xuống nhìn thấy ông chú trẻ vẫn ngồi đấy, liền bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tiến lại gần.
“Hiếu kỳ ? Có cơm ăn không ? FBI thì làm sao, bây giờ ta là công dân bình thường” Alex ngẩng đầu nhìn tiểu thám tử, cái thằng này chắc chắn lâm vào bế tắc, muốn tìm hắn giúp đỡ, hoặc là hi vọng cả hai cùng nhau phá án, dù gì, Alex đã từng làm việc với Yusaku.
Nói thì nói như vậy, nhưng Alex vẫn quyết định đứng dậy, xảy ra chuyện này, hắn cũng không thể tập trung mà suy tư được nữa.
Cùng Shinichi và Ran đi về phía h·iện t·rường v·ụ á·n mạng, ở đó đã bị cảnh sát khoanh vùng c·ách l·y. Alex còn thấy được Radish Redwood thật sự đang cùng với cấp dưới kiểm tra t·hi t·hể, ở một bên, Yukiko đầy hứng thú theo dõi tình hình.
“Jesus ! Tôi không thể tin được là Heath lại...” Thanh tra Radish đeo găng tay chuyên dụng màu trắng, ngồi xổm xuống không thể tưởng tượng nổi nhìn vào t·hi t·hể nam diễ viên Heath Flockheart.
“Sếp biết anh ta à ?” Viên cảnh sát mang mắt kính là cấp dưới của Radish nhìn chăm chú vào ông ta, hỏi.
“Vợ tôi hâm mộ anh ta lắm” Radish thở dài cảm thán, tiếp đó nghiêng đầu sang nhìn người kia, “Tình hình thế nào ?”
“Tôi đã tập trung các diễn viên vào một phòng, nhưng hầu hết các đều khán giả đã chạy. Viên đạn xuyên qua ngực anh ta và mắc lại trong bộ cánh sau lưng”
“Trong bộ cánh ?” Radish hỏi lại, tiếp đó quay đầu dùng tay vạch ra bộ cánh dùng làm đạo cụ của diễn viên ở sau lưng Heath, nhìn thấy một viên đạn, “Thấy rồi”
“Theo như v·ết t·hương thì viên đạn được bắn từ trên xuống với góc 40 độ”
“40 độ ? Từ trên cao nhỉ...”
Ngay lúc này, một giọng nói nghịch ngợm của phụ nữ truyền đến, phá ngang đám cảnh sát đang tra xét hiện trường
“Có lí đấy, t·ên s·át n·hân bắn từ trên tầng ghế, nhắm bằng tia lazer”
“Yukiko !” “Oh, Night Baroness !” Radish và một nữ cảnh sát vui mừng thốt lên.
Người lên tiếng đúng là Yukiko, cô và ông thanh tra đang chuẩn bị chào hỏi với nhau, thì một lần nữa cuộc trò chuyện lại bị cắt ngang...