Thái Tử Thì Sao?

Chương 282




Đàm Nhu nói chuyện với Ngũ Nhiên xong cũng đi về, chẳng còn tâm trí nào mà ở lại, vẫn như một thói quen khó bỏ, Chiêu Phong nói sẽ không quan tâm nàng đi nói chuyện với ai, nhưng nhất định sẽ đứng ở ngoài chờ nàng ra.

Lần này cũng vậy, Đàm Nhu vừa bước ra khỏi phủ đã gặp Chiêu Phong, chàng ấy thấy nàng liền mỉm cười.

Đàm Nhu đi đến quen thuộc ôm lấy chàng ấy, cảm giác bình yên đến lạ.

Vẫn như thường ngày, ba người hoàng thượng, Mặc Vương và Ngưu thái y đều ở cùng nhau, họ không chơi cờ, chỉ bày bàn ghế ra đặt tách trà và điểm tâm trên bàn rồi nói chuyện, chẳng biết là nói chuyện gì, trưởng công chúa dường như không quan tâm, sư nương cũng chẳng để ý, chỉ có hoàng hậu cứ chốc lát lại cho người đến làm phiền hoàng thượng.

" Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương vừa rồi đi dạo không may bị trúng gió, mong hoàng thượng đến đó xem một chút."

Hoàng thượng khua tay, đây đã là lần thứ ba rồi, hoàng thượng ngán ngẩm nói.

" Cho truyền thái y."

Tì nữ lui đi, hoàng thượng nhăn mặt khó chịu.

"Mấy chuyện đấy cứ đến tìm ta làm gì."

Ngưu thái y lại nói tiếp chuyện còn đang dở.

"Vậy tên mới sẽ là gì."

Mặc Vương thở dài than.

"Ta thấy Đàm Nhu lớn lên càng ngày càng giống Vương Thị, không chỉ vẻ ngoài mà còn cả tính cách."

Ngưu thái y gật đầu cảm thán.

"Đúng, đúng vậy, ta thấy không giống Nhiên Vương cho lắm, m để nói điểm nào mà Đàm Nhu giống nhất thì chắc là độ ngông cuồng, hiếu thắng."

Mặc Vương bật cười trong cảnh Nhiên Vương tối sầm mặt, sau đó Nhiên Vương không im lặng, người liền lên tiếng, hiếu thắng thì sao, ngông cuồng thì sao.

"Có sao đâu chứ, ái nữ của ta cũng giỏi mà, có gì mà nó không được hiếu thắng, không được ngông cuồng."

Hai vị còn lại phì cười, cái tính này không thể không nói đến Đàm Nhu, ái nữ chắc chắn là hưởng tính này rồi.

Ngày càng trôi đi, chiếc áo khoác Đàm Nhu may ngày càng được hoàn thiện, gần đến ngày về Đàm Nhu đã đưa trước cho chàng, nàng bọc vào miếng vải lụa quý, thắt dây cho thật đẹp rồi giao cho chàng.

Ở phòng của Chiêu Phong, Đàm Nhu đem đồ đến đưa trước mặt, chàng ấy đứng đỡ ra đó, Đàm Nhu nhìn chàng ấy miết không rời, đồ trên tay cũng không buông xuống được.

Chiêu Phong chạm nhẹ vào gói quà của nàng, nhưng không nhận lấy, Đàm Nhu liền đặt lên trên bàn trà, nàng mỉm cười.

" Ngày mai ta đi tiễn chàng."

Chiêu Phong không nói gì, chàng ngồi xuống rót trà, Đàm Nhu đi đến ngồi bên cạnh, nàng cố mỉm cười nói tiếp.

" Sao chàng lại trông như đang giận dỗi vậy, ta làm chàng giận rồi sao."

Chiêu Phong quay ra nhìn nàng, chàng gượng cười.

" Như đang muốn đuổi ta đi vậy."



Đàm Nhu nắm lấy tay chàng.

"Ta không có đuổi chàng, nhưng chàng nhiều việc, không về không được, ta phải làm gì chứ."

Chiêu Phong lúc này mới bật cười, cái này thì ngây ngô quá rồi, chàng đưa tay vuốt má nàng, Đàm Nhu như một con mèo dụi vào tay chàng nũng nịu.

Đột nhiên lại có tiếng bước chân chạy dồn dập tới, đột nhiên có người đẩy cửa vào, Đàm Nhu giật mình quay ra, thấy Khanh Bình đứng ngơ ở đó, nàng quay ra nhìn Chiều Phong.

Chàng mỉm cười, khua tay kêu Khanh Bình ra ngoài trước, chàng xoa đầu nàng rồi hôn lên trán.

" Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi một lát rồi về."

Đàm Nhu lắc đầu.

"Ta đi về phòng, chàng có việc sao."

Chiêu Phong gật đầu.

" Ta đi kiểm tra ngựa và ít đồ ăn đem theo, đi một lát thôi."

Đàm Nhu bĩu môi lắc đầu.

"Ta về phòng."

Chiêu Phong cũng gật đầu.

" Vậy cũng được."

Đàm Nhu cùng Chiêu Phong đi ra ngoài, nàng và Chiêu Phong nhìn nhau cười rồi đường ai nấy đi, Đàm Nhu đi về cung.

Tâm trạng nàng đang rất vui vẻ, chợt nhớ ra còn Tuệ Liên nàng chưa gặp mặt để tạm biệt, nhưng bước chân đặt vào cửa cung nàng đã nghe tiếng dặn dò của công công.

" Ngươi ở đây hầu hạ công chúa phải cẩn thận, không được qua loa đâu."

Đàm Nhu bước vào, thấy một tì nữ khác lạ khụy gối với công công, nàng niềm nở đi tới.

" Công công, sao người lại đến đây vậy?"

Nàng chỉ cố tình hỏi, chứng thực nàng nhìn đã biết tì nữ này là người mới chuyển đến để hầu hạ nàng rồi, công công thấy nàng liền cúi người, còn tì nữ kia đi đến quỳ xuống hành lễ với nàng.

" Nô tì Yên Nhi bái kiến công chúa."

Đàm Nhu khua tay cho nàng ta đứng lên, nàng mỉm cười nói với công công.

" Là tì nữ mới sao, chưa gì đã gọi người tới rồi."

Nàng lướt mắt sang nhìn công công ra hiệu cho ông ấy cho Yên Nhi lui đi, nàng đi đến bàn đá ngồi xuống.

" Công công, cho tì nữ đó về nghỉ ngơi trước đi, tối nay chưa cần hầu hạ đâu, tối mai hằng gọi đến."

Công công cúi người rồi nghe lời nàng lui đi, Đàm Nhu chống cằm thở dài, tiếng thở dài còn chưa than xong thì đã có tiếng bước chân chạy dồn dập đến, Đàm Nhu vừa chú ý thì thấy người đi vào là Tuệ Liên, nàng thấy tỷ ấy liền mỉm cười.

"Tuệ Liên tỷ."



Tuệ Liên hớt hải đi tới.

" Công chúa."

Tỷ ấy vấn giữ hai tay như nô tì, như một thói quen, Tuệ Liên nhìn xung quanh đây tìm thứ gì đó, nàng đứng lên hỏi.

" Tỷ tìm ai sao?"

Tuệ Liên chỉnh lại mặt nạ trên mặt của mình, tỷ ấy nói.

" Tối nay không phải nên liều người mới tới rồi sao, sao lại không thấy ai vậy."

Đàm Nhu bật cười.

"Tới rồi, nhưng cũng đi rồi, tối nay ta không cần hầu hạ nên cho về trước rồi."

Đàm Nhu kéo tay Tuệ Liên đi vào phòng, nàng trông có vẻ muốn gả gấp hơn là Tuệ Liên.

" Tỷ đã chuẩn bị xong hết rồi sao, trồng tỷ rất thản nhiên."

Đi vào phòng, Đàm Nhu theo thói quen đóng trái cửa lại như làm chuyện mờ ám, Tuệ Liên vươn tay ra.

" Công chúa."

Đàm Nhu khựng lại, bàn tay đang đẩy thanh gỗ đóng trái lại liền dừng, nàng gượng cười, kéo thanh gỗ ra khép cửa hờ.

Đàm Nhu kéo Tuệ Liên đi đến ngồi xuống ở bàn trà.

" Tỷ đợi ta một chút."

Tuệ Liên nhìn dáng vẻ gấp gáp của Đàm Nhu mà tò mò, tỷ ấy rót trà ra hai chén, vừa rót xong thì Đàm Nhu bê một hộp gỗ nhỏ đi ra.

Hộp gỗ này có thể đựng vừa một bộ ấm trà, Đàm Nhu hí hửng đi tới, bên trên có một phong thư.

Đàm Nhu mở phong thư ra, bên trong là một bức thư, bên trong thư là mấy cánh hoa đào được ép khô mỏng như tờ giấy ở trong đó.

Đàm Nhu khoe cánh hoa đào khô với Tuệ Liên.

" Tỷ thấy những cánh hoa này ép có đẹp không."

Tuệ Liên cười tươi nhìn cánh hoa khô gật đầu.

"Đẹp, chỉ ép có mấy cánh thôi sao."

Đàm Nhu gật đầu.

"Ta chỉ ngẫu hứng ép mấy cánh thôi, bỏ vào phong thư cho tỷ coi như là tô thêm hạnh phúc cho tỷ."

Tuệ Liên hai mắt lấp lánh nhìn Đàm Nhu bỏ lại hoa và tờ giấy vào phong thư, tỷ ấy cười rất tươi.

"uh, ý nghĩa vậy sao."