Thám Tử Bóng Đêm

Chương 38: Hai vụ án (1)




Các bạn! Trong cuộc đời tôi đã gặp rất nhiều những người quái dị. Có những người là do hội chứng tâm lý, có những người là do sở thích cá nhân. Có những người quái dị từ ngoại hình, có những người là do tính cách. Tuy nhiên, nếu được hỏi kẻ lập dị nhất là ai thì tôi có thể trả lời đó chính là hắn. Và nếu có ai hỏi người thông minh nhất mà tôi từng gặp là ai thì câu trả lời cũng vẫn là hắn. Hắn là ai? Tôi không biết. Tên tuổi hắn thế nào? Tôi không biết. Mặt mũi hắn ra làm sao? Nói thật là tôi cũng không biết nốt. Điều duy nhất mà tôi biết là hắn chính là tên tội phạm tống tiền gian xảo nhất và cũng là thám tử bóng đêm tài giỏi nhất mà tôi từng gặp. Hắn thường sống trong một quán bar trên phố Demon Hell (tuy nhiên đó là một địa điểm bí mật không phải ai cũng biết). Hắn thường xuyên điều tra về các vụ án mà cảnh sát chưa phá được và khi biết hung thủ hắn lại quay ra tống tiền hung thủ. Tôi không thích hắn ở điều đó. Mỗi lần tôi nói hắn thì hắn luôn có cách để phản biện lại tôi. Tôi không muốn quan tâm đến hắn nữa nhưng hắn lại luôn có cách xuất hiện trong cuộc sống của tôi.

Trong những ngày hợp tác chung với hắn tôi đã chứng kiến kha khá những vụ án kỳ lạ. Có thể kể đến như vụ án về tên cướp quái dị luôn để lại dấu hiệu sau khi ăn cướp [1], vụ án trò chơi của kẻ đầu độc mà chúng tôi phải đặt cược bằng cả tính mạng của mình, hay vụ án về gã MC tử thần và show truyền hình của gã... Trong số đó vụ án mà tôi nhớ nhất là vụ án “kẻ quấy rối” mà tôi sắp kể sau đây.

Vụ án không làm tôi thích thú, nó cũng không quá phức tạp như những vụ án khác nhưng có lẽ nó đã giúp tôi hiểu hơn về một phần con người của hắn.

Câu chuyện bắt đầu từ khi một cô bé tên Anna đến nhờ hắn giúp một việc.

Đã từ lâu rồi tôi luôn có thắc mắc, đó là Ma cà rồng lấy đâu thông tin để phá án. Câu trả lời chính là ở cái quán bar của hắn. Đó chính là nơi hắn thu thập thông tin từ các nguồn khác nhau. Hắn cũng có cả một mạng lưới thông tin của riêng mình nữa. Và cũng có những lúc hắn đích thân ra mặt điều tra như vụ án về tay nghị sĩ dưới đây là một ví dụ.

Chuyện là, gần đây hắn điều tra về vụ án tham nhũng của ngài nghị sĩ Adam Wolf. Vụ án không quá phức tạp nhưng lại cần rất nhiều thời gian. Hắn cần phải theo dõi những người đã đến thăm ông nghị sĩ ấy. Nếu thành công hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền nhưng hắn cũng biết rủi ro là rất lớn. Và để tiện cho việc theo dõi hắn đã thuê ngay ngôi nhà đối diện với nhà ông ta để quan sát. Hắn thuê ngôi nhà đó trong vòng một, hai tháng. Cải trang thành một người tên William Borrow. Lấy nghề nghiệp là thám tử. Hắn nói với chủ ngôi nhà đó hắn là một thám tử và cần thuê ngôi nhà để làm văn phòng. Người chủ đó đồng ý và thế là hắn dọn nhà đến ngay.

Tôi hỏi hắn: tại sao lại chọn cải trang thành một thám tử. Hắn cho biết: bởi vì đó là một công việc nhàm chán không thu hút sự chú ý, mức lương của thám tử cũng thấp và nếu như một hay hai tháng sau hắn không có tiền và phải trả lại ngôi nhà thì cũng chẳng có ai nghi ngờ. Hắn nói thế và đúng thật là như vậy. Từ khi hắn treo cái biển “văn phòng thám tử” lên căn nhà đó, văn phòng ế ẩm chẳng có khách nào. Hắn biết thế và hắn cũng chẳng bận tâm, bởi vì cái văn phòng đó chỉ là vỏ bọc thôi chứ hắn có phải một thám tử thật đâu. Không có ai đến hắn càng có nhiều thời gian để quan sát con mồi của mình.

Tuy vậy, thỉnh thoảng vẫn có 1, 2 người tìm đến văn phòng của hắn. Đa phần đều là những vụ tìm chó, tìm mèo, tìm chìa khóa rồi tìm người yêu cũ,... Với những vụ như thế hắn đều niềm nở đón tiếp khách hàng và làm tròn trách nhiệm. Hắn giải thích: “Ờ thì cũng phải giả vờ làm ăn chút, nếu thuê ngôi nhà rồi lại chẳng thấy làm ăn cái gì thì cũng đáng nghi đúng không?”. Và đúng thật là như thế, hắn chỉ nhận mấy vụ lặt vặt như vậy thôi, chứ nếu mấy vụ án khó quá là hắn từ chối, từ chối ngay lập tức. Hắn thuê ngôi nhà này đâu phải để làm thám tử, cái gì cũng nhận thì hắn trở thành thám tử thật à.

Đó cũng là lý do khi cô bé Anna đến nhớ hắn giúp đỡ thì hắn đã từ chối cô ấy.

Câu chuyện bắt đầu từ thứ hai tuần trước. Tôi muốn ghé qua xem hắn thế nào, và tôi gặp cô bé Anna ở đó. Trông cô bé khá nhỏ nhắn với mái tóc xõa ngang vai. Bên ngoài một chiếc áo khoác, bên trong cô mặc một chiếc áo đồng phục cấp 3. Tôi đoán cô bé mới tan trường về. Tôi tự hỏi một cô bé cấp 3 thì lấy đâu ra tiền để nhờ hắn nhỉ?

Lúc tôi đến, có vẻ như cô bé cũng mới gặp hắn. Hai người vẫn chưa nói với nhau được nhiều lắm. Trong phòng khách cô bé đó ngồi trước mặt Ma cà rồng (lúc này đang cải trang thành William Borrow). Cô có vẻ sợ. Ma cà rồng bảo tôi rót cho cô bé một cốc socola nóng. Tôi rót cho cô bé một cốc và rót hai cốc cho cả chúng tôi. Thế là câu chuyện bắt đầu:

- Đó là một vụ tai nạn thảm khốc! – Cô bé kể lại bằng một giọng chậm rãi – Chiếc xe đó đã đi ngược chiều nên bố tôi đã đâm phải hắn ta. Tuy nhiên, hắn ta đã chết nên bố tôi lại bị kết tội. Trên đường không có camera nên chẳng thể nào chứng minh bố tôi nói thật được. Và thế là gia đình nạn nhân quay sang kiện bố tôi.

Cô bé bắt đầu kể lại chi tiết. Tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện, thi thoảng lại cầm cốc socola lên và uống một ngụm. Uống được một ngụm, tôi bỏ xuống. Socola của tên này ngọt quá! Socola vốn đã ngọt mà hắn còn cho thêm đường vào nữa hay sao ấy. Tôi nghĩ thế và nhìn sang cốc của Anna. Cô bé uống sạch. Làm thế quái nào cô bé có thể uống hết được nhỉ? Có lẽ cô bé sợ quá, tôi thầm nghĩ. Cô bé sợ cái gì, tất nhiên không phải sợ tôi mà là sợ hắn.

Cái gương mặt của hắn (ý tôi là cái gương mặt mà hắn cải trang thành ấy), nói là xấu thì không xấu nhưng lúc nào hắn cũng hằm hằm như thể muốn dọa người ta. Theo như lời hắn nói, hắn phải làm như thế để tránh gây sự chú ý. Chẳng ai muốn lại gần một thằng có cái mặt không chơi được như vậy cả. Và tất nhiên, vì không ai chú ý đến nên vỏ bọc của hắn sẽ không bị phát hiện.

Tôi cũng chẳng biết có thật là như thế không nữa nhưng tôi cũng không quan tâm đến điều đó và chú tâm trở lại câu chuyện.

Cô bé kể xong hết, Ma cà rồng khoanh tay trước ngực, tay trái của hắn đưa lên trước mặt vân vê cọng tóc đang rủ xuống trán hắn. Cuối cùng sau một hồi im lặng hắn bỏ tay xuống và nói:

- Ukm... Cô Anna này... Họ tên đầy đủ của cô là gì nhỉ?

- Anna... – Cô bé đáp – Anna Label, thưa ngài.

- Ukm... – Ma cà rồng gật đầu rồi nói tiếp – Cô nói là gia đình kia kiện bố cô đúng không?

- Dạ đúng!

Nói đoạn, hắn quay sang tôi hỏi:

- Thomas! Trong trường hợp như thế thì sẽ như thế nào?

Động tới vấn đề chuyện môn, tôi đành suy nghĩ nghiêm túc rồi nói:

- Tôi không biết rõ vụ tai nạn này được xếp vào loại nào nhưng tôi đoán nếu phiên tòa kéo dài bố cô ấy sẽ phải chơi một “trò chơi bóng tối” theo đúng quy định của pháp luật.

- Đúng vậy! – Anna nói – Trò chơi sẽ được tổ chức vào đầu tháng sau.

- Nhưng chỉ cần một người trong gia đình nạn nhân ký giấy hủy kiện thì mọi việc coi như được giải quyết.

- Đúng vậy! – Cô bé kia nói – Nhưng gia đình bên kia còn lâu mới chịu ký giấy.

Nghe xong như vậy, Ma cà rồng trầm ngâm rồi nói:

- Nhưng cô muốn tôi phải làm gì đây?

- Tôi không biết! – Anna nói mà như kiểu sắp khóc đến nơi – Ông hãy làm gì đó đi! Không phải ở bên ngoài ông quảng cáo là có thể giải quyết mọi vụ án sao?

Trái với thái độ của Anna, Ma cà rồng vẫn rửng rưng lắc đầu nói:

- Xin lỗi! Tôi không thể giúp được gì hết! Điều duy nhất mà tôi có thể khuyên cô là hãy đáp ứng mọi yêu cầu của gia đình bên kia đưa ra.

Nghe đến đây, cô bé bỗng úp mặt vào tay khóc. Tôi sửng sốt. Không ngờ cô bé này lại dễ khóc như vậy. Tôi nhìn sang phía bên hắn. Hắn chẳng có thái độ gì. Cô bé càng khóc to hơn nữa. Bất đắc dĩ tôi đành đứng dậy an ủi cô bé mấy câu.

Cô bé ra về. Nhìn theo bóng cô bé đi ra ngoài cửa tôi đành quay lại với hắn. Hắn với tay lấy một quyến sách và bắt đầu đeo kính. Có vẻ, lúc cô bé đến hắn đang đọc dở một quyển sách nên bây giờ hắn đọc tiếp. Cầm ba cốc socola uống dở trên bàn tôi bắt đầu nói.

- Chuyện này là sao đây?

Ma cà rồng nằm ườn trên ghế sofa và nói:

- Tôi đã tìm ra bằng chứng của tên nghị sĩ kia rồi! Nhưng tôi vẫn muốn có thêm nhiều tội chứng khác. Nhiều bằng chứng hơn, tội nặng hơn thì hắn sẽ nôn ra nhiều tiền hơn chứ sao?

Tôi mang ba cốc socola đó vào trong gian bếp để rửa. Gian bếp nối liền với phòng khách nên tôi nói:

- Tôi không hỏi về chuyện đó! Tôi hỏi về cô bé kia cơ. Cậu định để mặc cô bé kia sao?

- Tôi có thể làm gì nào? – Ma cà rồng để quyển sách trên tay sang một bên nói – Tôi chỉ là một thám tử kiêm tội phạm tống tiền, ở đây không có vụ án không có bí ẩn, cũng chẳng có tên tội phạm nào cho tôi tống tiền cả. Cậu bảo tôi phải làm gì? Ngược lại, cậu là một luật sư, nếu cậu muốn bào chữa cho gia đình cô ấy thì tôi sẽ không phản đối đâu.

Lúc này tôi bước ra từ gian bếp nói:

- Đừng nói với tôi là cậu thấy vụ đó rắc rồi quá nên cậu từ chối đấy nhé!?

- Đó là cậu tự nói đấy nhé!

Tôi cũng ngồi xuống và cầm đại một quyển sách gần đó và bảo:

- Cậu không cảm thấy cô bé đó rất đáng thương sao? Phải nhờ tới thám tử chắc cô ấy phải tuyệt vọng lắm!

- Thật đáng tiếc! – Ma cà rồng xoay người và úp mặt vào ghế nói – Nếu cô bé đó lớn hơn một chút thì tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng đáng tiếc đó chỉ là một cô bé mới lớn.

- Cái quái gì!? – Tôi bức xúc – Cậu không thể nghĩ ra cái gì nó trong sáng hơn được à?

- Hạt dẻ! – Trên ghế có một cái chăn mỏng, hắn kéo lên và cuộn tròn trong đó.

- Cậu nói cái gì cơ!

- Đậu đỏ! – Hắn lại nói một câu chẳng liên quan.

- Cậu có nghiêm túc với những gì tôi nói không đấy!

- Không! – Hắn trả lời và nói thêm một câu nữa – Hạt tiêu.

- Cậu là đồ đáng ghét! – Trên ghế chỗ tôi ngồi có một cái gối. Tôi cầm lấy và ném về phía hắn.

Hắn lấy chiếc gối để gối đầu luôn và nói thêm một câu nữa:

- Bánh nướng!

Tôi thở dài. Hắn ta là như thế. Thỉnh thoảng hắn lại nói vài câu mà tôi nghĩ là hắn cũng chẳng hiểu hắn đang nói cái gì. Tôi không quan tâm đến hắn nữa và mặc lại áo khoác rồi ra về.

*

Tuần sau đó, tôi không để ý đến hắn nữa. Tôi muốn giúp đỡ cô bé kia nhưng chẳng tìm thấy bất kỳ một thông tin nào. Trong tuần đó, tôi có phá vài vụ án, hắn cũng không gọi điện gợi ý hay nhắn tin trêu trọc tôi điều gì. Tôi chợt nghĩ, liệu có phải hắn đang giận tôi không nhỉ? Tôi không biết! Cái này thì khó nói lắm. Tình tình hắn khá thất thường. Đôi lúc hắn như một kẻ lão luyện từng trải, đôi lúc hắn lại như một đứa trẻ con. Tôi không muốn tiếp tục nghĩ về hắn nữa và tiếp tục công việc.

Cuối tuần đó, tôi đành đến tìm hắn. Không phải để xem hắn có giận hay không mà là để đảm bảo hắn không làm điều gì dại dột. Khi còn ở quán bar, trong phòng thí nghiệm của hắn có nhiều thứ quái dị lắm. Có những lúc hắn thiêu cháy căn phòng đó trong một vụ nổ. Cũng có lúc một con quái vật robot từ trong đó chạy ra. Tuy hiện thời hắn đã rời xa quán bar cũng đã rời xa cái phòng thí nghiệm đó nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn làm những việc dại dột. Tôi không dám chắc điều gì sẽ xảy ra với hắn nữa nên cứ đến kiểm tra cho chắc.

Tôi đến nơi, hắn ta đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn. Tôi vẫn biết là thỉnh thoảng hắn vẫn có một hai vị khách nhưng không ngờ lại trùng hợp đúng lúc tôi đến thế này. Tôi để ý, hắn mặc một chiếc áo len gile xanh lam viềm đỏ tía, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cổ đeo một chiếc cà vạt sọc chéo trắng nâu. Tôi hơi bất ngờ vì điều đó. Thông thường vì không muốn gây sự chú ý, cũng không muốn khách hàng đến quá nhiều nên mỗi lần có khách đến hắn đều ăn mặc hết sức xuề xòa nhưng lần này hắn lại mặc rất một bộ quần áo rất chỉnh chu. Điều đó khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

Vừa thấy tôi bước tới hắn đã gọi lớn:

- A! Thomas à! Lại đây nghe câu chuyện xem anh có giúp gì được không này?

Nghe thấy thế tôi đanh bước tới và chào người đàn ông đó. Ông ta cúi chào, khúm núm và bắt đầu kể lại câu chuyện của bản thân.

Câu chuyện của người đàn ông khá đơn giản. Anh ta tên là Boris Sabel, một sinh viên chế tạo máy móc, mới ra trường được một năm trước. Câu chuyện bắt đầu từ nửa năm trước khi nhà máy chỗ anh ta làm bị cháy nổ, công ty phá sản, thế là anh ta phải làm chỗ khác. Câu chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như anh ta không ngừng gặp những rắc rối và buộc phải nghỉ việc liên tục. Và mọi chuyện còn tồi tệ hơn nữa khi Denton, một người bạn của anh ta bị chết sau khi rủ anh ta đến làm việc ở công ty mình. Quá sợ hãi khi chứng kiến những điều đó, anh Boris đành chạy tới và tìm sự giúp đỡ của hắn.

Nghe xong câu chuyện, hắn chẳng có vẻ gì như đang suy nghĩ. Đặt tách trà xuống, hắn ta từ tốn hỏi:

- Anh Sabel! Anh có suy nghĩ gì về việc này không?

- Tôi không biết! – Anh ta nói – Rõ ràng là có kẻ đang phá rối tôi. Hắn ta theo dõi xem tôi làm việc ở đâu và tìm cách phá hoại. Lần này hắn đã giết chết người bạn thân của tôi.

- Anh nói có kẻ phá rối! Anh có nghĩ đó là ai không?

- Tôi không biết nhưng không thể có sự trùng hợp như vậy được! Tại sao tôi làm việc ở đâu cũng có chuyện. Chỉ có thể là có kẻ phá rối tôi thôi.

- Trong nửa năm anh đã làm việc ở bao nhiêu nhà máy!

- Bảy nơi! – Anh ta nói – Một con số khủng khiếp với một người chỉ muốn ổn định như tôi. Như vậy trung bình mỗi tháng tôi lại chuyển chỗ làm một lần.

- Anh nói ở chỗ làm anh gặp rắc rối. Chính xác là những việc gì?

- Có rất nhiều! – Sable nói – Khi thì đồng nghiệp cơ quan bị mất tiền và tôi bị vu oan lấy trộm, lúc thì máy móc do tôi vận hành bị chậm tiến độ làm ảnh hưởng tới cả đội dù tôi đã kiểm tra máy móc rất nhiều lần không thể có chuyện xảy ra lỗi được. Những điều đó khiến tôi không thể không nghĩ là có kẻ đang chơi khăm mình. Và tôi đã đúng...

- ...

- Lần gần đây nhất, trước khi tôi chuyển về nhà máy của Denton, trong lúc các nhân viên đang ăn trưa, tôi có việc nên đã vào kiểm tra lại máy móc thì thấy một kẻ bịt mặt đang cố tháo dỡ linh kiện của máy ra. Tôi nhanh chóng kêu lên: “Mày làm cái gì đấy!”. Kẻ kia thấy thế bỏ linh kiện lại rồi chạy đi. Tôi chạy đuổi theo kẻ đó. Hắn ở đằng trước. Tôi nhảy lên túm vào người hắn. Cả hai chúng tôi ngã lăn xuống đất, một cuộc vật lộn diễn ra. Tôi cố gắng hết sức nhưng hắn không phải hạng vừa. Chúng tôi lăn qua lăn lại. Nhưng khổ nỗi trong đó toàn là linh kiện máy móc theo kiểu dây chuyền, hỏng một máy là tác động lên tất cả các máy kia. Tôi ghì chặt hắn. Hắn đẩy tôi ra. Tôi sợ hãi, ngã vào một chiếc máy ở gần đó. Như là một điều tất yếu. Tất cả máy móc xung quanh đều bị đổ theo. Tôi kêu lên: “Không!”. Kẻ bịp mặt kia bỏ chạy, tôi đuổi theo hắn. Hắn vấp ngã phải một sợi dây. Hệ thống điện bị quá tải. Tôi không đuổi theo hắn nữa mà chạy vội ra. “Bùm!” một loạt các máy móc bị phát nổ.

- ...

- Sau vụ đó, tất nhiên là tôi bị đuổi việc. Tôi đã cố gắng giải thích nhưng chẳng có ai nghe. Cảnh sát nói chẳng thấy ai trong đống đổ nát đó hết. Tôi biết chắc hắn đã trốn ra được. Trộm cắp thiết bị trong nhà máy không phải là việc hiếm nhưng tôi không tin là có sự trùng hợp như vậy. Chắc chắn có kẻ đang cố hại tôi. Đó chính là kẻ bịp mặt đó.

Nói đến đây, Sabel tỏ rõ sự bức xúc.

- Trong lúc không tìm được công việc nào, tôi đành kể việc này cho bạn bè của tôi nghe. Nghe thấy thế, Denton đành rủ tôi làm cùng nhà máy với cậu ấy. Cậu ấy là chỗ quen biết với ông chủ xí nghiệp nên mọi việc trở nên dễ dàng. Sợ xảy ra việc như lần trước tôi không bao giờ dám làm việc một mình. Cậu ấy cũng nói, cậu ấy sẽ đi theo tôi tất cả mọi lúc khi tôi ở nhà máy điều đó đảm bảo không ai có thể vu oan hay đổ lỗi gì cho tôi khi hỏng việc, tôi cảm thấy an tâm hơn và tập trung vào công việc của mình. Mọi việc cứ thế cho đến tuần trước tôi nhận được tin cậu ấy đã chết. Tôi cảm thấy rất sợ hãi. Phải chăng kẻ đó lại sắp sửa ra tay với tôi? Không còn Denton giám sát, phải chăng hắn lại sắp sửa đổ cho tôi một tội gì đó để đuổi tôi ra khỏi công việc này? Phải chăng chính hắn đã giết hại Denton? Phải chăng chính tôi đã kéo một người bạn của mình vào nguy hiểm? Kẻ đó là ai? Tại sao lại muốn hãm hại tôi? Hắn định làm gì tiếp theo? Tôi sợ hãi không dám đi làm nữa. Tôi nhốt mình ở trong nhà mấy hôm thì đến hôm kia tôi nhận được một tin báo

- ...

Sabel dừng lại vài giây rồi kể tiếp:

- Tôi nhận được một bức thư. Có ai đó bấm chuông nhưng khi ra ngoài không có ai hết, chỉ thấy một bức thư đặt trước cửa nói hãy tới địa chỉ này, nói với ông về vấn đề của tôi và ông có thể giúp tôi tìm hiểu mọi điều bí ẩn. Tôi phân vân cân nhắc mãi rồi cuối cùng cũng quyết định tìm đến nơi đây.

Nghe đến đây, Ma cà rồng nói:

- Cảm ơn anh vì đã tin tưởng. Đầu tiên, anh có thể nói cho tôi biết Denton chết trong hoàn cảnh nào được không?

Boris Sabel nói “Được!” và bắt đầu kể lại:

- Cảnh sát không nói cho tôi biết toàn bộ vụ án nhưng dựa vào những gì mà họ hỏi khi lấy lời khai tôi có thể mường tượng ra mọi chuyện. Theo như tôi được biết , Denton Nabert chết vào thứ ba tuần trước, thời điểm tử vong được xác nhận là 8 giờ 30 đến 12 giờ trưa hôm đó. Nguyên nhân cái chết là do một vật cứng đập vào đầu dẫn đến tử vong. Hình như cảnh sát đã kết luận đó là một cây gậy. Hiện trường là một căn phòng ở nhà cậu ấy. Cạnh nạn nhân là một bàn thức ăn đang ăn dở. Trên thi thể không chỉ có vết thương chí mạng mà còn có rất nhiều vết thương khác ở tay và mặt nữa. Theo phỏng đoán từ phía cảnh sát, kẻ sát nhân đã bước vào nhà lúc cậu ấy đang ăn sáng muộn (hoặc ăn trưa). Giữa hai người đã xảy ra một cuộc vật lộn với nhau. Có một phần trên tường nhà Denton được thiết kế với những họa tiết khá xù xì, trên đầu cậu ấy cũng có vết thương như vậy chứng tỏ hung thủ đã đập đầu nạn nhân vào tường. Cuối cùng, Denton đuối sức và hung thủ ra đòn kết liễu.

Nói đến đây, Boris Saber bất giác thở dài:

- Một số đồ dùng quý giá trong nhà đã bị mất, khi hàng xóm phát hiện ra thi thể cửa nhà mở toang nên cảnh sát đã nghĩ đây là một vụ trộm cướp giết người.

- Xin lỗi! – Ma cà rồng ngắt lời – Nếu như cảnh sát đã kết luận đây là một vụ giết người cướp của thì tại sao anh vẫn nghi ngờ nó có liên quan đến vụ phá rối của anh?

- Tôi không biết! – Boris lắc đầu không chắc chắn lắm – Tôi chỉ linh cảm rằng mọi thứ không thể nào trùng hợp như vậy được. Hơn nữa trước lúc chết mấy ngày Denton có nói với tôi là đã phát hiện ra một điều gì đó về kẻ phá rối tôi...

- Anh ta đã phát hiện ra điều gì?

- Tôi không biết! – Boris nói – Cậu ấy không nói rõ ràng và nói rằng cần điều tra thêm để đi đến kết luận và rồi cuối cùng cậu ấy chết, không phải rất đáng ngờ sao?

- Thôi được rồi! – Ma cà rồng khoanh tay, một tay được đưa lên sờ cằm nói – Hãy nói thêm về cái chết của Denton đi. Ở hiện trường có gì lạ không?

Boris Saber tỏ vẻ suy nghĩ rồi nói:

- Có gì kỳ lạ không thì tôi không biết nhưng theo lời cảnh sát, trong hòm thư ngoài cửa có hóa đơn tiền nhà chưa được lấy ra, ti vi trong nhà đang để ở chế độ thu tự động, và điện thoại trong nhà có một cuộc gọi nhỡ lúc 8 giờ 15 của Truman Lizander...

- Truman Lizander, đó là ai cơ...? – Ma cà rồng hỏi.

- Lizander, một người bạn của tôi, và cũng là bạn của Denton.

- Cậu ta gọi điện cho Denton để nói chuyện gì?

- Tôi có hỏi cậu ấy thì cậu ấy nói muốn vay tiền Denton một chút.

- Khi xảy ra vụ án anh đã ở đâu và làm gì?

- Tôi đến nhà của Dustin để mừng tân gia.

- Ai cơ?

- Dustin Drimes, một người bạn của tôi và Denton. Cậu ấy là người đang cho tôi ở nhờ nhà sau vụ cháy nhà nửa năm trước.

- Anh đang ở nhà của anh ta?

- Đúng vậy! Nửa năm trước, lúc đó tôi thất nghiệp đang túng thiếu quá nên đến nhà cậu ấy ở tạm và cậu ấy cũng bằng lòng luôn.

- Anh đang ở nhà cậu ấy vậy anh còn đến nhà nào nữa?

- À! Cậu ấy vừa mới xây một ngôi nhà mới. Hai tuần trước cậu ấy vừa mới dọn sang ngôi nhà mới còn tôi vẫn ở ngôi nhà cũ. Cậu ấy nói tôi hãy sang ở ngôi nhà mới với cậu ấy còn sẽ bán ngôi nhà cũ đó đi nhưng trong lúc chưa có ai mua thì tôi cứ tạm thời ở đấy cũng được.

- Và hôm đó anh đã đến dự tiệc ở nhà mới của Dustin.

- Đúng vậy!

- Vậy Truman có đến không?

- Không! Cậu ấy là bạn của tôi và Denton thôi chứ không quen biết gì với Dustin hết.

- Bố mẹ của anh ở đâu! Tại sao anh không về nhà bố mẹ mà lại đến nhà Dustin.

- Tôi sinh ra vốn không có bố và mẹ tôi thì qua đời cách đây hai năm. Từ đó tôi sống một mình.

- Anh đã kể cho những ai nghe về truyện có kẻ phá rối mình rồi!

- Có cả thảy 4 người bao gồm: Denton, Dustin, Truman và Elijah.

- Elijah là ai?

- Elijah Palfard, bạn gái cũ của Denton. Cô ấy thấy dạo này Denton có những biểu hiện lạ nên hỏi tôi xem đã có chuyện gì xảy ra. Tôi đành kể cho cô ấy nghe về việc có kẻ đang phá rối tôi và cậu ấy đang giúp đỡ tôi.

- Anh có biết bằng chứng ngoại phạm của cả 3 người đó không?

- Ông nghi ngờ họ là hung thủ ư? – Boris Saber lắc đầu – Không đâu họ đều có bằng chứng rõ ràng. Dustin Drime tổ chức tiệc tại nhà tôi có đến dự nên có bằng chứng rõ ràng. Truman Lizander gọi đến cho Denton bằng số điện thoại bàn ở nhà cậu ấy lúc 8 giờ 15 nên có bằng chứng ngoại phạm...

- Có thể sau đó anh ta đi xe đến nhà Denton gây án, cảnh sát chỉ ước chừng vụ án diễn ra trong khoảng 8 giờ 30 đến 12 giờ trưa thôi chứ đâu có khẳng định chính xác là bao nhiêu đâu đúng không?

- Không được! – Boris nói – Vì sau khi gọi điện xong có người hàng xóm sang nhà cậu ta nói chuyện từ 8 giờ 45 phút đến 11 giờ. Sau đó lại có người làm chứng cậu ta ra căng tin gần nhà ăn trưa lúc 11 giờ 30 (cậu ta không tự nấu ăn được). Nhà của cậu ấy lại ở gần ngoại ô, đi ô tô cũng mất 1 tiếng 15 phút. Như vậy làm sao có thể gây án được.

- Ukm... – Ma cà rồng nói – Thế còn cô gái thì sao... Elijah Palford?

- Cô ấy lại càng không thể vì hôm đó cô ấy cùng câu lạc bộ leo núi của mình sang tỉnh khác để leo núi từ lúc 9 giờ 30 sáng đến 4 giờ 15 chiều mới về. Tuy 9 giờ 30 mới đi nhưng phải đến địa điểm tập kết từ 8 giờ 20, có rất nhiều người làm chứng cho cô ấy.

Ma cà rồng hỏi Boris thêm một vài câu nữa. Đại loại hắn hỏi về mối quan hệ của Boris với mấy người bạn kia ra sao, cuộc sống của anh ta trước khi xảy ra vụ cháy ở nhà máy nửa năm trước thế nào. Tôi ngồi nghe nhưng không quan tâm đến mấy câu hỏi đó lắm. Điều duy nhất mà tôi quan tâm chính là thái độ kỳ lạ của Ma cà rồng kìa. Tôi bắt đầu thấy hắn có gì đó không đúng. Theo như những gì Boris nói thì vụ này khá là rắc rối, mất nhiều thời gian mà Ma cà rồng lại đang theo dõi vụ của ông nghị sĩ kia, ấy thế mà tôi lại thấy hắn ta không có vẻ gì là sẽ từ chối vụ này hết. Tôi cứ nghĩ, nghĩ mãi mà vẫn không ra. Chính vì cứ nghĩ như vậy nên khi hắn hỏi chuyện tôi đã chằng trả lời được gì.

Câu chuyện đã kết thúc. Anh Boris đứng dậy ra về. Tiễn khách ra khỏi cửa hắn quay lại với tôi:

- Thomas! Cậu đã nghĩ ra gì chưa?

Tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của hắn nói:

- Vẫn chưa! Nếu đưa tôi đến hiện trường có lẽ tôi sẽ phát hiện ra điều gì đó.

Nghe đến đây, hắn liền tỏ ra đắc ý.

- Ha... ha... Vậy là tôi đi trước cậu một bước rồi!

- Hả? – Lần này tôi thực sự ngạc nhiên – Cậu đã biết hung thủ rồi à?

- Đúng vậy! – Ma cà rồng nằm gác chân lên ghế sofa và cầm một quyển sách gần đó mở ra nói – Tôi đã biết hung thủ là ai!

______________________________________________________________________

[1] Vụ án "Một ngày phá án cùng Ma cà rồng" ở chương sau.