Chiều hôm đó, tôi và hắn không nói thêm với nhau bất kỳ câu nào về vụ án nữa. Hắn có gọi điện cho một đàn em và sai đi điều tra một thứ gì đó nhưng tôi không để ý xem hắn nói gì. Tôi cũng không cố gắng suy nghĩ về vụ án nữa. Nói thật, tôi quan tâm tới suy nghĩ của hắn hơn là vụ án. Mãi đến chiều tối, tên tay sai của hắn chạy về đem cho hắn một tờ giấy gì đó. Hắn xem xong rồi mỉm cười. Lúc đó, tôi đang ngồi gần đấy đọc một quyển sách, đột nhiên cảm thấy tò mò khi thấy thái độ của hắn như vậy. Không để mất thêm một chút thời gian nào nữa hắn đội mũ lên và hướng ra bên ngoài.
- Thomas! Đừng đọc sách nữa! Đi thôi! Chúng ta đã đủ bằng chứng để bắt tên hung thủ rồi!
Và thế là, tôi và hắn lên xe phóng nhanh tới nhà của hung thủ.
*
Tuy nhiên, chúng ta tạm dừng câu chuyện về “kẻ phá rối” lại một chút. Và trước khi tiếp tục, tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện như thế này:
Chiều hôm đó, sở cảnh sát, Maggie đang ngồi một mình trước đống hồ sơ trên bàn. Nhìn xung quanh, cô thấy mọi người đều đang làm việc một cách chăm chỉ.
- Phù! Weevils! – Maggie gọi sau khi cầm một vài tài liệu giấy tờ gì đó lên – Chúng ta còn vụ án nào chưa phá được không ấy nhỉ?
Weevils đứng gần đó nói:
- Còn vụ án ở phố Hell Hatson đấy!
*
Trở lại với vụ án của chúng tôi, tối hôm đó, một bóng người đang trở về ngôi nhà của hắn ta. Hắn ta đang đứng trước cửa. Tay trái hắn cầm một túi hoa quả, tay kia hắn cầm chìa khóa. Kẹp túi hoa quả vào nách kẻ đó cố gắng mở cánh cửa ra. Cánh cửa mở, kẻ đó kêu lên một tiếng:
“A!” Nhưng hoa quả đang cầm trên tay hắn bỗng nhiên rơi xuống đất.
Hắn ta nhìn rất rõ. Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn vào hắn ta.
- Một kẻ giết người liệu có thể sợ hãi khi thấy nhà mình có trộm không? Cái đó thì tôi cũng không thể biết được. – Kẻ trong bóng tối cất lời.
Kẻ kia hoảng hốt với tay đến công tắc gần đó bật điện lên:
- Ông là ai? Ông làm cái gì ở nhà tôi?
- Tôi là ai hả? – Kẻ trong bóng tối nói – Một số người gọi tôi là thám tử bóng đêm, một số người coi tôi là tội phạm tống tiền cấp độ S. Nói thật thì tôi cũng chẳng biết tôi là ai nữa.
Đèn đã sáng, kẻ kia nhìn rõ người trong bóng tối. Có hai kẻ ngồi đó, một kẻ có đôi mắt đỏ ngồi vắt chân, hai tay dang ra thành ghế, hắn ta mặc một chiếc áo cape dài, trong mặc áo sơ mi trắng, cổ đeo một chiếc khăn ascot trông giống như của một quý tộc thời xưa. Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt. Kẻ còn lại mặc một chiếc áo topcoat dáng dài với cà vạt và áo sơ mi trắng bên trong, đội một chiếc mũ baker boy và đeo cũng một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt giống kẻ kia. Kẻ có đôi mắt đỏ kia là Ma cà rồng, vậy kẻ còn lại mặc áo topcoat là ai? Vâng, các bạn không nhầm đâu. Đó chính là tôi đấy.
Đèn đã bật sáng, tôi nhìn thấy trên ghế gần đó có một tờ tạp chí. Tôi liền với tay cầm lấy và đọc như chẳng để ý gì đến cuộc nói chuyện của Ma cà rồng và kẻ kia.
Thấy chúng tôi như vậy, kẻ kia sợ hãi nói:
- Các người là ai? Tôi sẽ báo cảnh sát!
Nhưng Ma cà rồng không hề run sợ, hắn ta cười nói rằng:
- Ô.. ô... Đừng có dại. Cậu sẽ không làm vậy đâu nếu như không muốn tôi nói với cảnh sát cậu đã giết Denton Nabert như thế nào!
Kẻ kia giật mình.
- Ông đừng có vu khống! Tôi chẳng làm cái gì hết!
- Ồ! Không đâu! Cậu đã làm rất nhiều việc đấy, cậu Dustin Drimer ạ! – Ma cà rồng nói – Đầu tiên, cậu chuẩn bị một căn phòng với kết cấu giống hệt căn phòng ở nhà Denton. Tất nhiên, căn phòng đó ở trong mật thất được cách âm mà không ai biết cả. Sau đó, cậu gọi Denton đến và dọn ra một bàn thức ăn, hai người cùng ăn trong căn phòng đó và nói chuyện. Đúng lúc đó, thì bạn bè mà cậu đã hẹn từ trước đến nhà. Cậu nói với Denton ở yên trong đó và đóng mật thất lại. Cậu ra bên ngoài chào hỏi các bạn bè của cậu như không có chuyện gì xảy ra. Khi những người bạn của cậu nói chuyện hoặc chuẩn bị cho bữa tiệc, cậu lấy cớ đi đâu đó và lặng lẽ bước vào trong mật thất, lấy một cây gậy tấn công Denton từ phía sau. Denton đau điếng quay lại tấn công cậu. Hai người đã có một cuộc vật lộn. Đầu của Denton đã đập vào những họa tiết trên tường. Tất nhiên, vì cách âm tốt nên những người bên ngoài không biết gì về cuộc chiến xảy ra bên trong hết. Sau khi giết Denton xong, cậu bước ra ngoài và nói chuyện với mọi người như chưa có chuyện gì. Sau khi bạn bè của cậu về hết, cậu bắt đầu chuyển xác Denton lên xe và đưa về nhà của Denton. Cậu đặt thi thể nạn nhân xuống sàn, dọn ra một bàn thức ăn và đặt những món mà nạn nhân đã ăn lúc trước lên bàn. Như vậy, khi cảnh sát đến nơi, dựa vào những vết thâm trên cơ thể và thức ăn trên bàn sẽ kết luận đó chính là hiện trường. Và hiển nhiên cậu, người mà trong thời gian gây án đang ở nhà mình sẽ có bằng chứng ngoại phạm. Việc cậu lấy hết những món đồ giá trị trong nhà là nhằm hai mục đích. Một là đánh lạc hướng cảnh sát rằng đây là một vụ cướp của giết người. Hai là để củng cố thêm cho cảnh sát suy nghĩ rằng đây chính là hiện trường. Tuy nhiên, vẫn có một số việc mà cậu không tính trước.
- ...
- Đầu tiên là việc nạn nhân đã thu băng từ trước lúc ra khỏi nhà để xem bộ phim mình yêu thích. Nếu như nạn nhân ở nhà thì cứ ngồi đó mà xem thôi chứ cần gì phải thu lại. Điều đó cho thấy nạn nhân đã không ở nhà mình lúc bộ phim đang chiếu.
Dustin Drimer nói lại:
- Ai mà biết được lúc đó cậu ấy nghĩ gì? Có thể cậu ấy thích bộ phim đó nên thu để xem lại thì sao?
- Đúng là ông có thể chống chế như vậy? Nhưng còn cuộc điện thoại thì sao? Truman Lizander, một người bạn của Denton đã gọi điện cho cậu ấy lúc 8 giờ 15, tại sao cậu ấy lại không nghe máy. Lúc đó, cậu ấy chưa chết, tại sao lại không nghe máy, bởi vì lúc đó cậu ấy không có ở nhà mình.
Dustin vẫn cố cãi:
- Có thể lúc đó cậu ấy đang dở tay cái gì đó.
- Được! – Ma cà rồng gật đầu rồi nói – Vậy còn hóa đơn thì sao? Hóa đơn tiền nhà được tìm thấy trong hòm đựng thư. Rõ ràng hôm đó có người đến thu tiền nhà tại sao lại không gọi Nabert Denton ra để thu luôn mà lại bỏ hóa đơn vào trong hòm thư như vậy. Đó là bởi vì người thu tiền biết trong nhà không có ai, bởi lúc đó cửa nhà đang khóa ngoài. Lúc phát hiện ra xác chết cửa nhà mở nhưng lúc người thu tiền đến cửa nhà đóng, chỉ cần điều tra hôm đó người nào đến thu tiền là rõ ràng cả thôi. Việc cậu để cửa mở cũng không có gì là lạ vì cậu muốn nạn nhân được phát hiện càng sớm càng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc xác định thời gian tử vong và ảnh hưởng đến chứng cứ ngoại phạm của cậu.
Dustin vẫn không chịu nhận tội:
- Cứ cho là lúc đó Nabert không có ở nhà đi thì điều đó cũng đâu nói lên cái gì chứ! Tôi đâu có động cơ gì để giết Nabert đâu.
Ở trên bàn có một tách trà. Ma cà rồng uống xong và nói:
- Động cơ của cậu có liên quan đến thân phận thật của Boris Sabel.
- !!! – Nghe đến đây, Dustin giật mình nhưng vẫn cố chấn tĩnh.
Ma cà rồng mỉm cười nói tiếp:
- Lúc đầu, tôi không hiểu tại sao lại có kẻ muốn phá đám Boris Sabel làm gì? Có thù oán gì chăng? Nhưng nếu vậy tại sao kẻ đó chỉ phá Sabel khi anh ta đi làm? Vậy thì chỉ có thể là có kẻ nào đó được lợi khi Sabel nghỉ việc thôi. Nhưng lợi lộc gì nào? Chắc chắn không phải là những đồng nghiệp cùng chỗ làm ghen ghét với anh ta vì anh ta đã chuyển chỗ làm liên tục mà. Vậy thì chỉ có thể là có kẻ nào có lợi khi anh ta ở yên trong nhà thôi. Tôi đã cho người điều tra thân phận của Sabel và biết được sự thật. Boris Sabel là con riêng của một chính trị gia, tuy nhiên, anh ta lại không biết điều đó. Mẹ anh ta đã giấu anh ta điều đó. Lúc này đây mọi việc đã được sáng tỏ. Có lẽ sáu tháng trước khi Sabel nghỉ việc và đến ở chỗ cậu đã có một bức thư cùng với tiền mà ông bố chính trị gia đó gửi cho Sabel. Tuy nhiên, người nhận được lại không phải Sabel mà là cậu. Lúc đó, cậu đã nghĩ rằng nếu Sabel cứ không tìm được việc thì ông bố chính trị gia kia sẽ gửi tiền đến và mình sẽ có được nhiều hơn. Đó chính là lý do mỗi khi Sabel đi làm ở đâu cậu luôn tìm cách để đột nhập vào phá đám anh ta và đúng là mỗi lần anh ta bị đuổi việc thì lại có tiền được gửi đến thật nhưng người nhận lại là cậu. Tuy nhiên, khi Sabel làm cùng nhà máy với Denton. Denton đã phát hiện ra vụ việc. Có lẽ trong lúc cậu đang định phá cái gì để đổ tội cho Sabel thì bị Denton phát hiện. Denton đã tống tiền cậu và muốn cậu chia số tiền mà bố Sabel đã gửi đến. Hôm xảy ra án mạng, hai người đã ở trong mật thất và nói chuyện đó. Tất nhiên, chuyện này không thể để bạn bè của cậu biết được nên cậu đã để Denton ở trong mật thất khi họ tới và lúc sau quay lại giết Denton.
- Không đúng... – Dustin run run chỉ tay vào Ma cà rồng nói – Bằng chứng! Ông không có bằng chứng gì hết!
- Bằng chứng! Có chứ! – Ma cà rồng nói – Bằng chứng chính là ở trong ngôi nhà này. Nếu cảnh sát tìm được một căn hầm an toàn có kết cấu giống hệt với hiện trường vụ án và có những họa tiết hoa văn giống hệt trên người nạn nhân thì họ sẽ nghĩ gì nhỉ?
- Không đúng... – Dustin cãi lại – Căn phòng đó thì nói lên gì? Tôi thích làm một căn phòng bí mật như vậy đấy, kết cấu hay họa tiết trên tường đâu nói lên được điều gì. Tôi thích làm một căn phòng giống hệt với của Denton đấy, vấn đề gì không?
Đến đây, Ma cà rồng đứng dậy nói:
- Anh vẫn không hiểu hay sao? Căn phòng không phải là bằng chứng mà là những dấu vết Denton để lại khi ở đây mới là bằng chứng. Thử hỏi tại sao phòng bí mật mà anh không nói cho ai biết lại có dấu vân tay hay tóc của Denton ở đó. Cứ cho là anh đã xóa hết tóc hay vân tay đi thì vẫn còn một thứ...
- ...
- Đó là máu. Nabert Denton đã chết ở trong đó chắc chắn phải có vết máu, chỉ cần cảnh sát kiểm tra bằng luminon là ra ngay thôi. Kẻ giết người chính là anh.
Đến đây, Dustin gần như tuyệt vọng, hai tay buông thõng xuống và ngửa mặt lên trời. Thế rồi không hiểu nghĩ gì hắn đột nhiên mỉm cười nói:
- Nói nhiều như vậy thế tóm lại là ông muốn gì nào? – Dustin trở lại bình thường và nhìn thẳng vào mắt Ma cà rồng nói – Tôi đã nghe về ông. Ông chỉ muốn tiền thôi đúng không. Ông muốn bao nhiêu?
Nghe đến đây, tôi bỗng ngả tờ tạp chí xuống và liếc mắt nhìn Ma cà rồng. Ma cà rồng không nói gì hết. Hắn chỉ giơ một ngón tay lên.
- Một triệu? – Dustin nói.
- Không! – Ma cà rồng trả lời – 100 triệu
- Cái gì! – Dustin thét lên – Ông nghĩ tôi giết người ra tiền à? Tôi lấy đâu ra số tiền đó chứ?
Ma cà rồng cười nói:
- Giết người ra tiền thì không! Nhưng phá hoại người khác để kiếm tiền thì có! Không phải cậu đã làm rồi đấy sao? Thế số tiền mà bố của Boris Sabel gửi cho cậu ta đâu rồi.
Dustin dang tay ra nói:
- Ông không thấy sao? Tôi đã dùng nó để xây nhà rồi! Chính là ngôi nhà này đấy!
Ma cà rồng nhìn xung quanh căn phòng và nói:
- Vậy cậu có thể trả cho tôi được bao nhiêu?
Dustin im lặng, cắn môi suy nghĩ rồi nói:
- 25 triệu! Đó là con số duy nhất mà tôi có thể đưa ra rồi!
Trên chiếc bàn gần đó có để một lọ hoa. Ma cà rồng cầm nó lên và nói:
- Quá ít! Cậu nghĩ tôi có thể đồng ý à?
- Thế ông muốn tôi phải làm thế nào đây! – Dustin xuống nước nói – Hay là thế này đi, tôi sẽ chia số tiền đó ra thành từng đợt rồi trả dần cho ông. Ông thấy thế nào?
- Không! – Ma cà rồng đặt lọ hoa lại vị trí cũ và nói – Nếu như là cách đây một năm có lẽ tôi sẽ đồng ý nhưng đáng tiếc bây giờ lại không được.
- Tại sao?
Ma cà rồng quay ra phía Dustin mỉm cười nói:
- Đã có một số chuyện xảy ra và từ đó tôi đặt ra luật là phải lấy tiền luôn chứ không lòng vòng.
- Vậy ông muốn tôi phải làm thế nào đây? – Dustin mệt mỏi nói – Ông có báo tôi với cảnh sát thì ông cũng có được một đồng nào đâu! Bỏ qua cho tôi thì ít nhất ông còn được 25 triệu.
- Thôi được rồi! – Ma cà rồng nói và lấy từ trong người ra một tờ giấy. – Tôi lấy 25 triệu đó nhưng cậu phải làm giúp tôi một số việc để bù vào số tiền thiếu đó.
- Việc gì? – Dustin hỏi.
Ma cà rồng đưa tờ giấy trên tay mình cho Dustin xem cùng với một cây bút. Dustin nhận tờ giấy của Ma cà rồng và đọc:
- Giấy hủy kiện... Đây là cái gì?
Trong lúc Dustin chưa hiểu, Ma cà rồng giải thích:
- Cậu tưởng tôi điều tra mà không biết gì về gia đình cậu sao? Cách đây mấy tháng, chú của cậu đã mất trong một vụ tai nạn và gia đình cậu đang kiện gia đình kia vì đã đâm chú cậu đúng không?
- Đúng rồi... Nhưng như thế thì sao?
Ma cà rồng nói:
- Theo luật pháp nếu một người trong gia đình cậu hủy kiện thì gia đình kia sẽ được trắng ắn. Bây giờ cậu ký giấy hủy kiện này thì gia đình kia chắc chắn sẽ bỏ rất nhiều tiền để mua lại rồi.
- Nhưng... – Dustin vẫn còn do dự nói – Nếu tôi làm vậy gia đình tôi sẽ không được một đồng nào và họ sẽ quay sang giết tôi mất.
- Thế bây giờ cậu muốn thế nào? – Ma cà rồng chắp tay đằng sau nghiêm nghị nói – Cậu hãy nghĩ kỹ đi, nếu cậu bị bắt đi tù rồi thì dù gia đình bị cáo có bồi thường bao nhiêu cũng chỉ có người nhà cậu hưởng thôi chứ cậu có được đồng nào đâu đúng không?
Im lặng một chút, Ma cà Rồng nói tiếp:
- Vậy... cậu sẽ lựa chọn phương án nào đây?
Không còn sự lựa chọn nào khác. Dustin thở dài nói:
- Ông thắng rồi! Ông đúng là đáng sợ như người ta vẫn nói! Tôi sẽ ký!
*
Tối hôm đó, cầm theo một vali tiền của Dustin, tôi theo hắn đi ra khỏi ngôi nhà. Khi đã ngồi vào trong xe, tôi mới quay sang hỏi hắn:
- Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?
Hắn rút từ trong túi ra một chiếc điều khiển, ấn nút rồi nói:
- Chúng ta cần đến một nơi trước đã. Tôi có hẹn với một người ở đó.
Xe chuyển bánh. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lúc đó, tôi không để ý, có một chiếc xe cảnh sát chạy ngược lại với hướng chúng tôi.
*
Xe đến nơi, tôi bước xuống. Ma cà rồng cũng bước ra khỏi xe. Địa điểm là một con đường vắng vẻ ở ngoại ô. Vào trời tối, không có ánh đèn, trông con đường này u ám kinh khủng. Phía trước chúng tôi là một người đàn ông đang ngồi trong một chiếc xe lớn. Thấy chúng tôi, người đàn ông đó mở cửa xe bước ra. Tôi nhìn rõ, từ phía sau xe, cô bé Anna Label cũng bước xuống cùng.
Trong lúc tôi đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì người đàn ông bước đến và nói:
- Cậu chính là người đã gọi điện cho tôi đúng không?
- Đúng! – Ma cà rồng nói.
- Cậu nói có thể giúp đỡ tôi đúng không?
- Đúng!
Người đàn ông đó nhìn chúng tôi với vẻ khả nghi nói:
- Cậu là ai?
Ma cà rồng cười xòa:
- Báo chí gọi tôi là Thám tử bóng đêm Ma cà rồng.
- Hả? – Người đàn ông đó ngây người trong giây lát.
Bất giác lùi lại. Ông ta giơ ngang tay ra trước mặt Anna như đang bảo vệ đứa con gái của mình.
- Cậu muốn gì? Tôi chỉ là một người làm ăn lương thiện, tôi chả có gì để cậu tống tiền đâu.
Ma cà rồng bước đến và nói:
- Ông Label! Ông hiểu nhầm rồi! Tôi chỉ muốn giúp ông thôi.
Nói đoạn, hắn giơ tờ giấy hủy kiện của Dustin ra.
- Ông xem! Chỉ cần ông cầm tờ giấy này đến tòa án là xem như ông được trắng án ngay mà không bị một chút tổn hại nào.
Người đàn ông không tin vào mắt mình nữa. Ông ta nhận lấy tờ giấy từ tay của hắn và xem. Tuy nhiên, vẫn còn chút dè chừng, ông Label thận trọng hỏi:
- Tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu muốn gì ở tôi?
- Ha... ha... – Ma cà rồng cười nói – Tôi chả cần gì ở ông hết. Không những thế tôi còn cho ông tiền nữa là đằng khác.
Vừa nói, hắn vừa đưa tay về phía tôi. Hiểu ý, tôi liền đưa vali tiền cho hắn. Thế rồi, hắn đưa cho ông Label và nói:
- Ông nhìn đi! 25 triệu đấy! Tôi không cần ông phải làm gì cho tôi hết, chỉ cần sau này nếu cảnh sát có đến hỏi thì ông hãy nói rằng ông đã dùng tiền để mua tờ giấy hủy kiện từ tôi. Ông yên tâm, theo luật pháp thì hoàn toàn có thể mua lại như thế nên ông không bị gì đâu.
Ông Label không còn tin đây là thật nữa. Nhưng ông ta vẫn cảm thấy chưa yên tâm hỏi lại.
- Nhưng tôi vẫn không hiểu! Sao cậu lại giúp tôi, tôi và cậu đã từng quen nhau à?
Ma cà rồng nhìn sang cô bé Anna. Hắn biết cứ thế này thì ông Label sẽ chẳng thể yên tâm được nên đành nói:
- Ông cứ biết là tôi có quen với một người rất thân của ông là được rồi!
Ông Label không hiểu. Ông ta thực sự không hiểu người mà Ma cà rồng đang nhắc tới là ai. Ông ta điểm qua những người thân trong đầu mình nhưng đều không có khả năng. Tuy nhiên, ông ta cũng không hỏi thêm nữa. Ông ta đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về các thám tử bóng đêm. Ông ta cũng biết trên đời có những vị thám tử vô cũng quái dị, nếu ông ta hỏi thêm nữa có khi hắn đổi ý lại đòi lại cả giấy lẫn tiền thì dở.
Sau khi cảm ơn rối rít, người đàn ông đó cất vali lên xe và khỏi động máy. Chỉ có cô bé Anna vẫn còn đứng lại với chúng tôi. Tiếng khởi động xe vang lên. Cô bé đó người mắt lên nhìn chúng tôi và nói:
- Ông chính là người đàn ông trong văn phòng thám tử đó đúng không?
- ... – Ma cà rồng không nói gì mà chỉ nheo mắt lại và mỉm cười khó hiểu.
- Tôi không biết người ở trong đó lại là Ma cà rồng mà mọi người hay nhắc tới.
Ma cà rồng cúi thấp người xuống và cười nói:
- Cô bé! Cô có còn có yêu cầu gì nữa không!
Anna cười tươi nói:
- Ông yên tâm! Tôi sẽ không nói chuyện này với ai đâu.
Thế rồi, cô bé chạy lên xe với bố mình.
Hai bố con đó đi rồi, trên đường chỉ còn lại chúng tôi. Lúc này, tôi mới quay sang hỏi hắn:
- Ngay từ đầu, cậu đã biết Dustin là người nhà của gia đình đã kiện cô bé kia rồi đúng không?
Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ nói:
- Tôi đã từng nói với cậu câu này chưa nhỉ: bất kể cậu thông minh đến đâu nếu trí thông minh của cậu đặt sai chỗ cậu vẫn chỉ là kẻ ngốc. Tôi chỉ đang làm việc mà mình giỏi nhất thôi. Nếu lần sau cô bé đó vướng phải một vụ kiện khác chưa chắc tôi đã giúp được.
- Tôi hiểu... tôi hiểu... – Tôi bỏ mặt nạ và cởi áo khoác ra để trên tay cười nói – Đôi lúc cậu cũng tử tế lắm V ạ... nhưng chỉ là đôi lúc... đôi lúc thôi...
Nói đến đây, tôi chợt nhận ra có gì đó không đúng:
- Khoan đã! Chúng ta cứ để Dustin như vậy liệu có ổn không?
Ma cà rồng đang đứng quay lưng lại với tôi, hắn bỗng mỉm cười và quay lại nói:
- Ôi trời! Tôi chỉ nói là không tố giác hắn thôi chứ nếu như có một nữ cảnh sát nào đó vô tình điều tra ra được thì tôi đâu có quan tâm.
- Ồ! – Tôi mỉm cười và chợt hiểu ra tất cả mọi chuyện – V này! Đã có ai nói với cậu câu này chưa? Cậu đúng là một thằng khốn nạn.
- Ôi trời! – Hắn ta mỉm cười và nói – Tôi đã nghe câu nói đó đến nhàm cả tai rồi!
- Ha... ha... ha... ha...
Tôi không nói nữa. Tôi chỉ cười. Hắn cũng cười. Nụ cười của hắn như thể muốn nói với tôi rằng:
“Haiz!!! Lúc nãy thằng nào vừa mới khen mình tử tế ấy nhỉ?”
*
Cùng lúc đó, tại nhà của Dustin, có hai cảnh sát đứng trước cửa và nhấn chuông. Dustin chạy ra mở cửa và nói:
- Hai người là... – Hắn ta nhìn hai người trước mặt với vẻ hồ nghi.
Maggie liền giơ thẻ cảnh sát lên và nói:
- Tôi là cảnh sát. Anh đã bị bắt vì nghi ngờ là hung thủ sát hại Nabert Denton. Anh có quyền im lặng, tất cả những gì anh nói đều có thể là bằng chứng chống lại anh trước tòa.
Dustin bỗng chốc hóa tượng không nói được lời nào hết. Khi Weevils khóa còng tay vào, hắn ta mới lấy lại ý thức. Trong phút chốc, hắn ta tức giận ngửa mặt lên trời thét:
- MA CÀ RỒNG! MÀY LÀ MỘT THẰNG KHỐN NẠẠẠNNNN!!!!
*
Gần như là cùng lúc, tại chỗ của chúng tôi.
- Hắt xì!!! – Ma cà rồng hắt xì một cái.
- Cái gì thế! – Tôi quay sang hỏi – Ma cà rồng mà cũng bị cảm lạnh sao?
Hắn ta liền quay sang tôi nói:
- Có gì lạ đâu! Ma cà rồng thì cũng là con người bình thường thôi.
- “Ma cà rồng cũng là con người”? – Tôi lẩm bẩm rồi nói tiếp – Tôi tưởng cậu là một con ma cà rồng bất tử sống 1000 năm.
Hắn ta biết tôi lại bắt đầu thắc mắc nên gạt phắt đi.
- Thôi! Thôi! Thôi! Cậu đừng có xàm nữa! Chúng ta mau về thôi! Ngày mai tôi còn phải thu dọn đồ đạc và trả lại văn phòng. Đi về, về thôi!
Và thế là chúng tôi lên xe trở về nhà.