"Tôi... tôi không xuống tay được!"
Trình Nhược ngồi trong góc sô pha, trừng mắt nhìn người đàn ông đang quỳ dưới ghế.
"Mày quên đang làm việc cho ai rồi hả? Thuốc cũng đã bỏ rồi, có gì mà không xuống tay được?"
"Nhưng... cô ta là người phụ nữ của Dụ Ngôn Gia. Nếu như... nếu như sau này anh ta biết chuyện, nhất định sẽ tìm chúng tôi tính sổ!"
Người đàn ông thân trên để trần quỳ dưới sàn, ngay bên cạnh còn có hai người đàn ông nữa, ai nấy cũng thuộc dạng thân hình vạm vỡ, "nhu cầu" cao, đối với nữ nhân còn trong trắng như Trình Doãn đặc biệt nổi cơn thèm thuồng.
Nhưng bọn họ vẫn dè chừng người phụ nữ đó, thật khó hiểu!
"Nghe đây..." Trình Nhược khẽ cao giọng, ngữ điệu tự tin và bình thản. Cái ngày phế bỏ con nhỏ này cô đã đợi bao lâu rồi, hôm nay chính là thời cơ chín muồi!
"Sau khi chơi nó rồi... vậy nó có còn là người của Dụ Ngôn Gia nữa không?"
Ba tên đàn ông đưa mắt nhìn nhau, dường như ngộ nhận ra điều gì đó, sáu cặp mắt sáng rực.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết!" Trình Nhược cao giọng, cứ chốc chốc lại nhìn Trình Doãn đang nằm bẹp dưới sàn đá lạnh ngắt.
"Thử nghĩ mà xem, nhà họ Dụ cao quý như thế, làm sao có thể chấp nhận việc con dâu từng bị trai lạ "chơi" trong hộp đêm được?"
Nét mặt cô ta lộ rõ ý cười trào phúng, ánh mắt nhìn xa xăm, tâm thế sung sướng như một loài chó săn vừa hạ gục được một đối thủ nặng ký.
"À không đúng... Dụ Ngôn Gia sẽ không bao giờ chấp nhận! Anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận người phụ nữ của mình bị vấy bẩn như thế! Haha!"
Nghe được mấy lời này, hiển nhiên tâm lý sợ hãi khi nãy của ba người đàn ông kia cũng bay mất sạch, chỉ còn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống luôn nhìn chằm chằm vào Trình Doãn.
Cô gái nằm trên sàn, nghe được những lời kia, sống lưng lạnh toát.
Điện thoại di động của cô khi nãy trong lúc giằng co với Trình Nhược đã bị cô ta đập không thành hình thành dạng. Cô cũng không dám chắc Dụ Ngôn Gia có nghe thấy tiếng kêu cứu của mình hay không.
Ba gã đàn ông kia giờ phút này như những con thú hoang được thả ra trận, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng lao vào lột sạch cô.
Trình Doãn gắng gượng cảm giác như thiêu đốt đang sôi sục trong người. Dược tính quá mạnh, nếu không phải nãy giờ nằm úp trên nền gạch lạnh ngắt, nếu không phải cô gắng gượng cắn môi giữ tỉnh táo đến bật máu. Có khi cô đã bị đám chó hoang kia gặm sạch từ lâu rồi.
Nhìn màn hình điện thoại di động đã vỡ vụn cách đó không xa, Trình Doãn chỉ còn biết thầm cầu nguyện.
Anh nhất định phải đến đấy...
"Mau lên! Nhớ là làm việc cho tốt, đeo mặt nạ vào nếu sau này còn muốn làm người!" Trình Nhược vừa nói vừa chỉnh ba bốn chiếc máy quay đặt quanh phòng, máy nào cũng đạt độ sắc nét đến cực hạn. Hòng lấy được ảnh nude khi bị "chơi" của Trình Doãn!
"Buông ra!..."
Trình Doãn yếu ớt phản kháng, chân tay cô đã không kìm được mà run lẩy bẩy, trước sự tấn công của đám đàn ông sức trâu sức bò chẳng khác nào châu chấu đá xe. Bởi không chỉ mình cô bị bỏ thuốc, ba tên đàn ông kia cũng thế!
Trình Nhược đứng một bên xem trò vui, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt.
"Trình Doãn, bây giờ cô mới phản kháng có phải hơi muộn rồi không?"
Cô khó khăn ngẩng đầu, ánh mắt vằn lên từng tia máu, cô nhất định phải kéo dài thời gian!
"Làm thế này... thì có ích gì?"
Căn phòng vang vọng tiếng cười cay nghiệt.
Trình Nhược cười đến nỗi rung cả thân người, khuôn mặt trang điểm tinh xảo dưới ánh đèn như đeo một lớp mặt nạ. Giờ phút này, chính là khoảnh khắc hạ màn!
"Ích gì?" Cô ta bước từng bước đến gần Trình Doãn, sau đó thì ngồi xổm trước mặt cô. "Dụ Ngôn Gia cưng chiều mày như thế, yêu thương mày như thế. Nhưng mày bẩn rồi, anh ta còn yêu mày nữa không?"
"Tao nhớ khi xưa mày thích thầm anh ta, anh ta còn không thèm để ý đến mày. Nhưng bây giờ thì sao? Những gì của mày bây giờ đều cướp từ tao!"
"Cướp?" Khuôn mặt nhợt nhạt của Trình Doãn xuất hiện thêm một nụ cười, bờ môi bong tróc trầy cả máu tươi, nổi bật như đóa hoa mai trên nền tuyết trắng.
"Giấy nhập học thời cấp ba của tôi là cô cướp, chính vì thế cô mới xuất sắc trong mắt người ngoài được nhận vào trường điện ảnh nổi tiếng thành phố. Ròng rã suốt mười mấy năm trời, ngày nào cô cũng muốn đẩy tôi khỏi Trình gia, chiếm lấy hảo cảm của ba Trình, còn bày mưu xúi ông ấy đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà.
Trình Nhược, những thứ đó, là tôi cướp hay cô cướp?"
"Mày nói láo!"
"Đến tận bây giờ, đến việc tôi thích ai, yêu ai cô cũng muốn giành. Trình Nhược, dù chúng ta là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng hai tiếng "chị gái" tôi không thèm nhận từ lâu rồi!"
Trình Nhược tức đến nổ đom đóm mắt.
"Phải! Là tao cướp! Tao cướp thì sao hả? Mày có biết để bắt được mày, tao đã phải mất công theo dõi khổ sở thế nào không? Người phụ nữ của Dụ Ngôn Gia thì sao chứ? Bây giờ mày sắp bị chơi đến chết rồi, anh ta có thể đến cứu mày không?"
Trình Nhược cười một tiếng, ánh mắt độc ác.
"Hay là mày cầu xin tao đi? Xin tao tha thứ cho mày?"
Dưới con mắt hằn học của Trình Nhược, Trình Doãn càng gắng gượng bao nhiêu lại càng thê thảm bấy nhiêu, bởi dược tính của cô sắp đến giới hạn rồi.
Cô ta nói đúng. Cô không thể bẩn được, cô phải đợi được đến lúc Dụ Ngôn Gia đến đây, cô không thể bẩn được...
"Ngu người ở đấy làm gì? Còn không bắt nó lại?"
Trình Nhược hô lên khi nhìn thấy Trình Doãn sắp lết được đến cửa. So với Trình Doãn, cô ta chỉ cần bước vài bước là có thể kéo giật cô trở về chỗ cũ, dễ dàng như trở bàn tay.
"Trình Doãn! Đáng đời!"
Cánh cửa phòng bao khép lại, ba tên đàn ông cũng không thể kìm chế cơn thèm khát của dục vọng được nữa, đồng loạt lao đến phía Trình Doãn, biểu cảm kinh tởm như đám chó hoang bị bỏ đói lâu ngày.
Trình Doãn tuyệt vọng nhìn cánh cửa khép lại, bóng tối bủa vây, khiến tinh thần lực của cô bị rút cạn.
Dụ Ngôn Gia, cứu em...
Tiếng giày cao gót vọng đến sảnh chính, Trình Nhược đi từ góc cầu thang dưới tầng hầm, bên ngoài lác đác vài bóng người, nhưng đều là người mà cô ta thuê về.
"Cô Trình, "hàng" của chúng tôi thế nào?" Mụ đàn bà đầu tóc xoăn tít vừa nhìn thấy Trình Nhược liền tiến đến nịnh bợ, môi đỏ vẽ hình trái tim khoa trương đến mức nhìn vào là thấy buồn nôn.
Trình Nhược bĩu môi ghét bỏ, đưa cho bà ta một sấp tiền đỏ chót.
"Hỏi cứ như tôi là người xài "hàng" của bà ấy?"
Nhìn thái độ cáu kỉnh của Trình Nhược, nụ cười mụ đàn bà từ vui vẻ đến sượng trân.
Trình Nhược nói tiếp. "Xong việc thì lo dọn hậu sự cho sạch sẽ, đừng có để chuyện này truyền ra ngoài! Đám người đó xong việc thì đưa máy quay cho tôi là được rồi."
"Vâng vâng, đều nghe ý cô hết..." Mụ đàn bà biết điều không hề nhiều lời. Trong phút chốc đã biến mất không tăm hơi, nhanh nhẹn chạy ra cửa chính tiếp khách khác.
Cô ta mua một phần nhỏ trong hộp đêm của bà, nhưng không có nghĩa đêm nay chỗ này đóng cửa không tiếp khách. Nhỡ có khách quý đến thì sao?
Nghĩ vậy, bà ta lại tủm tỉm đi đến cửa chính thứ hai, trong lòng phấn khích chờ đợi nhìn ra bên ngoài.
"Ôi mẹ ơi! Ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của con rồi hay sao? Một chiếc... ba chiếc..."
Hai cặp mắt bà ta sáng rực, trong lòng vui sướng muốn nhảy cẫng lên khi thấy ba bốn chiếc xe sang chạy như bay về phía hộp đêm của bà. Tuy bà không biết là loại xe gì, nhưng từng chiếc từng chiếc trông cứ như là chiến mã.
Phát tài! Phát tài rồi!
"Hoan nghênh quý..."
Câu chào cửa miệng còn chưa nói xong, gương mặt tú bà từ hồng hào chuyển sang trắng bệch cuối cùng là xám ngoét.
Làm gì có khách quý nào?
Thủ vệ của Dụ gia là siêu xe hệ chiến, vệ sỹ của Dụ gia là dân khủng bố, còn người đàn ông đang dùng cặp mắt đằng đằng sát khí phong sát bà hiện tại không phải Dụ Ngôn Gia thì còn có thể là ai chứ?