Thám Tử Bóng Đêm

Chương 41: Một ngày phá án cùng Ma cà rồng (2)




Bên dưới chung cư, người dân tập trung lại ngày càng đông. Họ xì xào bàn tán, một số người quan tâm xác chết từ đâu rơi xuống, một số lại thắc mắc là tại sao lại có hai cảnh sát ở đây. Bên cạnh xác chết, Maggie chỉ vào thi thể nói với Ma cà rồng bằng một giọng kinh ngạc:

- Anh vừa nói cái gì cơ? Đây chính là Người cao su!

- Ừ! – Ma cà rồng ngồi bên cạnh tử thi nói – Đúng là hắn đấy!

- Không thể nào! – Maggie đặt tay lên trán suy nghĩ rồi nói – Hắn ta đã cướp 5 ngân hàng và giết người đúng không? Và sau khi bị anh tống tiền hắn đã báo cảnh sát chứng tỏ là hắn cũng yêu tiền lắm và không muốn chi ra. Nếu vậy thì chẳng giống một người có ý định tự sát gì cả?

- Thì đấy! – Ma cà rồng nói – Tôi đã nói chưa chắc đã là một vụ tự sát còn gì?

- Nếu đây không phải một vụ tự sát thì có thể là tai nạn... hoặc giết người... – Maggie đưa tay lên cằm vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ.

Bất chợt, cô nghĩ ra được một cái gì đó. Ma cà rồng đang đứng dậy. Maggie thuận tay đẩy Ma cà rồng một cái rồi túm cổ áo hắn nói:

- Đồ khốn nạn... – Maggie tức giận nhưng vẫn cố nói nhỏ để không gây sự chú ý của những người xung quanh – Chính anh là người đã giết người này...

Ma cà rồng nắm tay Maggie nói:

- Cô đang nói cái gì vậy? Tôi đi với cô nãy giờ thì giết thế nào?

Maggie vẫn đang túm lấy áo hắn và nói:

- Anh không hiểu sao? Anh tống tiền hắn nhưng không biết vì lý do gì mà hắn báo cảnh sát bắt anh. Sáng nay, hắn không thấy tin tức về Ma cà rồng bị bắt. Hắn biết là anh đã trốn thoát và sẽ tìm đến hắn trả thù. Hắn không biết anh định làm gì, cũng không thể báo cảnh sát. Hắn vào đường cùng, tiến thoái lưỡng nan nên đã quyết định tự sát.

- Không thể nào! – Ma cà rồng đáp – Nếu thế thì ngay từ đầu hắn báo cảnh sát làm cái gì? Nếu bắt được tôi thì tôi cũng sẽ khai ra hắn thôi.

- Ai mà biết được hắn nghĩ gì? – Maggie bỏ áo hắn ra cô nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng thái độ thì lại tỏ ra vô cùng gay gắt. – Có lẽ hắn chót dại mới báo cảnh sát sau đó phát hiện ra mình vừa làm một việc ngu ngốc và không còn đường lui nữa nên tự sát chăng? Dù sao thì tất cả những chuyện này đều là lỗi của anh. Nếu từ đầu anh không tống tiến hắn thì đã chẳng xảy ra chuyện này.

- Không! – Ma cà rồng nói – Nếu cô điều tra vụ án này cô sẽ thấy, Người cao su là một kẻ rất thông minh, hắn không thể phạm sai lầm là đi báo cảnh sát bắt tôi được. Đây chắc chắn là một âm mưu của một kẻ nào đó và chúng ta phải tìm hiểu âm mưu đó là gì.

Hai người cứ tranh luận, đám đông càng lúc càng xôn xao. Giữa lúc đó, một người đàn ông trông như bảo vệ bước vào.

- Tránh ra! Tránh ra nào! – Người đàn ông đó chen lấn trong đám đông vào bên trong nói – Này, hai anh chị kia, hai người làm cái gì thế hả?

Lúc này, Maggie và Ma cà rồng mới quay ra nhìn người đàn ông đó. Đó là một người đàn ông to lớn cầm một chiếc dùi cui chỉ vào hai người. Ma cà rồng bước tới và nói:

- Ờ! Tôi là cảnh sát! Tình cờ qua đây và thấy vụ án này!

Người đàn ông hoài nghi nói:

- Anh có thể cho tôi xem thẻ được không?

- Có chứ! – Ma cà rồng nói và kéo Maggie lại gần – Lại đây! Maggie, cô hãy cho ông ấy xem thẻ cảnh sát đi!

Maggie lấy thẻ của mình ra và người đàn ông lại nói:

- Ừ! Được rồi! Nhưng tôi lại muốn xem thẻ của anh này cơ!

- Ôi trời! – Ma cà rồng gạt đi và nói – Bạn tôi là cảnh sát thì tất nhiên tôi cũng là cảnh sát rồi không nhẽ ông nghĩ tôi là một tên tội phạm đang khống chế cô cảnh sát này à?

Maggie thầm nghĩ:

“Thì đúng là thế mà!”

Thế rồi, Ma cà rồng nói với ông bảo vệ trước mặt.

- Ông bảo vệ này! Không biết là ở đây có căn phòng nào trống không nhỉ?

- Ờ... Có... – Người đàn ông chỉ vào căn phòng trực ban gần đó. – Phòng trực ban không có ai đâu.

- Tôi có thể mượn tạm căn phòng đó được không? Tôi đã gọi điện cho các cộng sự của tôi tới nhưng trước đó cần phải chuyển xác chết đã, không thể để xác chết nằm ở đây được.

- Ờ... Được...

- Anh biết nạn nhân chứ!

- Có... Có... Cậu ta sống trong khu chung cư của tôi.

- Tốt! – Ma cà rồng nói – Cảm phiền anh lấy một chiếc cáng và lấy chìa khóa dẫn tôi lên phòng anh chàng này được không?

Nghe theo lời chỉ huy của hắn, ông bảo vệ vội vã chạy đi. Sau khi ông ta đã đi khỏi, Maggie hỏi Ma cà rồng:

- Anh đang làm cái gì vậy?

Ma cà rồng nhìn xuống nạn nhân và nói:

- Đâu thể để xác nạn nhân nằm giữa trời thế này. Cũng không thể gọi điện cho cảnh sát được vì họ sẽ hợp sức lại với cô và bắt tôi ngay nên chỉ còn cách đó thôi.

Một chiếc cáng được đem đến. Ma cà rồng đưa cho Maggie một đôi găng tay, cô đeo vào và cùng hắn đặt nạn nhân lên cáng. Đám đông bắt đầu tránh ra. Hai người di chuyển chiếc cáng vào phòng trực ban. Vừa đi hắn ta vừa nhìn Maggie và nói:

- Xin lỗi cô!

- Vì điều gì!? – Cô lảng tránh ánh mắt của hắn và nói.

- Vì tất cả... Vì đã kéo cô vào vụ này...

- Có người chết thì cảnh sát phải điều tra thôi, dù có anh hay không cũng không thay đổi.

- Nhưng cô đây có nghĩ như vậy đâu đúng không? Cô đang nghĩ kẻ này tự sát là vì tôi chứ chẳng phải âm mưu nào hết, thế mà cô phải ở đây làm gì thế này.

- ...

- Tôi xin lỗi! – Hắn lại xin lỗi một lần nữa. – Tôi biết là cô chịu thiệt nhưng cô hãy tin tôi. Kẻ này do một ai đó giết, nếu không điều tra bây giờ thì dù cô có bắt tôi về cũng không biết hắn là ai được.

- Tôi hiểu... – Maggie thở dài và nói.

- Tôi có thể nhờ cô giúp một việc được không?

- Chuyện gì?

- Nếu đây là một vụ giết người có lẽ hung thủ vẫn ở trong chung cư hoặc cũng có thể hắn sống cùng chung cư với nạn nhân. Cô có thẻ cảnh sát, cô có thể đi vòng quanh khu chung cư này và tìm kiếm xem ai có mâu thuẫn với nạn nhân không? Tôi chỉ là một cảnh sát giả mạo, điều tra không tiện.

Maggie buồn rầu nói:

- Tôi có quyền lựa chọn sao? Nếu tôi không đồng ý anh chỉ cần chích điện tôi là xong.

- Đúng vậy! Nhưng tôi vẫn muốn cô đồng ý... – Hắn nhìn vào mắt cô nói.

- Vì sao?

- Vì tôi không muốn làm cô buồn. – Hắn nói.

- Thôi được! – Cô nói và nhìn vào mắt hắn. – Tôi sẽ làm như anh bảo.

Cô mỉm cười. Hắn cũng mỉm cười.

Đã đến phòng trực ban. Hai người hạ cáng xuống. Ma cà rồng nhìn trong miệng nạn nhân và nói:

- Nhìn này! Lúc nãy tôi không để ý, trong miệng nạn nhân có một sợi tơ nhỏ.

*

Một lúc sau, ông bảo vệ đưa Ma cà rồng lên phòng nạn nhân. Trước cửa phòng có một tấm biển đề tên Martin Robinson, đó là tên người thanh niên vừa rơi xuống từ tòa nhà. Ông bảo vệ cố tìm trong trùm chìa khóa một chiếc để có thể mở cửa phòng. Ma cà rồng lấy ra một chiếc chìa khóa. Đó chính là chiếc chìa khóa anh lấy được từ áo khoác của Robinson. Chìa khóa khớp, cánh cửa mở ra. Vậy là trước khi rơi xuống nạn nhân có mang chìa khóa bên người.

Ma cà rồng bước vào trong đó. Điều đầu tiên đập vào mắt hắn là phần ban công được làm bằng kính cường lực bị vỡ toang. Những mảnh vỡ này khớp với những mảnh thủy tinh ở bên cạnh xác nạn nhân. Từ điều này có thể thấy chính nạn nhân đã lao vào ban công kính của mình để nhảy ra ngoài. Theo lời của ông bảo vệ nói kính cường lực là do Robinson tự lắp vào, tất cả các hộ gia đình trong khu chung cư này đều có ban công được khóa lại bởi các song sắt chỉ có riêng hắn ta là sử dụng kính cường lực.

Điều thứ hai nữa mà Ma cà rồng quan tâm đó chính là tình trạng bừa bộn của căn phòng. Căn phòng thực sự bừa bộn nhưng sàn nhà lại được lau rất sạch sẽ phải chăng là có vấn đề gì. Điều đặc biệt hơn là khi hắn ta đang chú ý đến sàn nhà thì thấy một quả bóng cao su tennis ở đó.

Ma cà rồng kiểm tra từng gian phòng một. Nói là để tìm manh mối phá án nhưng thực chất hắn cũng muốn tìm số tiền 500 triệu mà Robinson cướp được. Kết quả là không tìm thấy được một thứ gì. Ma cà rồng cũng không nghĩ là có thể tìm được số tiền đó một cách dễ dàng.

Qua giờ trưa, Maggie bước vào phòng. Cô đã điều tra tất cả những người xung quanh khu chung cư và tìm ra được 3 người có quan hệ mật thiết và có động cơ để giết nạn nhân. Đó là Una Freeman, bạn gái cũ của nạn nhân; Rupert Needhan, bạn trai cũ của Una Freeman và Paul Braschi, một người bạn cùng câu lạc bộ ném bóng của nạn nhân. Cả 3 đều được Maggie tìm đến và lấy lời khai. Lời khai của cả 3 người như sau:

*

Lời khai của Una Freeman, bạn gái của nạn nhân.

Phòng của Robinson ở tầng 21, phòng của Una cũng nằm ở tầng đó nhưng là ở cuối dãy. Khi Maggie đến phòng cô ta là khoảng 9 giờ 30 sáng. Cô gõ cửa, một cô gái ngó đầu ra.

- Xin lỗi! Cô là...

Maggie giơ thẻ lên nói:

- Tôi là cảnh sát! Đến để điều tra về cái chết của Martin Robinson.

Vừa nghe thấy thế, cô gái đó mở hẳn cửa ra vồ vập hỏi Maggie:

- Cô cảnh sát! Có thật là Martin đã tự sát không?

- Cô nghe được tin đó ở đâu?

- Tôi vừa những người ở lầu dưới kể lại. – Cô ta bằng một giọng kiểu như sắp khóc.

- Cô không chứng kiến lúc anh ta nhảy xuống sao?

- Tôi không biết! – Cô ta nói và lau nước mắt đi – Tôi vừa mới đi chợ về thì thấy người ta nói là Martin đã tự sát, vẫn còn vết máu ở dưới kia. Tôi không biết thực hư thế nào nữa.

Thế rồi, Una lau mắt và mời Maggie vào nhà. Vừa ngồi xuống Maggie đã hỏi:

- Tên của cô là gì?

Thật ra Maggie đã nghe hàng xóm nói về mối quan hệ của cô ta và nạn nhân rồi nhưng cô vẫn hỏi để Una lấy lại bình tĩnh.

- Tôi là Una... Una Freeman.

- Cô là bạn gái của nạn nhân?

- Không! – Una buồn rầu nói – Tôi là bạn gái cũ của anh ấy.

- Các người chia tay hồi nào?

- Tháng trước! – Una nói.

- Trong lúc hẹn hò, cô có thấy điều gì kỳ lạ từ anh ta không?

- Không có!

- Vậy sau khi chia tay, mấy ngày gần đây, cô có thấy gì lạ không?

- Không có! Chỉ thấy là anh ấy tự nhiên có rất nhiều tiền.

- Cô có nghĩ ra lý do gì mà nạn nhân tự sát không?

- Tôi không biết!

- Vậy cô có nghĩ ra ai có thù oán gì với nạn nhân không?

Una suy nghĩ rồi nói:

- Chưa chắc là tôi đã đúng đâu nhưng Paul Braschi có lẽ rất ghét Martin.

- Paul Braschi? Đó là ai?

- Thành viên cùng câu lạc bộ ném bóng của anh ấy, hai người họ thường xuyên cạnh tranh nhau và Martin rất coi thường Paul.

- Lúc 8 giờ 30 phút cô đã đi đâu?

- Tôi đi chợ! Tôi vừa nói với cô rồi đấy thôi! Tôi đi chợ về thì được nghe tin anh ấy đã chết.

- Có ai làm chứng cho cô không?

- Làm sao tôi biết được! Có lẽ camera ở siêu thị có quay lại mặt tôi.

Maggie nhìn thấy ở tay của Una có đeo một cái vòng gì đó liền hỏi:

- Xin lỗi! Tôi có thể xem cái vòng của cô được không?

- À – Una nhìn vào cái vòng ở tay mình và nói – Đó chỉ là một cái vòng có gắn lego thám tử bóng đêm thôi.

- Đó là thám tử bóng đêm nào?

- Ma cà rồng!

- Hả? – Maggie ngạc nhiên – Tại sao cô lại có được cái này!

- Thì tôi mua thôi! Trên mạng có đầy!

Maggie thở dài:

- Ma cà rồng là một tên tội phạm mà! Sao bây giờ người ta lại bán cả những thứ này nhỉ?

- Không! – Una nói – Đó là một anh hùng chứ! Sao cô lại nói anh ấy thế!

- Anh hùng! – Maggie kinh ngạc – Hắn thì anh hùng cái gì?

Una giải thích:

- Tôi nghe người ta kể lại: trước kia Ma cà rồng vốn là một vị thám tử bóng đêm tài giỏi. Một lần anh ấy giúp cảnh sát truy bắt một tên tội phạm vô cùng xảo trá. Tên tội phạm đó bị bắt cũng muốn lôi anh ấy chết theo nên đã nói với cảnh sát rằng “Các người đừng nghĩ hắn là người tốt. Chẳng qua tôi không đưa tiền cho hắn nên hắn mới giúp các người bắt tôi thôi...”

- Cái gì? – Maggie không còn tin vào tai mình nữa.

- ... Kể từ đó Ma cà rồng bị hàm oan và gắn mác kẻ xấu. Tất cả các vụ án mà anh ấy giúp cảnh sát đều bị bôi đen thành là “do hung thủ không đưa tiền nên hắn mới giúp cảnh sát”.

- Hả? – Maggie há hốc miệng hỏi Una – Cô đang nói thật hay nói đùa vậy!

- Tôi không nói đùa đâu! – Gần bàn của Una có một cái laptop. Cô ta lấy laptop đặt trên đùi mình mở ra và nói với Maggie – Đây này, người ta còn lập ra fanculb nữa đây này!

Maggie thấy thế liền cắn môi suy nghĩ:

“Sao bây giờ nó có nhiều tin đồn vớ vẩn thế nhỉ?”

*

Rời khỏi phòng Una, Maggie đến phòng của Rupert Needhan. Theo lời của những người xung quanh, phòng của Rupert Needhan ở tầng 22 và ngay trên phòng của Martin Robinson. Maggie đến phòng của hắn, sau một vài câu giới thiệu, Maggie bắt đầu lấy lời khai của hắn.

- Anh có quen biết gì với nạn nhân không?

- Tôi không quen trực tiếp nhưng tôi quen gián tiếp!

- Quen gián tiếp là như thế nào?

- Bạn gái cũ của tôi là Una lại đi yêu hắn! Tôi và hắn là kẻ thù của nhau.

- Dạo gần đây anh có thấy Martin có biểu hiện gì lạ không?

- Làm sao tôi biết được! – Rupert châm một điếu thuốc rồi nói – Hắn ta là kẻ mà tôi ghét mà. Hơi đâu mà tôi để ý đến hắn ta.

- Lúc Martin Robinson rơi xuống anh đang ở đâu?

- Tôi ở chung cư bên kia thăm người bạn.

- Chung cư bên kia!

Rupert chỉ ra ngoài cửa sổ cho Maggie thấy.

- Cô nhìn kìa! Đối diện với chung cư này là một chung cư khác nhưng trông nhỏ hơn và chỉ tầm 20 tầng thôi.

- Anh có nghĩ vì lý do gì mà Robinson tự sát không?

- Không! – Rupert thở ra làn khói và nói – Tôi nghĩ hắn bị giết chứ không phải tự sát đâu!

- Huh! – Maggie ngạc nhiên – Tại sao anh lại nghĩ thế?

- Hạng người như hắn, khó chịu, khó ưa. Ai mà chẳng muốn giết.

- Vậy anh có nghĩ ra ai có thù oán gì với nạn nhân không?

Rupert đột nhiên nghĩ ra gì đó rồi thay đổi thái độ nói:

- Cô cảnh sát! Cô đừng nghĩ tôi nói vậy mà cho rằng tôi giết hắn nha! Đúng là hắn đã cướp người yêu tôi nhưng đó là chuyện lâu lắm rồi. Giờ tôi cũng có người yêu mới rồi, tôi không có thù oán gì với hắn đâu nha!

- Anh có người yêu mới rồi!

- Đúng vậy! – Rupert giơ ngón đeo nhẫn của mình ra và nói – Cô nhìn thấy không? Chiếc nhẫn làm bằng kim cương đó. Bọn tôi sắp đính hôn rồi nên chẳng có lý do gì mà đi giết hắn cả!

*

Rời khỏi phòng Rupert, Maggie đến phòng của Paul Braschi.

- Anh có quen biết gì với nạn nhân không?

- Không! Tôi chẳng có quan hệ gì với hắn cả! – Paul tức giận nói.

- Không đúng! – Maggie đáp lời – Theo tôi được biết, anh và Martin Robinson ở cùng câu lạc bộ ném bóng.

- Đó là trước kia thôi! Tôi đã nghỉ ở đó rồi!

Phòng của Paul Braschi ở tận tầng 5 lại ngược hướng với phòng của Martin nên Maggie phải xuống tận tầng 5 để hỏi. Ngồi trong phòng Braschi, Maggie hỏi:

- Anh đã nghỉ ở đó rồi!?

- Tôi nghỉ rồi!

- Tại sao anh lại nghỉ ở đó! Tôi nghe nói anh rất thích bóng ném mà.

Paul Braschi là một người to lớn nhưng dáng vẻ lại toát ra vẻ khiêm nhường, tạo cảm giác dễ bị bắt nạt.

- Tôi không chịu nổi hắn. Martin Robinson hắn là một kẻ rất khó chịu luôn cho mình là trung tâm của vũ trụ và coi thường người khác.

- Anh rất ghét anh ta!

- Ai mà chẳng ghét hắn! Tôi chẳng hiểu sao con bé Una lại yêu hắn được. Thế mà bây giờ bị hắn đá rồi đấy! Nghĩ cũng tội nhưng thôi cũng kệ!

- Lúc Robinson tự sát anh đã ở đâu?

- Tôi ở trong phòng ngủ. Tôi cũng không biết việc hắn tự sát. Vừa nãy tôi mới nghe mấy bà lầu dưới bàn tán về việc đó thôi.

- Anh có nghĩ ra ai có thù oán với nạn nhân không?

- Có! Con bé Una! Nó bị Martin đá đi tất nhiên là ôm hận trong lòng rồi!

Maggie bỗng nhìn thấy một cỗ máy kỳ lạ trong nhà Braschi liền nói:

- Ủa! Cái máy kia là gì vậy?

- Là máy ném bóng đấy! Bây giờ tôi tập ném bóng ở nhà rồi!

- Tập luyện như thế nào?

- Nếu cô ném trúng mục tiêu nó sẽ tính điểm cho cô.

*

Trở lại phòng của Robinson, Maggie đang trình bày những gì mà cô điều tra được cho Ma cà rồng nghe. Vừa nghe xong hắn đưa tay lên cằm như đang suy nghĩ. Bỗng nhiên, hắn nhận thấy Maggie đang nhìm chằm chằm vào hắn với con mắt đáng sợ.

- Cái gì thế!? – Ma cà rồng bỏ tay khỏi cằm nói – Tôi có làm gì cô đâu!

Maggie nhìn Ma cà rồng một hồi lâu rồi nói:

- Thế quái nào giới trẻ ngày nay lại có thể tung hô anh lên như là anh hùng được nhỉ?

- Sao tôi biết được chứ! – Ma cà rồng nhún vai nói – Nghe cô nói vậy, tôi mới biết là có cái tin đồn như thế đấy chứ! Cư dân mạng thì làm sao mà biết được đúng không? Lúc trước người ta còn đồn là tôi đã gây ra vụ án nhà Redson trong khi tôi có liên quan gì đâu. Sự đời bây giờ nó là như thế đấy!

Maggie nhìn Ma cà rồng rồi lắc đầu nói:

- Loạn! Loạn hết rồi!

Thế rồi, không nói về những chuyện linh tinh nữa, hai người vào vấn đề chính.

- Anh đã biết được hung thủ chưa?

Không trả lời câu hỏi của cô, Ma cà rồng chỉ xuống dưới đất.

- Cô có nhìn thấy gì kia không?

- Ủa? Máu! – Maggie nhìn xuống và nói – Một vết máu rất nhỏ nhưng vẫn là máu.

- Tôi vừa dùng luminol làm hiện ra đấy!

- Luminol! – Maggie ngạc nhiên – Tại sao anh lại có được thứ đó?

Nhưng hắn ta không trả lời mà chỉ nói về vụ án:

- Lúc mới vào phòng tôi thấy nhà cửa bừa bộn mà sao sàn nhà sạch bóng nên tôi hoài nghi. Và đúng thật là có vết máu ở đây.

- Điều đó nói lên cái gì?

- Điều đó nói nên rằng đây là một vụ giết người và tôi đã biết hung thủ trong vụ án này.