Quách Bội lao đến như mũi tên, từ phía sau Trình Doãn muốn giật mũ áo của cô xuống, ai ngờ Trình Doãn đã nhanh hơn, nghiêng người né đi tránh để lộ danh tính.
Cô mạo hiểm che giấu thân phận đến đây, tất nhiên tâm thế phòng bị cũng ở mức cao nhất. Càng nói, cô không hề muốn hít thở chung một bầu không khí với ông ta chút nào.
"Là mày đúng không? Là mày nói cho bà ta đúng không? Tao đã nói phải nghe lời cơ mà? Sung sướng xong thì muốn gì cũng được cơ mà! Mày là con nào? Nói mau!"
Quách Bội như phát điên, vừa nhảy dựng vừa hét lên. "Tao với mày không thù không oán, tại sao hả?"
Dưới lớp mũ áo hoodie, gương mặt trái xoan lạnh lùng của cô gái không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn sự tức giận của Quách Bội ở trước mắt chỉ giống như một chú hề đang diễn xiếc.
Phải, ông ta và nguyên chủ này không thù không oán. Nhưng thân thể này có đến ký ức của cả hai kiếp người. Nếu không phải cô được sống lại trong cơ thể này, có lẽ Trình Doãn sẽ mãi mãi là một diễn viên tuyến ba theo chân Trình Nhược, mang danh con gái của vị phu nhân thất sủng trong Trình gia mà an phận thủ thường, bình bình đạm đạm sống một cuộc sống yên ổn đến lúc già đi.
Nhưng đối với cô của hiện tại mà nói, quỹ đạo mà cô đi vốn không còn êm đẹp như trước nữa, càng không phải là một Đàm Ngư cao cao tự tại không màng ái tình của nhân gian.
Trình Doãn lướt qua ông ta, bỏ đi trước cả Trương Mỹ.
Những nơi như quán bar cô không tiện ở lâu, cũng lười phải giải thích cho ông ta hiểu.
Bắn cô một viên đạn, đổi lấy việc phải sống không bằng chết, bị vợ quay lưng, sự nghiệp mất trắng chỉ trong một đêm.
Nhẹ nhàng với ông ta quá rồi...
Đi đến gara ở phía dưới, Trình Doãn ngồi vào xe, lúc này mới an tâm tháo gỡ phòng bị, nhưng dây thần kinh vừa thả lỏng lại bắt đầu căng lên.
Trong xe phát ra từng tiếng động nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có người trong xe biết.
Vầng trán cao của Trình Doãn nổi đầy gân xanh, mặt đỏ phừng phừng, mày kiếm chau lại quật cường, bàn tay thì không ngừng giãy dụa, nhưng miếng khăn bông bịt chặt lấy mũi cô lại không ngừng siết, khiến tầm nhìn của Trình Doãn càng lúc càng tối om, đến khi cô không thể chống cự được nữa thì cơ thể đã rơi vào trạng thái bất tỉnh.
...
Căn phòng họp chỉ còn lại một mình Dụ Ngôn Gia, Tô Tô nhón chân đi vào, hương thơm ngào ngạt của trà rất có tác dụng an thần.
Có lẽ anh cũng giống như mọi khi, tăng ca rồi qua đêm ở công ty không về nhà.
Liếc qua màn hình làm việc của Dụ Ngôn Gia một chút, toàn bộ đều là tin tức của người phụ nữ tên Trình Doãn kia.
Trước kia Tô Tô cứ nghĩ, bản thân sẽ là người phụ nữ duy nhất được Dụ Ngôn Gia tín nhiệm để lại bên cạnh, cùng anh chiến đấu trên thương trường, cùng anh giao lưu họp mặt... trở thành người phụ nữ có được vị trí người người ngưỡng mộ.
Nhưng sau cùng, anh chỉ coi cô là đồng nghiệp...
Sau ngày anh cầu hôn cô ấy, mọi bài viết lẫn tin lá cải liên quan đến Trình Doãn đều bị anh thẳng tay gỡ xuống hết, một chữ xấu cũng không còn. Anh không dùng uy danh của mình để công bố cô ấy là người phụ nữ của anh, tránh để kéo thêm tai tiếng, cũng là muốn cho Trình Doãn có cơ hội dùng chính thực lực mà đi lên.
Mà Trình Doãn mấy ngày này, cũng cật lực quay phim đóng quảng cáo, khiến Tô Tô đi đến đâu cũng đều thấy những tấm poster lớn in gương mặt xinh đẹp của cô ấy.
Trong nháy mắt, cô như nhận ra rằng. Cả hai người họ đều đang cố gắng, cố gắng để cho đối phương thật nhiều cơ hội để bên nhau.
"Điều tra chủ đầu tư của Giai Thụy lần này là ai chưa?"
Thanh âm trầm thấp vang lên trong đêm tối, Tô Tô đã quá quen với thái độ xa cách này của anh rồi, cô cũng thừa hiểu, sự ôn nhu cả đời này của Dụ Ngôn Gia... có lẽ chỉ dành riêng cho người phụ nữ kia mà thôi.
"Là một tiểu thuyết gia người Thụy Sỹ, bút danh là Matzi, em vẫn chưa tra ra tên thật của anh ta."
Dụ Ngôn Gia của trước kia, đối với hai từ "diễn viên" chính là đại kỵ. Ngay cả việc truyền bá sản phẩm cho Imelda cũng không dùng phương thức "nhận diện" của người nổi tiếng để lan truyền, anh dùng sự độc đoán cùng khả năng tính toán đến mức chi li của mình. Từng bước từng bước đạt được sự tín nhiệm tuyệt đối với Hoàng gia Anh, hoạt động cũng ở nước ngoài nhiều hơn.
Bởi vậy quãng thời gian mà trang sức của Imelda tung ra thị trường, anh ngày đêm không ngủ, thay đổi từ kế hoạch này đến kế hoạch khác. Khi đó giới truyền thông trong nước còn từng tung một tin đồn: Dụ Ngôn Gia đã bỏ quên "quê mẹ".
Nhưng chẳng mấy ai hiểu, nỗi ám ảnh khi nhìn thấy những nữ diễn viên trên màn hình nhỏ của anh lớn đến mức nào.
Tô Tô cụp đuôi mắt. Những chuyện này đều là cô được nghe kể lại.
Cô từng tự kiêu nghĩ rằng thời gian mình ở bên cạnh Dụ Ngôn Gia nhiều hơn Trình Doãn, nhưng cũng quên rằng Trình gia với Dụ gia có giao tình bao nhiêu năm. Chỉ sợ trong những năm đó, so với cô khi sánh bước bên anh những ngày huy hoàng của sau này, thời gian hai người họ chạm mặt chỉ nhiều hơn chứ không ít đi.
Một lần nữa nhắc đến chuyện diễn viên này, Tô Tô như cảm thấy người đàn ông ở trước mặt chính là Dụ Ngôn Gia của nhiều năm trước.
Nhìn gương mặt bình thản của anh, Tô Tô càng cảm thấy ớn lạnh trong lòng hơn, trong đêm tối, khí tức tỏa ra từ anh khiến người đối diện có cảm giác chẳng khác nào bị sương mù bủa vây.
Không gian yên ắng của văn phòng bị tiếng chuông điện thoại của Dụ Ngôn Gia réo lên đánh vỡ.
Anh bắt máy rất nhanh, nhất là sau khi nhìn thấy tên của người trong điện thoại gọi đến. Trên gương mặt u ám mệt mỏi thoáng chốc là tia sáng của hy vọng. Nhưng rất nhanh, chỉ vài giây sau, gương mặt vui vẻ đó đã biến thành mặt mày biến sắc, đôi mày rậm từ từ nhíu lại, cuối cùng khiến người đàn ông sốt sắng bật dậy khỏi ghế.
Chỉ là một cú điện thoại, rốt cuộc là có chuyện gì mới khiến một Dụ Ngôn Gia bình thản vững tâm lại mang vẻ mặt thất kinh đến thế... thậm chí là sợ hãi?
Trong loa điện thoại của Dụ Ngôn Gia lúc này, ngoài tiếng thét chói tai cùng động tĩnh ồn ào, thứ anh nghe được chỉ là giọng nói của cô gái mà anh hằng đêm nhung nhớ đang sợ hãi đến phát khóc.
"Cứu em..."