Sau khi bàn bạc với môi giới nhà đất, tôi tạm thời tìm một khách sạn giá rẻ để ở.
Chu Cẩn Nhiên không bao giờ tìm tôi nữa. Tuy nhiên với địa vị của hắn, tôi không ít lần nghe tin về Chu Cẩn Nhiên.
Thỉnh thoảng có người gọi cho tôi.
“Sơ Niệm, cậu cãi nhau với Chu Cẩn Nhiên à?”
“Giang nữ thần định gả cho Chu Cẩn Nhiên sao?”
“Tôi nghe nói hôm qua, bọn họ đã đi xem nhẫn cưới…”
Tôi không trả lời gì cả, chỉ nhìn cái bụng hơi phình của mình trong gương.
Tôi gọi cho môi giới, đem giá phòng hạ xuống 5 vạn.
Tôi vốn muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt và không bao giờ quay trở lại.
Đứa trẻ trong bụng chỉ là ngoài ý muốn, lúc tôi nhận ra, nó đã 3 tháng tuổi.
Bác sĩ cho biết thai nhi trong bụng đang phát triển rất tốt.
Nằm trên giường, nước mắt tôi chợt trào ra. Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định phá bỏ đứa nhỏ.
Nhưng có lẽ là ý trời, khi tôi chuẩn bị phẫu thuật, ở đó lại xảy ra bạo động. Toàn bộ bệnh viện bị mất điện và đứa trẻ được giữ lại.
Tôi tự an ủi chính mình, ít nhất bố đứa trẻ cũng là một người đàn ông phương Đông đẹp trai.
Chu Cẩn Nhiên đã bỏ rơi tôi ở nơi đất nước xa lạ đó.
Một người phụ nữ trẻ đẹp ở một mình sẽ gặp nguy hiểm thế nào là điều hiển nhiên.
Tôi bị bán đến khu đèn đỏ và trở thành gái đứng đường thấp kém nhất.