Đêm đó khi gia đình xảy ra chuyện, tôi không ở trong nước.
Cha tôi - người yêu thương tôi nhất đã không thể cứu được.
Không lâu sau, mẹ tôi bán toàn bộ tài sản. Sau đó, trực tiếp ra nước ngoài cậy nhờ cậu.
Tất cả những gì còn lại chỉ là căn nhà nhỏ này.
Tôi không oán giận mẹ bỏ rơi tôi. Trái lại, có lẽ tôi phải biết ơn bà vì không để tôi phải lưu lạc đầu đường.
Chiếc giường này rất nhỏ nhưng vẫn tốt hơn bảy tám người chen chúc trong tầng hầm ngầm ở nước ngoài.
Tôi đã có một giấc ngủ ngon nhất trong bốn tháng qua.
Cho đến khi tôi bị chiếc chuông cửa đánh thức.
Qua mắt mèo, tôi bất ngờ khi nhìn thấy Chu Cẩn Nhiên. Nhưng rất nhanh nhớ tới, hắn cũng có phòng trong căn hộ này.
Vội mở cánh cửa, không đợi Chu Cẩn Nhiên mở miệng tôi đã nói:
“Thật xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng chuyển đi. Tôi sẽ rao bán căn hộ này qua người môi giới sớm nhất.”
“Từ Sơ Niệm, cô có ý gì?”
Không biết có phải do tôi ảo giác không, ngay khi tôi nói xong, sắc mặt Chu Cẩn Nhiên lập tức trở nên cực kì xấu xí.
“Ngay hôm nay tôi sẽ chuyển đi, nhất định sẽ không để anh gặp lại tôi nữa.”
Nói xông, tôi lấy điện thoại liên lạc với môi giới. Cuộc gọi vừa kết nối, Chu Cẩn Nhiên đột nhiên giật lấy điện thoại, hung hăng ném xuống đất.
“Trò lạt mềm buộc chặt này cô chơi suốt bốn năm, giờ còn chơi chưa đủ sao?”
“Bán nhà dọn đi? Sau đó, nửa đêm lưu lạc đầu đường, khóc lóc kêu cứu?”
“Cuối cùng có cớ để chuyển tới chỗ tôi đúng không?”
“Từ Sơ Niệm, cô có thể có chút tiến bộ, đừng giở thủ đoạn thấp kém như vậy nữa được không??”
Tôi nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn trên mắt đất mà đau lòng. Trong những năm tháng kia, việc lấp đầy bụng đã là điều xa xỉ; là bà chủ quán chỗ làm thuê thấy tôi tội nghiệp nên đưa cho tôi chiếc di động này trước khi về nước.
Tôi quỳ xuống, cố gắng nhặt những mãnh vỡ.
Chu Cẩn Nhiên ném ví tiền cho tôi: “Đi mua cái mới đi, đây là tôi bồi thường.”
“Coi như tôi giúp cô tiết kiệm một cái cớ để làm phiền tôi.”
Hắn nói xong, đóng sầm cửa rồi bỏ đi.
Tôi nhìn ví tiền dưới sàn, cười cười, nước mắt liền rơi xuống.
Cuối cùng tôi đã mua chiếc di động rẻ nhất. Hắn nói đúng, tốt nhất hai chúng tôi không ai mắc nợ ai.
Tôi lấy điện thoại gọi cho trợ lý Lâm và yêu cầu anh ta lấy lại ví của Chu Cẩn Nhiên.
“Từ tiển thư, thực xin lỗi, hiện tại tôi thực sự không thể rời đi.”
‘Nếu cô không phiền, cô có thể đem ví tiền đến công ty được không?”
Tôi suy nghĩ một lúc: “Được, lát nữa tôi sẽ đưa qua.”