Thầm Lặng

Chương 73: Anh Có Thật Sự Thích Em Không? (1)




"Tại sao cha lại đột nhiên muốn gặp Tô Viên." Anh đi thẳng vào vấn đề.

Mục Thiên Tề quay đầu nhìn con trai, "Sao thế, con đang chất vấn ta sao?"

Mục Ngạn có thể nghe thấy sự không hài lòng trong giọng nói của cha mình, nhưng anh vẫn nói: "Đừng chạm vào em ấy. Nếu như vì chuyện của mẹ khiến cha không hài lòng, thì có thể nhắm vào con."

Mục Thiên Tềcười lạnh một tiếng, "Con cảm thấy cô ta có tư cách đó sao?"

Mục Ngạn im lặng. Có lẽ trong mắt cha mình, Tô Viên thậm chí còn không bằng một con kiến, căn bản không có tư cách để cho ông ấy ra tay.

"Hôm nay ta chỉ muốn gặp để xem người con đang hẹn hò tên là Tô Viên đó là người như thế nào thôi, nhưng mà ta không muốn nhìn thấy con trai của mình bị ảnh hương bởi một người không quan trọng như thế. Trò chơi tình ái của con, nên kết thúc sớm đi, nếu như lần sau con còn dám làm cho mẹ con đau lòng, thì ta không dám chắc rằng ta sẽ làm những chuyện gì đâu."

Mục Ngạn khẽ mím môi, một lúc sau, anh nhìn thẳng vào cha mình, "Con sẽ không để cha động vào em ấy." Những lời này giống như tuyên chiến.

Mục Thiên Tề nhướng mày, "Sao, con bị người phụ nữ kia làm cho động lòng rồi à? Ha.. ha.. ha, Ngạn, con là đang nói cho ta biết con đã yêu người phụ nữ tên Tô Viên ấy rồi à? Vậy thì Quan Xán Xán và Tô Viên, con rốt cuộc là yêu ai?"

"Đây là việc của con, không liên quan gì đến cha." Anh lạnh lùng nói.

Mục Thiên Tề đứng dậy, đột nhiên giơ tay lên, kéo cổ con trai mình, ghé môi vào tai đối phương, nhỏ giọng nói: "Nhưng đừng quên, suy cho cùng, con là con trai của mẹ con, là con của ta."

Lòng Mục Ngạn chợt chùng xuống, cả cha và mẹ cả đời chỉ yêu một người, cho dù người đó không yêu mình, họ vẫn cố chấp vào một tình yêu vô vọng.

Còn anh, anh cũng sẽ giống như số phận của họ chứ?

"Con sẽ không nói gì với mẹ nữa."

Đôi mắt của ông ấy lóe lên, không ngờ con trai mình lại chủ động thỏa hiệp vì người phụ nữ bình thường đó.

"Nếu con đã nói như vậy.." Mục Thiên Tề buông tay ra, cười nói: "Vậy ta càng muốn xem con sẽ ở bên cô ta bao lâu."

Khi nghe ông ấy nói như thế, anh hiểu ông ấy hiện tại sẽ không ra tay với cô, cho nên anh xoay người muốn rời đi.

"Ngạn. Cho dù ta không ra tay, thì trong thời gian ngắn con cũng sẽ chia tay với người phụ nữ đó, dù sao người con yêu cũng không phải là cô ta. Cũng không thể cứ kéo dài trò chơi của con được."

* * *

Hôm nay đi làm, cô được biết studio của cô có một buổi tiệc, nên đã gọi điện thoại thông báo cho anh.

"Tối nay, studio có tổ chức một buổi tiệc, vì vậy hôm nay chúng ta không thể cùng nhau ăn tối rồi."

"Tổ chức ở đâu?" Mục Ngạn hỏi.

Tô Viên nói với anh địa chỉ tổ chức buổi tiệc.

"Được, ăn xong thì gọi cho anh, anh đến đón em." Mục Ngạn nói.



"Không cần, em chỉ cần đón taxi hoặc đi xe buýt về nhà là được." Cô vội vàng nói.

"Anh đến đón em." Anh lặp lại lần nữa.

"Vậy được." nhân tiện nhắc nhở anh, "Anh đừng quên ăn tối đấy nhé." Cô từng vô tình nghe được thư ký nói, khi công việc bận rộn anh thường quên ăn tối.

"Ừm."

Cha anh muốn anh chia tay với Tô Viên sao? Chia tay? Sẽ chia tay sao?

* * *

Vào ngày sinh nhật của Tiếu Tiếu, cô và Mục Ngạn được mời đến Tư gia tham dự buổi tiệc, khi mới bước vào cô mới phát hiện buổi tiệc của bé con được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Tư Kiến Ngự và Quan Xán Xán tiến lên đón cô và anh, Tư Kiến Ngự liếc nhìn tư thế khoác tay của cô, sau đó khẽ mỉm cười nói: "Hôm nay cô thật đẹp, tôi suýt nữa không nhận ra."

Tô Viên có chút ngượng ngùng tiếp nhận lời khen của mỹ nam.

"Ngạn, không ngờ hôm nay cậu sẽ đến." Tư Kiến Ngự nhìn sang phía anh và nói.

"Tôi là người chứng kiến Tiếu Tiếu lớn lên, tôi đương nhiên sẽ đến tham gia."

"Cũng đúng, cậu là người chứng kiến con bé lớn lên."

"Ngự, không phải anh đã hứa với em là hôm nay.." Xán Xán thấy bầu không khí có chút căng thẳng bèn lên tiếng.

"Em đi xem Tiếu Tiếu đi, anh muốn nói chuyện riêng với anh họ một lát." Mục Ngạn quay sang nói với Tô Viên.

Tô Viên suy nghĩ một lúc rồi chủ động kéo Quan Xán Xán đi, cô biết hôm nay là tiệc sinh nhật của Tiếu Tiếu, cả Mục Ngạn và Tư Kiến Ngự đều không muốn phá hỏng bữa tiệc.

"Có vẻ như cậu đang thực sự hẹn hò với Tô Viên, nhưng có điều tôi muốn nhắc nhở cậu."

Mục Ngạn ngước mắt, chờ đối phương nói tiếp.

"Mặc dù tôi không biết mục đích của cậu khi lựa chọn hẹn hò với Tô Viên là gì, nhưng Tô Viên có thể nói là bạn thân nhất của Xán Xán. Nếu cậu không muốn Xán Xán buồn thì tốt nhất đừng chơi chán rồi đá người ta đi."

Mục Ngạn sắc mặt lạnh lùng, "Đây là chuyện giữa tôi và em ấy, không liên quan tới anh."

Tư Kiến Ngự cười nhạt: "Không liên quan gì đến tôi." Vừa nói, anh ta đột nhiên nhích lại gần Mục Ngạn, ghé sát vào tai đối phương, "Nếu như cậu lợi dụng Tô Viên, sau khi lợi dụng xong liền đá cô ấy đi, cậu nói xem, Xán Xán có hận cậu hay không?"

Lời nói của Tư Kiến Ngự giống như một lời cảnh cáo đối với anh, nếu anh tiếp tục hẹn hò với Tô Viên, thì không nên có tư cách nghĩ đến Xán Xán, còn nếu như anh và Tô Viên chia tay, thì chỉ có thể khiến cho Xán Xán hận anh, anh càng không có tư cách đến gần Xán Xán.

"Anh họ, anh đã kết hôn với Xán Xán, anh đã hoàn toàn có được cô ấy. Vậy thì, anh còn sợ cái gì? Sợ tôi lại tiếp cận Xán Xán?" Mục Ngạn lạnh lùng nói.

"Bất kể cậu làm cái gì, Xán Xán cũng sẽ không là của cậu."

"Anh họ, tôi chưa bao giờ đồng ý hẹn hò với Tô Viên chỉ vì mục đích muốn tiếp cận Xán Xán, anh yên tâm." Mục Ngạn nói.



"Thật sao? Nếu là như vậy thì càng tốt." Nụ cười trên môi anh ấy vẫn không thay đổi.

* * *

Tô Viên đang định quay người đi lấy đồ uống, lại đột nhiên suýt chút nữa đụng phải Mục Ngạn.

Cô sửng sốt.. Anh đến bên cạnh cô lúc nào thế? Cô lại phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn về phía Quân Mạc Phi.

Một lúc sau, anh liếc nhìn cô, "Em vừa nhìn Quân Mặc Phi à?"

Tô Viên lúng túng trả lời: "Em chỉ liếc nhìn anh ta một cái thôi." Vì hôm nay là sinh nhật của Tiếu Tiếu nên chắc chắc Quân Dung Kỳ cũng đến tham dự, và đi cùng cậu bé là chú của cậu bé-Quân Mạc Phi.

"Xem ra em đối với anh ta rất hiếu kỳ?" Anh nheo mắt lại nhìn cô.

"Đương nhiên không có rồi." Cô vội vàng đáp.

* * *

Khi Tô Viên và Xán Xán đang trò chuyện với nhau thì Mục Ngạn đi từ xa bước đến, trên tay còn cầm đĩa thức ăn anh lấy cho Tô Viên.

"Sắc mặt của em không tốt lắm, có chuyện gì sao?" Mục Ngạn nhìn về phía Quan Can Xán hỏi.

"Hả?" Quan Xán Xán sửng sốt, sau đó nói: "Có lẽ là do chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật, mấy ngày nay hơi bận rộn nên ít được nghỉ ngơi."

"Vậy thì phải giữ gìn thân thể cho tốt!" Tô Viên nghe vậy vội vàng đem đĩa thức ăn tới trước mặt Quan Xán Xán, "Nào, ăn chút gì trước đi, cho dù không đói, ít nhất cũng phải ăn một chút."

Cô che miệng và lắc đầu với Tô Viên.

"Cậu sao thế? Có chuyện gì vậy?" Tô Viên vội vàng đặt đĩa thức ăn xuống quay sang hỏi Xán Xán.

"Không có gì, mình vào nhà vệ sinh một lát."

"Để mình đi với cậu."

"Không cần đâu, mình đi một mình là được."

Từ góc nhìn của cô, cô có thể nhìn thấy anh đang nhìn Xán Xán rời đi. Trong mắt anh tràn đầy sự lo lắng, bất an. Đôi lông mày hơi cau lại của anh khiến cô có thể cảm nhận được rằng anh đang lo lắng cho Xán Xán. Anh vẫn còn rất yêu Xán Xán.

Cô tự cổ vũ mình, sau đó giả vờ cười thoải mái, nắm lấy tay Mục Ngạn nói: "Yên tâm đi, Tư gia sẽ mời bác sĩ thật tốt đến xem cho Xán Xán."

Mục Ngạn quay đầu lại nhìn Tô Viên.

"Em ở đây chờ anh một lát, anh sẽ nhanh chóng quay lại." Anh rút tay ra khỏi tay Tô Viên, và đi về hướng nhà vệ sinh.

Bàn tay đang nắm phút chốc trống không, cô ngơ ngác nhìn bóng lưng của Mục Ngạn cho đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.