Thầm Lặng

Chương 74: Anh Có Thật Sự Thích Em Không (2)




Quan Xán Xán khẽ cắn môi, nếu thêm vài ngày nữa, e rằng cơn ốm nghén của cô càng nặng hơn. Lau khóe miệng, Quan Xán Xán ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương. Vốn dĩ mang thai hẳn là chuyện hạnh phúc, cô chậm rãi đưa tay vuốt ve bụng mình, cười khổ, nhưng cô không biết Ngự sẽ có suy nghĩ gì khi biết tin cô mang thai.

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh thì phát hiện có một thân anh đang đứng ở cửa nhìn cô. Đó là Mục Ngạn.

"Có chuyện gì vậy, anh không đi cùng Viên sao?"

"Em sao vậy? Sắc mặt so với trước càng xấu." Anh hỏi mà không trả lời.

"Thật sao?" Cô gượng cười sờ sờ mặt mình, "Không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ không sao."

"Đi khám bệnh chưa?" Anh hỏi lại.

"Chỉ có chút không thoải mái, không cần đi bác sĩ." Cô hạ tay xuống, vô thức áp vào bụng.

Anh hơi cụp mắt xuống, ánh mắt rơi trên tay cô, "Nếu như em không muốn cho mọi người chú ý, thì tôi có thể cho bác sĩ của Mục gia đến xem giúp em."

"Không! Không cần đâu. Tôi đi ra ngoài trước đây" Quan Xán Xán vội vàng nói, xoay người rời đi.

"Có phải em đã mang thai không?" Giọng nói của Mục Ngạn đột nhiên vang lên phía sau.

"Anh.. anh sao có thể.." Cô kinh ngạc nhìn anh.

Anh biết anh đã đoán đúng. Đi tới trước mặt Quan Xán Xán, anh do dự hỏi: "Tư Kiến Ngự không biết sao?"

Ngay lập tức, khuôn mặt của Quan Xán Xán trở nên tái nhợt hơn.

Anh im lặng, nghĩ đến lời bác sĩ lúc trước có nói qua bởi vì cô từng bị tai nạn xe, sau đó từng sảy thai, thân thể căn bản không thích hợp sinh con, vì vậy khi đó anh nghĩ rằng Tiếu Tiếu có thể là đứa con duy nhất trong đời nên anh đã đồng ý để cô sinh ra Tiếu Tiếu ra bất chấp nguy hiểm.

"Nếu như sinh đứa nhỏ này sẽ có hại cho sức khỏe của em sao? Nếu như em không muốn nói cho anh họ biết, tôi sẽ giúp em nói" Đã từng chứng kiến cô ở bên bờ vực sinh tử, anh cũng không muốn lại thấy cô gặp nguy hiểm.

"Không phải." Cô vội vàng nói. "Mục Ngạn, tôi biết rằng anh quan tâm tôi, không phải như anh nghĩ đâu, vì vậy, cầu xin anh đừng đem chuyện này nói cho Ngự biết, chuyện của đứa bé tôi sẽ tự giải quyết. Mục Ngạn, anh sẽ giúp tôi giữ bí mật này đúng không?" Cô hấp tấp cầm lấy tay anh như một sự cầu khẩn.

"Em muốn một mình tìm cách giải quyết sao?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.

"Đúng."

"Em gả cho Tư Kiến Ngự, có thật sự hạnh phúc không?"



"Ừm, rất hạnh phúc."

"Vậy thì tốt."

Đột nhiên, cô nhìn thấy sắc mặt Mục Ngạn khẽ động, nhìn về phía bên kia, Quan Xán Xán sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của Mục Ngạn, lúc này mới phát hiện Tô Viên đang đứng cách đó không xa, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Quan Xán Xán nhận ra tay mình vẫn đang nắm Mục Ngạn, vội buông ra, đi tới trước mặt Tô Viên, "Viên, sao cậu lại ở đây?"

"Mình.." Phút chốc cô chẳng biết phải trả lời như thế nào. "Cậu đỡ hơn chưa?" Tô Viên đè nén chua xót trong lòng, quan tâm hỏi Xán Xán.

"Đã tốt hơn nhiều rồi, mình đã làm cậu lo lắng." Quan Xán Xán trả lời, "Vừa rồi mình cũng chỉ trò chuyện vài câu với Mục Ngạn thôi."

Tô Viên lập tức đổi chủ đề: "Vừa mình nhìn thấy Tiếu Tiếu hình như đang tìm cậu đấy, chúng ta qua bên đó trước đi."

Quan Xán Xán gật đầu đi về phía trước, Tô Viên định đi theo, nhưng tay cô đột nhiên bị anh giữ lại. Cô quay đầu lại, nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt thoáng qua một tia khó hiểu. Anh không nói gì, chỉ nắm tay cô đi về phía sảnh tiệc. Và khi ba người họ rời đi, một bóng người từ lối đi bên ngoài chậm rãi đi ra, đó là Tư Kiến Ngự. Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy u ám đến đáng sợ.

* * *

Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, sau khi tạm biệt Xán Xán và những người khác, Tô Viên cùng Mục Ngạn và đi về phía bãi đậu xe. Cô đi chầm chậm phía sau anh. Đôi mắt cô thẫn thờ nhìn theo bóng lưng anh, cần bao lâu nữa thì anh mới nhận ra cô không theo kịp bước chân anh? Anh sẽ quay lại chứ? Anh sẽ làm gì?

Đột nhiên, như thể nghe thấy tiếng lòng của Tô Viên, Mục Ngạn dừng lại và quay đầu nhìn về phía cô.

Dường như do cô ở phía sau cách anh hơi xa, anh khẽ nhíu mày đi đến trước mặt cô, lại rất tự nhiên nắm tay cô, dẫn cô đi về phía trước.

Cô ngơ ngác nhìn tay anh, nghe thấy giọng nói của anh văng vẳng bên tai, "Lần sau nếu anh đi nhanh quá thì cứ nói với anh."

"Nếu em nói cho anh biết, anh sẽ nghe theo chứ?"

"Em là bạn gái của anh, đương nhiên anh sẽ nghe theo."

Vậy.. anh làm điều này bởi vì cô là bạn gái của anh!

Cô cắn môi, đột nhiên nói: "Vậy nếu em không phải bạn gái của anh thì sao?"

Anh hơi sửng sốt, hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô: "Có ý gì?"

"Nếu.. em không mang danh phận là bạn gái của anh, anh sẽ quan tâm đến em chứ? Khi em gọi anh, thì anh có dừng lại nắm tay em không?" Mối quan hệ giữa cô và anh lúc đầu chỉ là do một câu nói của anh mà thôi.



Mục Ngạn hơi híp mắt, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Nếu như em không phải bạn gái của anh, như vậy có nghĩa là chúng ta đã chia tay rồi. Hơn nữa chúng ta chia tay, chỉ có khả năng là em không còn yêu anh nữa."

Dừng một chút, anh đưa ngón tay lên nhẹ nhàng vén tóc mái xõa trên trán cô, "Tô Viên, em muốn nói với anh rằng em không định yêu anh nữa sao?"

Tô Viên nghẹn ngào, sau đó nói: "Cũng có thể là do anh không thể yêu em nên mới chia tay."

"Sẽ không, anh nhất định sẽ yêu em." Cô rất muốn hỏi anh, tại sao anh lại trả lời một cách chắc chắn như vậy, thậm chí.. hiện tại anh không hề yêu cô.

Cô lạc quan nghĩ, anh đã thích cô rồi, chỉ cần cô cố gắng, có lẽ anh sẽ thật sự yêu cô! Nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn Xán Xán, trong lòng cô có một nỗi buồn khó tả. Rõ ràng là cô đang đứng bên cạnh anh, nhưng anh không thể nhìn thấy cô, và không thể nghe thấy giọng nói của cô. Tất cả sự chú ý của anh chỉ dành cho Xán Xán! Đến khi xe dừng lại, cô mới nhận ra họ dừng trước quán ăn mà cô và anh thường đến.

"Tại sao lại đến đây?"

"Lúc nãy ở bữa tiệc em không có ăn gì cả." Anh xuống xe, đi được vài bước thì phát hiện cô vẫn đứng bên cạnh xe, không nhúc nhích.

"Sao thế, không thích ăn ở đây sao?"

Cô hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm hỏi: "Anh có thể cho em biết anh và Xán Xán đã nói chuyện gì không?"

Anh sững người một lúc, sau đó ánh mắt anh trở nên sắc bén hơn. Cô bắt gặp ánh mắt anh, nhưng lần này, cô không cúi đầu xuống. Đúng vậy, cô muốn biết nội dung đối thoại của bọn họ, cô không muốn tùy tiện đoán mò.

Nhưng câu trả lời mà cô nghe được là- "Vậy nếu như anh nói, anh không thể nói cho em biết, em sẽ làm gì?"

Cô mở to mắt nhìn anh, "Anh không thể nói sao?"

"Ừm." Anh đáp không chút do dự.

Lòng cô chợt lạnh, như rơi xuống đáy vực sâu, cảm giác chua xót lại dâng lên. Sự từ chối của anh quá thẳng thừng.

"Tại sao không nói được?" Cô cảm thấy mỗi một chữ mình nói ra đều cực nhọc đến mức răng gần như va vào nhau.

"Nội dung cuộc nói chuyện không liên quan đến em, em không cần biết." Mục Ngạn đáp.

".. Phải không?" Cô cúi đầu không dám nhìn anh nữa, cô sợ cô sẽ kiềm không được nước mắt.

Tô Viên cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc, "Em.. em nhớ ra, hôm nay ba mẹ nói ở nhà có một số việc, bảo em về sớm, em.. dù sao em cũng không đói, em.. em về trước đây."

Cô xoay người bỏ chạy, vội vàng đón một chiếc taxi, hiện tại cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi, tìm một nơi yên tĩnh mà khóc. Nhưng cô mới chạy được vài bước thì tay anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô!