Thám Tử Bóng Đêm

Chương 40: Một ngày phá án cùng Ma cà rồng (1)




Các bạn ạ! Nếu như bảo tôi mô tả về con người hắn bằng một hai câu thì rất khó để có thể mô tả được. Đối với một số người, hắn là một kẻ có tài mà không có đức. Với một số người khác, hắn lại là một vị anh hùng lắm tài nhiều tật. Còn đối với Maggie, hắn ta là “một con bệnh hết thuốc chữa”.

Trong những ngày còn sống ở thành phố Gothic, Maggie luôn muốn bắt Ma cà rồng nhưng không được. Tuy nhiên, có một số lần hiếm hoi hai người họ hợp tác với nhau. Ví dụ như câu chuyện mà tôi sắp kể sau đây. Câu chuyện diễn ra mấy tháng trước. Tôi không được tận mắt chứng kiến mà chỉ được nghe qua lời kể của hắn. Sau này, Maggie cũng có kể lại thêm một số chi tiết cho tôi nữa. Tuy rằng, cách kể chuyện của hai người này rất lộn xộn, không rõ trước sau, nhưng cả hai đều thống nhất với nhau rằng câu chuyện bắt đầu vào một đêm tăm tối...

*

Đêm tối. Ma cà rồng đang đứng trong bóng tối. Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Những ánh đèn điện bên ngoài tự nhiên khiến hắn khó chịu. Hắn vẫn thích bóng tối hơn. Đó là lý do mà hắn hẹn kẻ kia đến một nơi tối tăm như thế này. Tuy nhiên, trong một cuộc hẹn gặp mặt luôn có những vị khách không mời và hôm nay cũng thế.

Từ đằng sau, những ánh đèn pin chiếu vào sau lưng hắn và bắt đầu rọi toàn bộ thân hình hắn. Tòa nhà này đều đã bị cảnh sát bao vây. Ngay lúc này, sau lưng hắn là 20 cảnh sát tinh nhuệ đến từ sở cảnh sát Gothic. Quá nhiều cảnh sát nếu như chỉ là để bắt một người. Xem ra lần này hắn mọc cánh cũng khó thoát.

- Ma cà rồng! Đầu hàng đi! Anh không thoát được đâu! – Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Ma cà rồng vẫn đang đứng quay lưng lại với cảnh sát. Hắn nhận ra giọng nói đó là của Maggie. Hắn mỉm cười và nói:

- Maggie đấy à!? Đúng là lâu rồi không gặp! Nhưng tôi tự hỏi cô đang làm gì ở đây. Ở đây không có trộm cắp, giết người chỉ có một người đàn ông đang đợi đối tác làm ăn của mình mà mãi hắn không tới...

- Đừng có nói nhiều, - Maggie đáp – Giơ hai tay lên và từ từ quay lại.

Ma cà rồng giơ hai tay lên. Maggie và những cảnh sát khác vẫn đang chĩa súng vào hắn. Cuối cùng, hắn cũng quay lại. Lúc này, hắn mới nhìn rõ những người đang chĩa súng vào mình. Có Maggie, Weevils, Raven và mấy cảnh sát khác mà hắn không biết tên.

Thấy hắn ta quay lại, Maggie dắt súng vào bên thắt lưng và bước lại gần.

- Ma cà rồng! Anh bị bắt vì tội tống tiền và thiêu hủy chứng cứ.

“Kích!” Chiếc còng số 8 đã khóa chặt vào cổ tay Ma cà rồng.

- “Ma cà rồng” à? – Hắn ta mỉm cười – Sao cô lại gọi tôi bằng cái tên đó? Sao cô không lật mặt nạ để biết tôi thật sự là ai?

Những cảnh sát khác đều bất ngờ. Trong một khoảnh khắc, Weevils và Raven thét lên nhưng đã quá muộn.

- Maggie! Đừng...

Đã quá muộn. Maggie đã lật mặt nạ của Ma cà rồng ra. Sau mặt nạ là gì? Hắn là ai? Không ai nhìn thấy. Tất cả mọi người đều cúi đầu chạy ra khỏi căn phòng.

“Bùm!” Cả căn phòng nổ tung. Weevils nép mình vào bức tường bên ngoài căn phòng. Bên trong, căn phòng đang rực cháy. Weevils cầm một khẩu súng xông vào.

- Maggie! – Anh ta lên tiếng tìm cô trong đám cháy!

Trong căn phòng, Ma cà rồng đang đứng đó. Hắn vẫn đeo mặt nạ, đang đứng trên một chiếc bàn như một ảo thuật gia. Bên tay trái hắn ôm lấy Maggie, cô ngất đi không một chút kháng cự.

- Cảnh sát! – Ma cà rồng nói – Nếu muốn thoát khỏi đây đối với tôi dễ như trở bàn tay, tuy nhiên, hôm nay tôi có một cuộc hẹn quan trọng với một người phụ nữ mà tôi không thể đến muộn nên để chắc chắn tôi sẽ dẫn theo cô gái này. Vậy nên nếu các người biết điều thì hãy lui hết đi. Tôi sẽ thả cô ấy khi an toàn.

- Đừng có mơ! – Weevils chưa nói gì thì Raven đã xông vào chĩa súng vào người hắn.

Ma cà rồng bế Maggie lên bằng cả hai tay. Hắn ta nhìn thẳng vào ánh mắt của Raven khiến cô sợ hãi.

- Tùy cô thôi! Cô ấy sẽ chết vì quyết định của các người đấy!

“Bừng!” Ngọn lửa bùng cháy lên che khuất tầm nhìn.

“A!” Raven và Weevils lấy tay che mắt.

- Cảnh sát! Hẹn gặp lại!

“Bừng!” Ngọn lửa lại dịu xuống. Raven và Weevils bước đến, Ma cà rồng và Maggie đã biến mất. Những cảnh sát khác cũng từ bên ngoài chạy vào.

- Ôi trời! – Weevils vò đầu nói với những cảnh sát phía sau – Mau phong tỏa lối đi. Hắn chưa chạy đi xa được đâu.

Đội SWAT nhanh chóng tản ra khu vực xung quanh. Trong lúc đó một đội cứu hỏa được cử đến để dập lửa.

Ở bên ngoài, bên một chiếc xe cảnh sát, một viên cảnh sát đang mở cốp xe ra. Maggie đang nằm trong đó. Ma cà rồng đóng cốp xe lại, lạnh lùng châm điếu thuốc, rồi nhìn những cảnh sát đang náo loạn xung quanh. Hắn chỉnh lại chiếc mũ cảnh sát và mở cửa ngồi vào trong xe. Xe chuyển bánh. Ma cà rồng nhìn những cảnh sát bên ngoài qua gương chiếc hậu rồi nói:

- Cảnh sát! Các người thật không biết điều gì hết!

*

Ngày hôm sau, tôi và Lunar có việc nên phải đến sở cảnh sát. Tôi nhận một vụ kiện, thân chủ của tôi bị kiện tội giết người nên tôi phải đến để lấy một số thông tin liên quan đến vụ án. Đây không phải là lần đầu tiên như thế nhưng lần này đặc biệt hơn một chút đó là vì tôi được vào phòng mô phỏng hiện trường để lấy thông tin.

Cái gì gọi là phòng mô phỏng hiện trường? Đại khái đó là một thứ công nghệ mới được sử dụng trong mấy năm gần đây. Khi lần đầu đến hiện trường các cảnh sát và pháp chứng sẽ chiếu ra một máy quét, quét toàn bộ hình ảnh ở hiện trường lại. Khi trở về sở cảnh sát, máy tính sẽ xử lý những hình ảnh đó và phát lại trong một căn phòng ở sở cảnh sát. Đó gọi là phòng mô phỏng hiện trường. Bằng cách này cảnh sát chỉ cần ở trong sở cảnh sát cũng có thể phá được án mà không phải đi lại đến hiện trường nhiều. Tất nhiên cũng có những lúc máy quét không quét hết được những ngóc ngách ở hiện trường hoặc cũng có khi vật chứng ở cách xa hiện trường mà lần đầu đến cảnh sát chưa tìm ra, vậy nên với những cảnh sát dày dặn kinh nghiệm mà nói cái căn phòng này chỉ mang tính tham khảo còn lại vẫn phải đến hiện trường nhiều lần để điều tra. Tôi không biết nhiều về thứ công nghệ này lắm nhưng có vẻ như nó vẫn chưa được dùng nhiều. Các cảnh sát thường dùng nó để luyện tập khả năng suy luận của mình hơn là phá án. Hôm nay, tôi cũng mới được vào căn phòng này lần đầu tiên. Chính vì là lần đầu tiên nên tôi cũng không biết căn phòng nó nằm ở đâu.

Bước vào sở cảnh sát, một người đàn ông vội vã đâm vào tôi khiến giấy tờ cầm trên tay anh ta rơi xuống hết.

- Ờ... Xin lỗi nhé! – Người đó vừa nói vừa vội vã nhặt hết giấy tờ lại.

- Không có gì đâu! – Tôi nói và nhặt hộ mấy tờ giấy cho anh ta. – Ủa! Anh là người cùng đội với Maggie đúng không nhỉ?

Lúc này, Weevils mới ngẩng mặt lên nhìn tôi.

- Ồ! – Anh ta nhớ lại – Anh là người đã xuất hiện tại nhà Redson đúng không nhỉ?

- Ờ! Tôi có thể hỏi chút được không? Cái căn phòng...

- Thực sự xin lỗi! Tôi đang rất vội. Maggie bị Ma cà rồng bắt cóc rồi, không biết sống chết ra sao.

Nói rồi, anh ta nhặt nốt tờ giấy trên đất và bước đi nhanh như gió. Tôi ngạc nhiên nhìn theo anh ta. Anh ta làm cái gì mà vội vàng thế nhỉ? Anh ta nói cái gì cơ? Ai? Ai bắt cóc ai? Đến lúc này, tôi mới hình dung lại những gì anh ta nói. Khi đã hiểu ra mọi chuyện tôi bất giác đưa tay lên trán và nói trong vô thức:

- Huh!!! Cái quái gì thế này?

*

Trong lúc đó, tại một nơi khác, Maggie bắt đầu tỉnh dậy. Đôi mắt cô nặng trĩu mở ra. Đây là đâu? Đúng rồi! Điều duy nhất mà cô còn nhớ là cô đã lật mặt nạ của Ma cà rồng ra và căn phòng nổ tung, rồi một làn khói phun ra khiến cô ngất xỉu. Nhanh chóng! Cô cử động tay chân nhưng cô sớm nhận ra đó là điều không thể. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế có bánh xe, hai tay cô bị cố định trên tay ghế. Chiếc ghế mà Ma cà rồng thiết kế chắc chắn là không thể phá vỡ dễ dàng rồi. Nhìn xung quanh, cô đang ở trong một căn phòng giống như là phòng chứa đồ để lâu năm. Trước mặt cô là một tấm bảng có ghi chi chít ký hiệu và công thức hóa học. Bên cạnh cô là những thứ máy móc gì đó được phủ bởi một lớp vải. Một chiếc bàn được đặt bên cạnh. Trên chiếc bàn để một chiếc cưa, dao, kéo, ốc vít và mấy thứ đồ dùng linh tinh. Tất cả đều đã bám bụi. Cô tự hỏi Ma cà rồng sử dụng những thứ đó để làm gì nhỉ?

Bỏ qua những thắc mắc vớ vẩn, cái mà cô chú ý là con dao nhỏ trên bàn. Cô lay người di chuyển chiếc ghế lại gần bàn. Cô cố gắng, cố di chuyển tay lại gần con dao.

“Rầm!” Cả chiếc ghế đó nghiêng rồi đổ xuống khiến cô nằm dưới đất. May mắn là cô đã cầm được con dao trong tay.

Chưa kịp vui mừng, một tiếng nói đã vang lên:

- Báo cáo! Đối tượng 1915 đã tỉnh lại.

Cô cố gắng ngước lên thì thấy đó là một cô gái mặc đồ người hầu đang nói nói chuyện với ai đó. Cô ta là người giúp việc của Ma cà rồng ư, cô thầm nghĩ.

- Tốt! Hãy dẫn cô ta đến đây! – Giọng của Ma cà rồng vang lên ở đâu đó!

Maggie ngước nhìn. Ở trên tường có gắn một chiếc hộp nhỏ, tiếng nói phát ra từ đây.

Cô gái kia lật Maggie dậy và đẩy chiếc ghế cùng Maggie ra ngoài.

Căn phòng bên ngoài có vẻ khá đơn sơ. Ở bức tường chính diện có dán chi chít những tờ báo về những vụ án trong thời gian gần đây. Ở một chiếc bàn trong phòng để đầy những ống nghiệm và kính hiển vi như thể hắn đang làm một thí nghiệm gì đó. Thật lòng cô không nghĩ “xào huyệt” của Ma cà rồng lại đơn giản như vậy. Cô luôn nghĩ hắn sẽ sống trong một ngôi biệt thự hạng sang với bể bơi rộng lớn. Phải là như vậy, chứ không hắn tống tiền người ta với cái giá cắt cổ làm gì.

Giữa căn phòng có để một bàn thức ăn, hắn ta đang ngồi ở đó. Bữa sáng có vẻ ngon, hắn ăn mà chẳng thèm ngước nhìn cô, dù cô đã được đưa đến trước mặt hắn. Đó chính là Ma cà rồng. Cô biết chắc dù hắn không mặc bộ áo choàng như mọi khi nhưng hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ đó. Hắn mặc một bộ áo choàng ngủ tối màu, chắc hắn cũng vừa mới ngủ dậy. Cô tự hỏi khi ngủ hắn có đeo mặt nạ không nhỉ?

Thấy Maggie đã được đưa tới, hắn mới bỏ dĩa ăn xuống ngước lên và nói:

- A! Maggie đến rồi đấy à? Tôi đang không biết nên dội nước vào người hay giật điện để cô tỉnh lại đây bởi cô ngủ say như chết, nhưng thật may vì cô đã tỉnh lại.

- Ờ! – Maggie nói bằng một vẻ không quan tâm. – Giờ anh định làm gì đây? Tống tiền gia đình tôi à?

- Trời đất! – Ma cà rồng nói – Sao cô lại nghĩ như thế? Cô thừa biết là tôi chỉ tống tiền bọn tội phạm thôi mà. Mà không phải tôi đã giúp các người bắt được bao nhiêu tên tội phạm rồi còn gì?

Maggie đảo mắt cười:

- Chứ không phải tiền anh đưa ra cao quá, những kẻ đó không trả được nên anh mới tố cáo bọn chúng à?

- Tôi biết nói thế nào đây? – Ma cà rồng mỉm cười và tiếp tục xé miếng bít tết trên đĩa của mình – Chúng ta đang sống trong thời đại mà cái gì cũng phải mua bằng tiền. Cảnh sát. Tội phạm. Tôi chẳng nghiêng về phe nào cả. Tôi chỉ nghiêng về phe có tiền thôi. Nếu cảnh sát sẵn sàng trả một số tiền vừa phải tôi sẵn sàng chia sẻ những thông tin mà tôi tìm được nhưng tôi đoán chắc sẽ không ai làm vậy đâu nhỉ?

“Một kẻ tồi tệ!” Maggie thầm nghĩ.

- Anh có biết những người như anh người ta gọi là gì không? – Maggie nói.

- Là gì?

- Gọi là “chơi ngu lấy tiếng” đấy! Anh có biết anh đã động đến bao nhiêu tổ chức tội phạm rồi không?

- Ồ! – Ma cà rồng vẫn bình thản nói – Xem ra tôi đã làm quý cô đây tức giận rồi! Tôi phải làm gì để cô bớt giận đây.

- Trước tiên thì... – Maggie định nói điều gì đó rồi đột nhiên dừng lại – Mà khoan! Chính anh đã thay quần áo cho tôi đấy hả?

Cô đã để ý đến quần áo của mình từ nãy đến giờ.

- À! Đúng rồi! – Hắn vẫn ăn như không có chuyện gì – Tại người cô lấm lem quá mà. Mà tôi lại chúa ghét những kẻ bẩn thỉu.

Hắn ăn tiếp rồi dừng lại nhìn Maggie:

- Đừng tức giận! Tôi sẽ trả cô về với sở cảnh sát nhưng trước đó cô phải trả lời tôi một số câu hỏi đã.

Maggie cố gắng để giữ bình tĩnh.

- Được thôi! Nhưng anh đưa tôi đến đây chỉ để nhìn anh ăn thôi à!

Ma cà rồng bỏ dĩa xuống rồi nói:

- Thật là một sự thiếu sót, thưa cô. Q! – Trên bàn có một chiếc chuông nhỏ màu bạc. Hắn lắc chuông và cô hầu gái lúc nãy bước tới. – Mở khóa cho cô gái này.

Cô hầu gái rút ra một chiếc điều khiển và ấn nút. Những chiếc khóa giữ cô lại với chiếc ghế mở ra. Maggie đứng lên khỏi chiếc ghế, vặn vặn cổ tay rồi bảo:

- À! Ma cà rồng này! – Vừa dứt lời Maggie rút con dao mình vừa lấy được lúc nãy hướng đến Ma cà rồng nói – Đi chết đi!

“Rẹt!” Một luồng điện đi qua khiến Maggie đứng người. Cô gục xuống chiếc bàn.

- Cái gì? – Maggie đau đớn nhìn Ma cà rồng đang ấn một chiếc điều khiển gần đó.

- À! Quên không nói với cô. Trong lúc cô ngủ tôi đã gắn một thiết bị kích điện lên cổ cô. Chỉ cần tôi ấn nút là nó sẽ giật cô như vừa rồi vậy!

“Khốn nạn!!!” Maggie thầm nghĩ.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, cô đành ngồi vào bàn ăn. Một đĩa thức ăn được dọn ra cho cô. Khi Maggie đã gần ăn xong, Ma cà rồng bắt đầu hỏi:

- Thế nào? Giờ thì cô có thể trả lời cho tôi biết được chứ! Tại sao cô và cảnh sát lại biết tôi ở trong ngôi nhà đó?

- Bọn tôi được báo tin! – Maggie biết không thể nói dối hắn.

- Từ ai?

- Một công dân lương thiện nào đó muốn cảnh sát bắt được tên khốn nạn như anh! – Maggie trả lời – Người đó gọi từ một bốt điện thoại công cộng báo rằng anh đang ở trong ngôi nhà đó.

- Hiểu rồi! – Ma cà rồng đang lật mở tờ báo số mới nhất nói – Hỏi vậy thôi chứ tôi cũng biết hắn là ai rồi!

Maggie hỏi:

- Là ai?

Ma cà rồng không nhìn cô mà lật mở từng trang báo:

- Cô có biết vụ cướp ngân hàng liên tiếp trong thời gian gần đây không?

- Không! – Maggie dùng dao cắt nhỏ miếng thịt trên đĩa rồi nói – Sở cảnh sát có bao nhiêu người, bao nhiêu phòng ban, đâu phải vụ án nào cũng đến tay tôi đâu.

- Ít nhất cô cũng phải đọc báo, hay xem ti vi chứ. – Nói đoạn Ma cà rồng đặt tờ báo trên tay xuống và chỉ vào một mục trên đó. – Đây chính là tin tức trong vụ đó. Hung thủ là một người đàn ông bịt mặt cầm súng đã cướp liên tiếp 5 ngân hàng lớn. Tổng số tiền mà hắn cướp đi trong cả 5 vụ ước tính lên tới 500 triệu đồng. Tại vụ án thứ 5 hắn đã bắn chết hai người có mặt tại hiện trường do hai người này chống cự lại hắn. Vụ án này đang gây xôn xao dư luận. Hắn được công chúng đặt cho cái tên là Người cao su.

- Tại sao lại là Người cao su?

Ma cà rồng giải thích:

- Mỗi khi cướp xong hắn đều vứt lại hiện trường mấy cái nịt bằng cao su nên hắn có biệt danh như vậy!

Maggie vẫn đang ngậm miếng thịt trong miệng nhưng vẫn chớp mắt vài cái rồi hỏi:

- Tôi đã từng thấy tên cướp sau mỗi lần hành sự lại vứt lại danh thiếp của mình ở đấy nhưng kẻ mà vứt nịt lại ở hiện trường thì mới nghe thấy lần đầu. Tại sao hắn ta lại làm như vậy? Hắn có ý gì?

- À! – Ma cà rồng nói – Kiểu như hắn muốn khiêu khích cảnh sát ấy mà! Kiểu như hắn muốn nói là: “Còn cái nịt” ấy!

- À! – Maggie nuốt trôi miếng thịt trong cổ họng rồi nói – Cái tên này, hắn cũng quái dị nhỉ? Mà tại sao dân chúng lại gọi hắn là Người cao su mà không gọi là Người nịt hay Nịt nhân.

Ma cà rồng không thèm bận tâm đến lời nói của Maggie và tiếp tục:

- Và hắn chính là kẻ mà tôi đã hẹn trong ngôi nhà đó hôm qua đấy!

Maggie bỏ dĩa xuống và bỗng hiểu ra mọi chuyện:

- Ý anh là tên hung thủ đó không chịu được mức tiền mà anh đưa ra nên đã bán đứng anh cho cảnh sát.

- Hoặc cũng có thể hắn đã có ý định đó ngay từ đầu rồi!

- Đáng đời anh! – Maggie nói – Ai bảo anh làm việc xấu cho lắm vào!

Nhưng vừa nói xong, Maggie lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.

- Nhưng khoan! Hắn không sợ anh bị cảnh sát bắt thì sẽ khai luôn hắn à?

Ma cà rồng gấp tờ báo lại và đứng dậy.

- Đó chính là điều mà chúng ta phải tìm hiểu.

- Tại sao lại là “chúng ta”? – Maggie nhìn theo Ma cà rồng nói.

Ma cà rồng không trả lời, hắn vòng ra đằng sau lưng Q. “Xoẹt” Hắn kéo thẳng khóa áo sau lưng cô hầu gái xuống trước sự ngỡ ngàng của Maggie. Sau lưng cô gái Q, hiện ra một bảng mạch điện tử. Ma cà rồng điều chỉnh một chút trên bảng mạch rồi nói vào tai Q.

- Thay đồ cho cô ta! – Hắn chỉ vào Maggie.

Con robot như được lập trình lại nói:

“Sẵn sàng được phục vụ!”

Maggie ngây người.

“Hóa ra cô ta là một con robot. Không biết hôm qua hắn trực tiếp thay đồ cho mình hay hắn sai Q làm nhỉ?”

Mãi không nghĩ ra, cuối cùng Maggie đành theo Q vào phòng thay đồ.

Sau khi mặc xong một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy công sở, Maggie quay sang hỏi Q:

- Sao hắn lại bắt tôi mặc bộ đồ này?

Q không nói gì hết mà chỉ chỉnh là trang phục cho Maggie.

Lúc sau, Ma cà rồng bước vào nói:

- Đã xong chưa?

Maggie quay ra nhìn hắn. Hắn đang mặc một chiếc áo vest đen vừa vặn ôm trọn lấy cơ thể, đeo găng tay màu trắng, chỉ có chiếc mặt nạ trên mặt hắn là không đổi.

Khoác bên ngoài một chiếc áo khoác cardigan mỏng cô liền nói:

- Anh muốn làm gì?

Ma cà rồng cầm một mảnh vải trên tay và bước tới gần:

- Xin lỗi nhé! – Ngay lập tức hắn bịp mắt Maggie lại.

*

Khi chiếc khăn bịp mắt được mở ra Maggie thấy mình đang ở trong một chiếc xe ô tô. Ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông xa lạ. Ngay lập tức cô nhận ra đó chính là Ma cà rồng vì bộ đồ người này mặc chính là bộ đồ Ma cà rồng vừa mặc chỉ là bỏ cái mặt nạ đi. Cô chợt hiểu là Ma cà rồng làm sao có thể đeo cái mặt nạ đó đi ra ngoài được, hắn phải cải trang chứ. Cô nhìn ghế trước chiếc xe, không có ai. Xe đang điều khiển tự động.

- Anh muốn đưa tôi đi đâu? – Maggie nhìn sang bên cạnh và hỏi.

- Gặp hung thủ! – Ma cà rồng lạnh lùng nói.

*

Một lúc sau, ngồi trên xe, Maggie nói chuyện với Ma cà rồng.

- Này, Ma cà rồng! Tôi muốn hỏi một chút, Người cao su, cái tên cướp ngân hàng ấy. Hắn là kẻ như thế nào?

- Hắn là một sinh viên đại học.

- Sinh viên đại học? – Maggie ngạc nhiên nói.

- Đúng vậy! Hắn ta cần tiền nên đã lập ra kế hoạch cướp ngân hàng

- ...

- Những vụ vướp ngân hàng của hắn diễn ra rất nhanh gọn, tuy vẫn còn sơ hở nhưng hắn lập kế hoạch rất tốt.

Maggie nhìn ra phía ngoài xe nói:

- Một sinh viên đại học mà lập ra kế hoạch cướp 5 ngân hàng thì quả là không đơn giản. – Maggie lẩm bẩm – Hắn là kẻ như thế nào nhỉ?

Xe dừng lại, Ma cà rồng bước ra khỏi xe và nói:

- Cô sẽ biết điều đó ngay thôi! Vì chúng ta đã đến nhà hắn rồi!

Hắn ta mở cửa cho Maggie. Cô bước ra và thấy phía trước cô là một khu chung cư.

Ngồi mãi trong xe cũng bí bách, cô chống tay vào hông và hít thở không khí một chút. Nhưng giây phút thư thái không kéo dài lâu thì ngay sau đó có một sự việc kinh hoàng diễn ra.

“Xoảng!” Một tiếng thủy tinh vỡ từ phía trên vang lên.

“Rầm!” Ở cách đó không xa, một người đàn ông từ trên trời rơi xuống một chiếc ô tô bên cạnh.

Maggie và hắn quay ra.

Một người phụ nữ kêu lên.

“AAAAA!!!!!”

Đám đông hỗn loạn và bắt đầu xúm lại đây.

Ma cà rồng cùng Maggie chạy tới.

- Lùi lại! Lùi lại! Cảnh sát đây!

Ma cà rồng nhanh chóng chen về phía trước. Maggie giơ thẻ cảnh sát lên bảo những người xung quanh lùi ra. Ma cà rồng ngồi xuống bên cạnh nạn nhân đang nằm dưới đất. Một thanh niên rơi xuống khi người phụ nữ kia đang đỗ xe. Anh ta rơi xuống ngay trước mui xe của người phụ nữ này, người phụ nữ quá sợ hãi lùi xe lại thành ra người đàn ông ngã lăn xuống đất.

Cho đến bây giờ người phụ nữ vẫn chưa hết kinh hoàng.

Ma cà rồng xem xét vết thương trên đầu nạn nhân, những mảnh kính vỡ xung quanh rồi lại nhìn lên ngôi nhà. Nạn nhân đã nhảy từ phòng của mình xuống ư? Nghĩ rồi hắn kiểm tra áo khoác của nạn nhân. Một chiếc chìa khóa trong đó.

- Là tự sát ư? – Maggie lại gần và ghé xuống hỏi:

- Chưa chắc! – Hắn ta trả lời – Trước tiên tôi cần cô dùng thẻ cảnh sát của mình để phong tỏa hiện trường lại đã.

Maggie nghe hắn ta nói và nhìn lên tòa chung cư.

- Nhưng không phải anh nói Người cao su đang ở trong tòa nhà này sao? Hắn ta dám báo anh với cảnh sát thì có lẽ hắn sẽ theo dõi thông tin từ cảnh sát. Sáng nay nếu như không nghe được tin tức gì về việc anh bị cảnh sát bắt có lẽ hắn sẽ tìm cách chạy trốn cũng nên. Theo tôi thấy chúng ta nên tìm bắt Người cao su trước rồi mới giải quyết vụ án này sau.

Trái với sự nôn nóng của Maggie, Ma cà rồng vẫn bình thản nói:

- Không sao đâu, Maggie ạ! Hắn ta không thể chạy thoát được đâu.

- Tại sao?

- Bởi vì người này! – Hắn ta chỉ vào người thanh niên đang nằm trên mặt đất và nói – Hắn ta chính là Người cao su đấy!