Đàm Nhu mở hộp gỗ nhỏ ra, nàng đưa phong thư vào, sau đó đẩy hộp gỗ về phía Tuệ Liên.
Nàng mỉm cười nhìn nó.
" Tuệ Liên, theo ta cực khổ, nhẫn nhịn đủ điều, bây giờ tỷ được gả đi đường hoàng, ta rất vui."
Tuệ Liên nắm tay Đàm Nhu mân mê, tỷ ấy lùi xuống khỏi ghế, tay vẫn nắm chặt tay Đàm Nhu, khụy gối xuống nền đất lạnh.
Đàm Nhu vội đứng lên, Tuệ Liên hai tay nắm chặt tay nàng, tỷ ấy mỉm cười cúi đầu xuống.
" Nô tì theo hầu hạ người không lâu, nhưng được theo hầu từ nhỏ, Tuệ Liên tứ cố vô thân, có phúc phần được công chúa gọi là tỷ tỷ, ân điển người ban cho nô tì, nô tì suốt đời không quên."
Đàm Nhu kìm nén cảm xúc của mình, nàng mỉm cười với Tuệ Liên.
Tuệ Liên buông tay nàng ra, bắt đầu dập đầu xuống đất.
Đàm Nhu cúi người vươn tay ra muốn ngăn, nhưng Tuệ Liên đã dập đầu xuống nhanh chóng rồi ngẩng mặt lên, nàng cũng bắt đầu rưng rưng.
Tuệ Liên nhìn nàng vẫn luôn mỉm cười.
" Thứ lỗi cho nô tì không theo hầu người được lâu hơn nữa, công chúa, người phải sống, nô tì mạo muội xin một thỉnh cầu từ công chúa, nô tì mong người sẽ sống."
Đàm Nhu phồng má lên, nàng nén lại nước mắt đỡ Tuệ Liên đứng dậy.
" Bộ dạng này không được để cho người khác thấy, ngày mai tỷ xuất giá rồi, để ta đi tiễn tỷ."
Tuệ Liên khụy gối lần nữa, cảm tạ nàng đã thương yêu tỷ ấy, Đàm Nhu đón lấy tay tỷ ấy, nàng xoa nhẹ mỉm cười.
" Từ nay về sau, có gì không thuận lợi, cần sự trợ giúp, tỷ cứ đến tìm Chiêu Phong, chàng ấy nhất định sẽ giúp, chỉ tiếc là ta ở xa, không thể giúp tỷ được mấy."
Tuệ Liên lắc đầu.
" Nô tì rất may mắn, cuộc đời của nô tì được gặp mọi người yêu quý mình đã là rất may mắn, nô tì giữ được mạng cũng là may mắn, công chúa, nô tì sẽ sống thật hạnh phúc, người cũng phải sống thật hạnh phúc."
Đàm Nhu mỉm cười, trong khoé mắt có lệ, chiếc mặt nạ buộc che hết nửa trên của Tuệ Liên lỏng ra, Đàm Nhu đưa tay lên đón lấy mặt nạ đang rơi xuống.
Nàng thấy được khuôn mặt cùng với vết sẹo lồi kéo dài đó liền như bùng nổ, những gì kìm nén trong lòng nàng đã được tỏả ra, nàng oà lên khóc, cả người run run, trong cổ họng nghẹn lại tiếng nấc, nước mắt trực trào.
Mặt nạ rơi từ tay nàng xuống, Đàm Nhu sờ lên vết sẹo đó xót xa khóc, Tuệ Liên chưa bao giờ thấy Đàm Nhu yếu đuối như vậy, ngay lúc này chỉ có tiếng khóc nấc của Đàm Nhu.
Tuệ Liên cũng không thể không rơi nước mắt, chủ tử của tỷ ấy khóc vì tỷ ấy, sờ lên vết sẹo của tỷ ấy mà khóc, có mấy vị chủ tử nào lại như thế chứ.
Đàm Nhu buông tay xuống, nàng cố gắng nói.
" Đến..mức....này sao. Tại...sao chứ? Tuệ Liên, ...sao phải sống như vậy,.... khuôn mặt của tỷ..."
Đàm Nhu che miệng lại, Tuệ Liên đỡ Đàm Nhu, bản thân tỷ ấy chẳng nói câu nào than trách, Đàm Nhu đang cố gắng bình tĩnh lại, nàng ngồi xuống ghế, tuy nước mắt vẫn trực trào, nhưng đã không còn khóc nấc, nàng ngồi bần thần ở đó, Tuệ Liên nhặt mặt nạ lên đeo lại, tỷ ấy vẫn đứng đó nhìn Đàm Nhu.
Còn Đàm Nhu hình như đã khóc hết nước mắt, nàng ngồi bần thần ở đó.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng để ý thấy Tuệ Liên vẫn đứng ở đó, giờ đã gần khuya, nàng liền áy náy.
Giọng nàng cất lên khàn khàn, Đàm Nhu gắng gượng mỉm cười.
" Tuệ Liên tỷ mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai phải dậy sớm đó."
Tuệ Liên cũng đành phải lui xuống, tỷ ấy chậm rãi đi ra khỏi phòng, vẫn ngoái lại nhìn Đàm Nhu.
Đàm Nhu thất thần ngồi ở bàn trà, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, nàng chẳng còn tinh thần gì nữa.
Đột nhiên cơn tức ngực kéo tới, Đàm Nhu nhăn mặt, nàng ấn nhẹ lên ngực mình thở một cách gấp gáp, nàng chịu đựng một hồi thì cơn tức ngực giảm dần, thay vào đó là cơn đau kéo tới, Đàm Nhu giật mình vì cơn đau đột ngột quá, nàng ngã từ trên ghế xuống đất, giãy giụa trong cơn đau, nàng như con cá mắc cạn trên bờ, cổ họng chỉ phát ra tiếng ú ớ.
Tưởng như bản thân sắp tắt thở tới nơi rồi, Đàm Nhu nhắm mắt lại chờ đợi, trước khi mất ý thức nàng nghe có tiếng đẩy cửa vào, đến đây nàng biết số mình chưa tận, trong lòng đột nhiên an tâm.
Khi nàng tỉnh dậy, xung quanh đều tối tăm, nàng không còn sức mà dậy nữa, chỉ có ánh mắt là cử động được, nàng liên tục nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy nổi thứ gì, trong màn đêm tối, nàng ho lên, khoảng không này im lăng, không có ai đáp lại nàng, nàng gượng cười với bản thân, bản thân nàng bây giờ lại thảm hại như vậy.
Có tiếng người bước tới ở bên ngoài, nàng cảnh giác nghe theo, tiếng bước chân chậm rãi, bước đến trước cửa thì có vẻ do dự, được một hồi thì cũng có tiếng cửa đẩy vào, tiếng bước chân bước vào cửa làm nàng liên tưởng đến
Chiêu Phong, nhưng nàng cũng vô cùng cảnh giác, đi theo tiếng bước chân là ánh sáng le lói trong màn đêm.
Người đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, sợ nàng tỉnh giấc, Đàm Nhu thấy ánh sáng bên ngoài rèm càng lúc càng sáng nàng liền nhắm mắt giả vờ như chưa tỉnh.
Vén rèm lên, là hình bóng quen thuộc, Chiêu Phong, chàng đặt khay nến lên trên đầu giường, đủ để soi thấy rõ mặt nàng, Chiêu Phong chỉnh chăn lại cho nàng, nắm lấy tay nàng mân m.
Chàng ấy mỉm cười, giọng thì thầm.
"Ta phải làm sao đây?"
Đàm Nhu nghe thấy, nàng không cử động, vẫn giả vờ ngủ, Chiêu Phong nắm tay nàng càng lúc càng chặt, chàng ấy mỉm cười nói tiếp.
" Ta sợ quá, Đàm Nhu."
Đàm Nhu thở dài trong lòng đã nôn nao, Chiêu Phong thấy nàng phản ứng liền cười nói tiếp.
" Ngay cả trong mơ nàng cũng thở dài, tại sao vậy."
Rồi có tiếng mấy dây ngọc bội va vào nhau, bàn tay nàng cũng bớt hơi ấm, tiếng bước chân vang xa dần và tiếng đóng cửa nhẹ nhàng lại vang lên.
Đàm Nhu mở mắt ra, ánh nến sáng bên cạnh giường truyền đến hơi ấm nhẹ nhàng, nàng ngồi dậy kéo rèm lên, cảm nhận thấy độ lạnh bà tiếng gà gáy ở bên ngoài kia, đoán chừng đã canh ba rồi.
Đàm Nhu ngơ ra, nàng suy nghĩ gì đó, tiếng bước chân bên ngoài dồn dập còn không vang đến tai nàng, Chiêu Phong đột nhiên đẩy cửa vào, Đàm Nhu nắm chặt chân quay ra nhìn chàng.
Chiêu Phong một tay cầm chiếc chậu nhỏ, một tay cầm khăn, chàng thấy Đàm Nhu đã ngồi dậy thì liền vui vẻ đặt chậu lên bàn trà, chàng nhanh chân đi tới hỏi han.
"Tỉnh rồi sao, nàng còn thấy mệt không?"
Đàm Nhu lắc đầu.
" Không, ta cảm thấy không sao hết, là chàng đã cứu ta sao?"
Chiêu Phong đi ra lấy khăn nhúng nước, chàng vò nhẹ khăn vừa cười vừa nói.
" Bây giờ mới canh ba thôi, lúc đó ta đi vào, nàng suýt thì doạ chết ta rồi."
Thấy Chiêu Phong cười nói, nhưng Đàm Nhu chẳng thấy chàng ấy vui, Đàm Nhu kéo chăn ra, cử động chân rất khó khăn, Chiêu Phong cẩm khăn ướt còn chưa vắt ráo nước đi tới, từng giọt nước rơi trên sàn nhà độp độp, khác với vẻ ôn hoa vừa nãy bây giờ Chiêu Phong lại có vẻ gắt gỏng.
Chàng nói.
" Thái y nói nàng khoan xuống giường, giữ sức một chút."
Giống như hai đứa trẻ con yêu nhau, Đàm Nhu lại không chịu, nàng mạnh tay lật chăn ra, dường như nhất quyết đi xuống giường.
Chiêu Phong nắm chặt khăn trong tay, khăn được ép mạnh hơn, nước chảy từ khăn càng lúc càng nhiều.
Đàm Nhu thấy dưới chân Chiêu Phong nước chảy xuống như thể cũng khựng lại, nàng nhìn lại Chiêu Phong.
"Có thể chàng đang bất mãn với ta, nhưng ta thấy bản thân vô dụng thì không chịu được."
Chiêu Phong bước đến, tay vẫn cầm khăn, Đàm Nhu đã chịu ngồi yên, Chiêu Phong chẳng nói gì thêm, chàng kéo tay Đàm Nhu lại dùng khăn lau tay cho nàng, rồi lau ở vùng cổ cho nàng.