Khoảng cách rất gần, Đàm Nhu còn có thể nghe được tiếng thở của chàng ấy.
Tiếng thở đồng đều phả vào tai nàng, hơi ấm và mùi hương quen thuộc như bao quanh lấy người nàng, Chiêu Phong lau trán cho nàng rồi cốc vào đầu nàng một cái.
Chàng thở dài rồi đem khăn bỏ vào chậu, chàng quay ra nhìn Đàm Nhu cố gắng nở một nụ cười.
"Ta sẽ không nói gì hết, ta cảm thấy bản thân không nói gì là tốt nhất, cho nên về chuyện đó ta sẽ không nói gì."
Đàm Nhu cũng mỉm cười.
" Chàng qua đây có được không?"
Chiêu Phong đi qua đó, chàng kéo ghế ra ngồi bên cạnh giường, đối mặt với Đàm Nhu mặc dù trong thâm tâm vô cùng đau nhưng chàng vẫn mỉm cười nhìn nàng.
Đàm Nhu sờ lên cổ áo của chàng, nàng mỉm cười.
" Ta có một thỉnh cầu, ta mong là sau này chàng ở bên cô nương khác thì đừng mặc chiếc áo đó, ta sẽ rất đau lòng đó."
Chiêu Phong chẳng nói gì, nhưng thái độ đã thay đổi, Đàm Nhu thấy Chiêu Phong đã dần thay đổi, chàng ấy dạo này cáu gắt hơn, chẳng biết là vì sao lại nhạy cảm như thể.
Đàm Nhu bật cười.
"Vì chàng cứ như thế này nên ta thấy rất đau lòng, ta cảm thấy không an tâm."
Chiều Phong lúc này gật đầu.
"Được, ta hứa với nàng."
Đàm Nhu kéo chăn lại, nàng mỉm cười nhìn Chiêu Phong rồi nhìn xung quanh thở dài.
" Canh ba rồi, chàng mau về nghỉ ngơi đi, sáng ra còn phải lên đường."
Chiêu Phong nắm chặt tay Đàm Nhu, chàng ấy không thể mỉm cười nữa, vẻ mặt có vẻ nhiều tâm tư lắm, chàng cất giọng rất nhỏ.
"Ta có thể ở lại được không?"
Đàm Nhu niềm nở kéo chăn ra, cố gắng lùi vào bên trong.
"Được, nếu chàng muốn ngủ lại ta sẽ dịch vào để chàng nằm."
Chiêu Phong thở dài, cho đến khi chàng nằm trên giường rồi vẫn thở dài, Đàm Nhu nằm bên cạnh không hề nói gì, nàng chú tâm vào nghe tiếng thở của chàng ấy.
Sau hồi suy nghĩ rất nhiều, Chiêu Phong quay người ra ôm lấy nàng vào lòng.
Đàm Nhu rúc vào người Chiêu Phong, chàng nhỏ giọng hỏi.
" Ta tắt nến đi nhé?"
Đàm Nhu phát ra tiếng rất nhỏ.
"Um."
Chiêu Phong với tay ra ngoài dập tắt nến đi, từ đầu ngón tay cảm nhận được hơi nóng của lửa, bàn tay đó ôm chặt lấy nàng, Đàm Nhu có thể cảm nhận được hơi nóng từ đầu ngón tay của chàng ấy.
Nàng thì thẩm.
" Chàng lần sau đừng làm tổn thương mình."
Chiêu Phong liền nhẹ nhàng đáp lại.
"Ta biết rồi."
Đàm Nhu dụi vào người Chiêu Phong lần nữa, Chiêu Phong xoa đầu nàng, mọi cảm xúc dường như muốn được bày tỏ ra hết, chàng ấy thở dài.
" Ta thấy sợ, khi ta bước vào phòng thì thấy nàng nằm dưới đất, ta vừa lay người vừa gọi nàng rất nhiều lần nhưng nàng không có phản ứng gì, ta cuống cuồng bế nàng chạy đi tìm thái y, nàng có biết thái y nói gì không?"
Đàm Nhu nhắm tịt mắt, giọng ngái ngủ như con mèo nhỏ.
" Thái y nói gì?"
Chiều Phong cười.
" Thái y nói, nàng phước lớn mạng lớn nên sẽ không sao hết."
Đàm Nhu mỉm cười, nàng đối mặt với chuyện này nhẹ nhàng hơn Chiêu Phong nhiều.
"Mèo con có chín cái mạng thì cũng chết thôi, chàng đừng để tâm quá."
Chiêu Phong đáp lại có chút giận dổi.
" Ta rất để tâm, ta rất muốn để tâm đấy."
Đàm Nhu ôm chặt Chiều Phong hơn, nàng rất bình thường đáp lại Chiều Phong.
" Chàng đừng có trẻ con nữa, ngủ đi."
Chiêu Phong lại không muốn như thế, giọng chàng ấy gắt lên một chút.
"Ta không thấy trẻ con."
Đàm Nhu thở dài, nàng đã sắp đi vào giấc.
" Mỗi lần chàng như vậy ta lại thấy sợ."
Chiều Phong hạ giọng hơn.
"Sợ ta?"
Đàm Nhu chìm vào giấc, Chiêu Phong thấy không phản hồi tò mò nhìn xuống, Đàm Nhu đã ngủ rồi.
Chàng ấy tự mình lẩm bẩm.
" Thật ta thái y nói, nàng không còn nhiều thời gian rồi, thái y còn nói chỉ hơn một tháng nữa rất có thể nàng sẽ không còn nữa nên ta rất tiếc thời gian vừa qua, nàng biết chuyện rồi đúng không."
Ngủ được một chút đến giữa canh năm thì Đàm Nhu giật mình tỉnh dậy, nàng thấy Chiêu Phong vẫn còn nằm bên cạnh, tay vẫn luôn nắm chặt tay nàng, bên ngoài trời đã sáng, Đàm Nhu đã nghe thấy tiếng quét dọn ở ngoài kia.
Nàng vội vàng đánh thức Chiều Phong dậy.
" Chiêu Phong, chàng mau dậy đi, trời đã sáng rồi."
Chiêu Phong cũng mở mắt ra, chàng ấy nhìn thấy Đàm Nhu đã mỉm cười.
Đàm Nhu cũng mim cười thật tươi.
Chiêu Phong nắm tay mân mê bàn tay nàng, lúc này ngọt ngào hơn bao giờ hết, Chiêu Phong dụi vào người nàng nũng nịu.
" Ta muốn ngủ thêm một lát nữa."
Đàm Nhu ôm lấy chàng ấy, Chiêu Phong như tìm được chỗ chốn ấm áp, chàng ấy nằm thiếp đi.
Còn chưa kịp đi vào giấc mơ thì mặt đã hơi rát, một tiếng bốp vang đến tai và truyền cảm giác đau lên mặt mình,
Chiêu Phong liền mở mắt ra, Đàm Nhu đang nhìn chàng.
Nàng mỉm cười.
" Chàng còn ngủ nữa thì sẽ muộn giờ mất, dậy đi."
Đàm Nhu đẩy Chiêu Phong ra ngoài, chàng ấy lảo đảo đi ra, Đàm Nhu bước xuống giường nhìn chàng vẫn luôn mỉm cười, Chiều Phong bất mãn.
" Nàng không thương ta."
Đàm Nhu cầm tách trà đi ra ngoài gọi người, nàng ấy bình tĩnh hơn ai hết, nhìn nàng ấy cư xử rất bình thường, giống như bản thân không hề có một khúc mắc gì cả, cầm tách trà đi ra, nàng gọi người tới.
" Thay trà mới cho ta, tì nữ hôm qua đến đây, ngươi đi gọi đến dọn phòng cho ta đi."
Đàm Nhu đi vào, nhìn Chiêu Phong vẫn rất bình thường, cái vẻ giả vờ lạc quan này Chiêu Phong không lạ, nhưng chàng cũng không đồng tình cho lắm, chàng chỉnh lại y phục rồi đi qua kéo Đàm Nhu lại.
" Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Đàm Nhu giữ nụ cười.
" Còn có thể làm gì ngoài vui vẻ nữa, ta đang rất vui vì có chàng ở đây, đợi ta thay đồ xong ta sẽ đi tiễn chàng, ha."
Chiêu Phong thở dài, Đàm Nhu vẫn mỉm cười, Chiều Phong hỏi nàng.
"Vậy ta đi?"
Đàm Nhu nhìn chàng rồi mỉm cười.
" Um, đi đi, chàng còn phải về nữa, chuẩn bị sớm một chút."
Chiêu Phong bước ra khỏi phòng, ra đến cửa khựng lại quay ra nhìn nàng, Đàm Nhu khua tay.
" Đi đi."
Nàng lúc này muốn nói với Chiêu Phong rằng đi thật nhanh đi, đừng do dự nữa.
Chiêu Phong thì không nỡ, chàng ấy mỉm cười nói.
" Ta sẽ quay lại gặp nàng."
Đàm Nhu mỉm cười, trong lòng như cười nhạo chàng ấy.
Chàng quay lại cũng không gặp được ta đâu.