Trợ lý Lâm cúp điện thoại, nhìn về phía Chu Cẩn Nhiên đang đứng trước cửa kính trong suốt.
Tuy rằng không hiểu rõ Chu Cẩn Nhiên tại sao lại ra hiệu cho anh ta nói điều này, nhưng anh ta ẩn ẩn cảm thấy Chu Cẩn Nhiên không giống như chán ghét Từ tiểu thư.
“Anh đã mua được thuốc chưa?”
“Tôi đã mua và tất cả đều ở đây.”
Lâm trợ lý nhanh chóng đưa túi thuốc qua. Chúng đều là thuộc trị vết thương và xóa sẹo. Có vẻ như được chuẩn bị cho Từ tiểu thư.
Chu Cẩn Nhiên gật đầu: “Anh đi ra ngoài đi.”
Khoảng 40 phút sau, lễ tân gọi điện.
“Boss, cô Từ đã gửi giao hàng đem đồ tới…”
Lời còn chưa dứt, túi thuốc bị ném xuống sàn. Trơ lý Lâm cúi đầu, sợ hãi im lặng.
Một lát sau, Chu Cẩn Nhiên lại cười:
‘Được rồi, mấy tháng không gặp, cô ta thật có năng lực.”