Thầm Lặng

Chương 75: Anh Có Thật Sự Thích Em Không? (3)




"Em sao thế?" Giọng anh vang lên.

"Không.. không có gì.." Nước mắt cơ hồ không khống chế được, cô liều mạng muốn hất tay anh ra, lại bị anh nắm chặt đến mức cô không cách nào giãy dụa ra được, "Mục Ngạn, anh buông ra, em muốn về nhà!"

"Nếu em muốn về nhà, anh đưa ngươi về!" Mục Ngạn nói.

"Không cần đâu!" Cô cúi đầu, vùng vẫy càng kịch liệt.

Anh cau mày, dùng sức ở cổ tay, dễ dàng kéo cô lại gần mấy bước, tay còn lại túm lấy gáy cô, ép cô ngẩng đầu lên, "Tô Viên, em rốt cuộc.."

Anh thẫn thờ nhìn khuôn mặt đầy nước mắt trước mặt. Cô ấy.. đang khóc!

Cô cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng nước mắt cứ như không tự chủ mà tuôn ra, cắn chặt môi để ngăn âm thanh nghẹn ngào phát ra, cô cắn mạnh đến mức hàm răng gần như cắn đứt môi.

Không biết cô lấy đâu ra sức lực đẩy Mục Ngạn ra, gọi một chiếc taxi, vội vàng lên xe.

Mục Ngạn sững sờ đứng đó, nhìn bàn tay bị hất ra xa, nước mắt của cô vẫn còn đọng trên ngón tay anh, nóng đến mức anh có cảm giác ngón tay sắp bỏng.

Có phải vì câu trả lời vừa rồi của anh không? Và anh không bao giờ biết rằng những giọt nước mắt của cô sẽ khiến anh đau đớn như vậy!

"Cô gái, cô muốn đi đâu?" Tài xế lên tiếng hỏi.

"Anh cứ cho xe chạy trước đi." Cô cũng không biết bây giờ cô nên đi đâu.

Không biết qua bao lâu, khi Tô Viên định thần lại, phát hiện xe đã chạy tới bờ sông. Ở bên bờ sông này, cô có biết bao kỷ niệm. Nếu như cô lúc đó không đến đây, thì có lẽ sẽ không xảy ra nhiều việc như thế.

"Dừng lại, tôi muốn xuống xe."

Đã hơn 10 giờ tối, ở nơi này ít người, tài xế mặc dù đã dừng xe nhưng vẫn có chút lo lắng nói: "Cô ơi, ở đây ít người, nếu cô đi một mình thì.."

"Không sao." Sau khi cô trả tiền xe, sau đó bước xuống xe.

Gió đêm thổi vào mặt cô, từ từ khiến cảm xúc của cô dịu lại. Cô nhớ lại lúc cô gặp anh ở đây, cô đã đi theo anh cả một khoảng đường dài. Vào cái đêm mưa đó, cũng chính là nơi đây, cô đồng ý hẹn hò với anh, rồi sau đó cứ như con thiêu thân không màng nguy hiểm mà cứ lao về phía trước.

Khi quay về nhà, cô nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc đang đỗ ở đó.

Là xe của Mục Ngạn.

Ngay lập tức, cô ấy dừng lại. Mà người trong xe hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, thân hình cao lớn bước xuống xe. Khi nhìn thấy Mục Ngạn đi về phía mình, đầu óc Tô Viên đột nhiên trống rỗng, cô chỉ mở to mắt nhìn anh.

"Em đã đi đâu?" Giọng nói của anh không cách nào che dấu lo lắng. Khi anh gọi điện thoại di động cho cô, cô đã tắt máy, nhưng khi anh chạy đến nhà cô, anh được biết rằng cô đã gọi điện về nhà và nói rằng cô sẽ về nhà muộn. Cho nên anh muốn ở đây chờ cô, nếu như cô chưa về, anh sẽ lập tức cho người của Thanh Hồng hội đi tìm.



"Vừa đi dạo một chút." Tô Ái cúi đầu trả lời. "Muộn rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi."

Cô nói rồi đi ngang qua anh, anh giơ tay chặn đường cô, "Em đang muốn tránh anh sao?" Thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai cô.

Anh nói đúng, cô rất muốn trốn tránh anh.

"Có phải vì anh không nói cho em biết nội dung câu chuyện giữa anh và Xán Xán không?"

Tô Viên tự hỏi bản thân, có thực sự là vì điều này không? Hoặc là, điều cô thực sự quan tâm thực ra chính là "không liên quan gì đến em". Nó giống như một bức tường ngăn cách cô với anh, khiến cô cảm thấy dù cố gắng thế nào cũng không thể đến gần anh, bước vào thế giới của anh.

"Sao em không nói?" Anh đến gần cô, sự im lặng của cô khiến anh bối rối.

"Mục Ngạn, anh có thật sự thích em không?"

"Anh nghĩ anh đã nói rất rõ ràng." Anh thích cô, câu nói này, anh đã nói với cô.

Cô gật đầu, "Đúng, anh đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng mà đôi khi thật sự không giống như những gì đã nói. Anh thật sự thích em chứ? Giống như anh đã nói, anh cho rằng mình nhất định sẽ yêu em, nhưng tình cảm vốn dĩ không có cái gọi là nhất định. Nếu tình yêu thực sự có thể được nói bằng từ nhất định, thì trên đời này sẽ không có nhiều lời hứa hẹn bị phá vỡ như vậy."

"Tô Viên, rốt cuộc em muốn nói gì?" Anh trầm giọng nói, trong giọng mang theo một tia nguy hiểm.

Nếu là cô trước đây, có lẽ cô sẽ dừng lại ở đây và không tiếp tục nữa, nhưng bây giờ- "Mục Ngạn, thực ra anh thích em chỉ vì em đã hứa sẽ yêu anh, và em cũng đã yêu anh rồi, vì vậy anh mới không thể không thích em được." Giống như là sự đồng cảm, đồng tình, thương hại đối với sự cố gắng của cô, nên anh đã đáp lại.

"Nhưng loại thích này không phải là thích thật sự." Cô nghiêm túc nói, cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra sự thật, "Mục Ngạn, anh không phải thật lòng thật dạ thích em."

Trái tim anh đột nhiên co rút lại, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sưng đỏ của cô, "Anh có thật sự thích em hay không, anh rõ hơn em!"

"Thật sao?" Đôi mắt cô dần tối lại, "Nhưng khi anh lo lắng cho Xán Xán, anh một chút cũng không để ý đến sự tồn tại của em. Ngay lúc đó, em thật sự rất hâm mộ Xán Xán, hâm mộ cậu ấy có thể nhận được sự quan tâm chăm sóc của anh, nhưng.." Cô mím môi cụp mắt xuống, "cũng đau xót thay cho bản thân, bởi vì em biết, em có thể sẽ không bao giờ có được những thứ mà tôi hâm mộ đó."

Sự mất mát, sự tự giễu của cô khiến anh cảm thấy hụt hẫng. Anh không biết rằng vào lúc đó, cô rất khó chịu.

Anh đưa tay lên chạm vào mặt cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt sưng đỏ của cô, "Không phải là vĩnh viễn không có được, em muốn gì anh cũng có thể cho em!"

Bất kể cô muốn gì, anh đều sẽ cho cô, chỉ mong cô đừng lộ ra vẻ mặt như vậy, loại buồn bã cô đơn này, nếu nhìn cô nhiều hơn, sẽ khiến anh càng thêm đau lòng.

Cô nhẹ nhàng giơ tay đặt tay mình lên mu bàn tay anh.

Tay anh lập tức cứng đờ, trong lòng bất an càng dâng cao, vẻ mặt cô càng bình tĩnh, anh càng bất an. Anh thà rằng lúc này cô vừa khóc vừa mắng anh còn tốt hơn thế này nhiều.

Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, từng chút một rút tay anh ra, "Mục Ngạn, anh biết không? Những lời như thế này anh không được tùy tiện nói ra." Bởi vì cô thật sự sẽ coi tất cả những lời anh nói đều là sự thật, "Anh có thực sự thích em không? Có phải vì em yêu anh và em là bạn gái của anh nên anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc thích em, hay vì em chỉ là Tô Viên? Không có bất kỳ thân phận nào khác, nên anh mới thích em?"

Sau khi nói những lời này, cô buông tay anh ra, đi lướt qua anh, bước vào trong nhà.

Nhưng Mục Ngạn vẫn đứng ngây người ở đó, nhìn về phía Tô Viên rời đi. Cho dù bóng cô đã đi xa tầm mắt anh, nhưng anh vẫn cứ nhìn theo.



Đã suy nghĩ kỹ chưa? Có phải cô muốn anh suy nghĩ rõ ràng, anh có thực sự thích cô không?

Gió đêm thổi qua đầu ngón tay, mang đến lạnh đến kỳ lạ. Hóa ra cảm giác bị cô buông bàn tay là như thế.

Ngồi trở lại trong xe, Mục Ngạn dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Từng nhịp đập của trái tim đều trở nên đau đớn, "Viên.." Anh nhẹ giọng thì thào gọi tên cô, "Em yêu anh, trước khi anh yêu em, em vẫn luôn yêu anh đúng không?"

* * *

Liên tiếp mấy ngày Tô Viên đều không có tới tìm Mục Ngạn, cô hy vọng anh có thể suy nghĩ thông suốt, không bị ảnh hưởng.

Yêu.. là ích kỷ, có lẽ câu này chẳng có gì sai.

Mọi người trong Mục thị đều phát hiện ra rằng bạn gái của Mục tổng, người được gọi là Lọ Lem, mấy ngày nay không đến công ty, và khuôn mặt của chủ tịch họ còn lạnh hơn bình thường.

Trong văn phòng rộng lớn, trưởng phòng kế hoạch lúc này đang cung kính đứng trước bàn làm việc, khóe mắt cẩn thận nhìn chủ tịch đang lật giở bản đề án mình vừa trình lên.

May mắn thay, sau khi Mục Ngạn xem xong, anh chỉ thờ ơ nói: "Cứ làm như vậy trước đi."

Trưởng phòng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã sống lại.

Ngay khi anh ta chuẩn bị đi ra khỏi văn phòng, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Mà này, anh.. có biết thực sự thích một ai đó là như thế nào không?"

Đúng vậy, chủ tịch đã nói như vậy, trưởng phòng sửng sốt hồi lâu mới định thần lại, anh ta vẫn vắt óc trả lời: "Nếu tôi thực sự thích một người nào đó, tôi sẽ thường xuyên gặp cô ấy. Khi thấy cô ấy vui vẻ, tôi cũng sẽ vui theo, còn khi nhìn thấy cô ấy buồn, tôi cũng sẽ đau lòng, muốn đem tất cả điều tốt đẹp dành cho cô ấy."

Mục Ngạn trầm mặc, thần sắc bình tĩnh, hai mắt hơi nhắm lại, tựa hồ đang trầm tư.

Trưởng phòng không dám thở mạnh, cũng không biết chủ tịch vừa rồi có hài lòng với câu trả lời của mình hay không.

"Vậy còn anh, đã thật sự thích ai đó chưa?" Một lúc sau, Mục Ngạn mới chậm rãi hỏi.

"Có chứ."

"Là ai?"

"Vợ tôi.. Tôi và cô ấy quen biết nhau khi học đại học, cũng là cô ấy theo đuổi tôi, ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng dù sao tôi cũng không có bạn gái cho nên đã đồng ý hẹn hò với cô ấy. Sau đó cả hai ở bên nhau cũng được vài năm, kết quả có một ngày cô ấy nói muốn chia tay với tôi.." Trưởng phòng đang nói giữa chừng thì dừng lại, có chút ngượng ngùng nhìn Mục Ngạn, "Những lời tôi nói, chủ tịch chắc chắn sẽ cảm thấy nhàm chán lắm đúng không?"

Nhưng trái với dự đoán, Mục Ngạn chỉ nói: "Không, cứ nói đi."

Nghe vậy, người quản lý vội vàng nói tiếp: "Tôi lúc đó chỉ cảm thấy rằng bản thân mình cũng không thích cô ấy nhiều, lại đang tức giận nên đã đồng ý lời yêu cầu của cô ấy. Nhưng mà sau khi chia tay xong, thì liền không quen, cả ngày luôn nghĩ đến cô ấy, rồi sau đó, tôi có lén đi tìm cô ấy, nhìn bóng dáng cô ấy đang đợi xe ở trạm, thì trong đầu như thể có một giọng nói như nói với tôi rằng, chính là cô ấy, không thể rời xa cô ấy được."

"Không có việc gì nữa, anh đi ra ngoài đi." Thanh âm làm cho trưởng phòng hoàn hồn lại, vội vàng cung kính đi ra khỏi phòng.