Xong đời rồi!
"Đứng lại!"
Bà ta chưa kịp chạy thoát thân đã bị chặn đứng đường lui, tiền cầm còn chưa ấm tay, phải làm sao đây?
"Dụ phu nhân đâu?" Một vệ sỹ tiến lên phía trước hỏi, mặt mày vô cùng hung dữ.
Dụ... Dụ phu nhân?
"Tôi... tôi không biết..."
Cô ta dám bắt cả người phụ nữ của Dụ Ngôn Gia đến hộp đêm của bà sao? Người đàn ông này là ai chứ? Người đàn ông này mà dễ chọc hay sao?
Nữ nhân ngu ngốc! Hôm nay bà có chết cũng phải kéo theo cô ta chết cùng!
"Bà có thể lựa chọn không nói." Dụ Ngôn Gia đã bước đến trước mặt, dáng người cao vượt trội cùng khí thế hung hãn khiến bà ta giật lùi trong vô thức.
"Tôi sẽ khiến bà không nói cả đời."
Mụ tú bà kinh hãi đưa tay bịt chặt miệng mình lại, đôi mắt hù chết người của anh quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả dân khủng bố bà từng gặp!
Lưỡi dao trong tay Dụ Ngôn Gia sáng bóng, le lói dưới ánh đèn khiến bà ta còn thử tưởng tượng nếu thứ hung khí kia xẹt qua cổ mình thì sẽ có cảm giác như thế nào.
"Tìm người!"
Lúc hai chữ này vừa thốt lên, Trình Nhược liền cảm thấy tứ chi mềm nhũn.
Sao có thể? Dụ Ngôn Gia làm sao có thể chỉ trong vài phút mà đến đây được? Điện thoại của con nhỏ đó cũng bị đập nát rồi, làm sao anh có thể biết đến chỗ này?
Đám vệ sỹ đã bắt đầu chia nhau ra tìm, hành động rất khoa trương, quân số nhiều đến nỗi có thể chỉ trong nháy mắt mà kiểm soát toàn bộ người trong hộp đêm.
Quá kinh khủng!
"Chết tiệt!" Trình Nhược cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, mắt nhìn về hướng cầu thang tầng hầm phía sau quầy rượu trưng bày cách đó vài mét.
Đưa Trình Doãn rời khỏi đây! Hôm nay cô có chết dưới tay Dụ Ngôn Gia thì con nhỏ đó cũng không được sống!
Phía sau tủ trưng bày...
Bàn ghế bị xô đẩy ngổn ngang, dưới đất toàn là mảnh thủy tinh vỡ vụn, đỏ loe loét lênh láng trên sàn nhà, cũng không rõ là rượu vang hay máu người nữa.
Trình Doãn thu lu trong một góc, tầm nhìn dường như không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo, chỉ có duy nhất một suy nghĩ khiến cô cầm cự được đến giờ phút này.
Cô không thể bẩn được!
"Bỏ ra!"
Trình Doãn hoảng loạn hét lên, ý thức của cô lúc này không rõ ràng, khi bị đụng chạm thể xác cũng chỉ còn cách tự ép bản thân phải đẩy đối phương càng xa càng tốt.
Hai mắt đỏ ngước lên, sau một giây sợ hãi liền biến thành bộ dạng thản nhiên đến đáng sợ.
"Trình Nhược, cô còn quay lại làm gì?"
Nói trắng ra, Trình Nhược bây giờ có khi còn sợ hãi hơn cả Trình Doãn, cứ nghĩ đến Dụ Ngôn Gia chỉ trong vài phút là phát hiện ra chỗ này, toàn thân cô ta lại túa đầy mồ hôi lạnh.
"Sắp chết còn lắm lời!"
Trình Doãn gạt bàn tay đang túm vai mình của Trình Nhược ra, gắng gượng đứng dậy một lần nữa. "Cút!"
"Mẹ kiếp! Rốt cuộc mày có gì tốt? Bên cạnh anh ta thì thiếu gì phụ nữ? Mày chẳng là cái thá gì cả! Anh ta chỉ thấy mày còn giá trị thôi, đến khi anh ta chán mày rồi, mày sẽ bị ném đi không khác gì con..."
Chát!
Trình Doãn dồn toàn bộ sức bình sinh giáng một bạt tai xuống.
Cô không cho phép bản thân chịu sỉ nhục như thế, càng huống hồ với người phụ nữ điên không phải thân thích này!
"Mày dám..."
Trình Nhược hung hăng trợn mắt, cô ta sắp điên rồi! Bị Trình Doãn tát cho một cái mà không chịu tỉnh ngộ, cũng không thèm để ý lý do bản thân chạy vào đây làm gì.
Cô ta lao lên như một con thú, giật lấy ngọn tóc phía sau Trình Doãn không thương tiếc.
Trình Doãn đau điếng cả người, chỉ cần khẽ vươn tay cũng cảm tưởng như cơ thể này không phải của mình nữa.
"Tao hận mày! Trình Doãn, tao... á!"
Cả người Trình Doãn bị túm lấy rồi lại đẩy ra, cảm giác không trọng lượng khiến cô rã rời cơ thể, ngay lúc cô còn nghĩ bản thân sẽ ngã sầm xuống sàn nhà, xúc cảm rắn chắc vòng qua eo đã bắt lấy cô lại.
Ngay sau đó, Trình Doãn còn ngỡ bản thân như được Thượng đế bao bọc.
Thiếu nữ ngước lên, chân tay theo quán tính đấm đá vài cái, chỉ khi khuôn mặt hoàn hảo như tạc tượng hiện rõ trong đáy mắt, người con gái mạnh mẽ vài phút trước lúc này mới òa khóc như một đứa trẻ.
"Ngôn Gia... em không bị gì cả... bọn chúng... em không để bọn chúng đụng vào em.... em còn sạch... tay chỉ bị bọn chúng chạm một chút... còn lại... hức... còn lại đều sạch..."
Nước mắt thấm đẫm một mảng áo trước ngực Dụ Ngôn Gia, cô gái nhỏ trong lòng anh vừa khóc vừa run rẩy kịch liệt.
"Bé ngoan, em làm rất tốt. Đều qua rồi, mọi chuyện đều qua rồi." Dụ Ngôn Gia ân cần vỗ về cô, sau đó ôm lấy thân người cô gái lên cao, rảo bước rời đi.
Trình Nhược suy sụp ngã ngồi trên nền đất, cô ta cứ giương mắt nhìn Dụ Ngôn Gia ôm người đi, đến lúc bừng tỉnh muốn bỏ chạy đã không kịp nữa.
"Bọn điên! Thả tao ra! Đừng có lột! Á!"
Ba tên đàn ông bị bỏ thuốc đã không còn thần trí, chịu đựng dược tính quá lâu khiến cả ba đều rất hăng hái, chỉ cần là phụ nữ sẽ lao đến bất chấp.
Khốn khiếp! Dám bỏ cô lại sao? Không thể!
Mặc cho Trình Nhược la hét đến mức nào, trong phòng bao bấy giờ chỉ còn tiếng va chạm của xác thịt, tiếng rên rỉ đến mức chướng tai cùng nụ cười man rợ của những kẻ đói ăn.
...
Đêm còn rất dày, trăng thượng rực lên ánh sáng mờ nhạt, chiếu vào căn phòng tràn ngập ấm áp.
Dụ Ngôn Gia canh chừng cô nửa tiếng đồng hồ, vừa dùng thuốc giải theo lời bác sỹ riêng vừa giúp cô hạ sốt. Cũng nhẹ nhàng cẩn thận lau qua người cho cô.
Khi thấy những vết trầy cùng vết bầm tím khắp người cô, anh chỉ hận ngay lúc này không thể đem Trình Nhược vứt cho chó gặm.
Hai mắt thiếu nữ nhắm nghiền, nửa nằm nửa dựa đầu vào người anh, bàn tay giữ chặt lấy anh không rời, khóe miệng còn lẩm bẩm lời gì đó.
Bàn tay Dụ Ngôn Gia vụng về mà dè dặt lau khắp người cô, vết máu đã dần đông lại, nhưng sự tức giận trong đôi mắt anh thì chưa hề tiêu tan.
Cảm giác vừa ấm vừa lạnh chạy dọc cánh tay, khóe miệng hồng hào cong lên một chút, cô rên khẽ một tiếng. Đôi mày kiếm đang chau lại cũng từ từ giãn ra, cuối cùng không còn bài xích đụng chạm từ anh trên người mình nữa, để mặc anh lau người cho mình, nét mặt cơ hồ còn thoáng hiện ý cười.
Dụ Ngôn Gia trở mình, vốn muốn đặt cô xuống để dễ nghỉ ngơi, ai ngờ lại khiến cô giật mình tỉnh dậy.
Bờ vai Trình Doãn run nhẹ vài cái, đôi mắt mơ màng nhìn khắp xung quanh, như thể vừa thoát khỏi ác mộng, nỗi sợ hãi gặm nhấm từ giấc mơ tràn đến hiện tại.
Trình Doãn khóc thành tiếng.
"Ngôn Gia... em chưa bị làm gì cả... bọn chúng chưa làm gì em cả... đúng không?"
Dụ Ngôn Gia hoảng sợ ôm lấy cô, lau đi nước mắt trên gò má cô, lại đau xót gục đầu vào vai cô, giọng nói khàn khàn thì thầm thật khẽ.
"Ừ, không khóc... anh đau lắm..."