Thái Tử Thì Sao?

Chương 205




Màn đêm bao trùm lấy không gian này, Chiêu Phong đốt lửa lên, một lán cỏ khô đã rách tươm là chỗ nghỉ chân của nàng và Chiêu Phong.

Đàm Nhu ăn xong một cái bánh bao đã chạy ra bãi cỏ trước lán nằm rạp xuống nhìn ngắm trời sao, Chiêu Phong dồn củi vào đống lửa thật nhiều rồi bước tới bên nàng, cũng nằm xuống cạnh nàng cùng nàng ngắm sao.

Trên nền trời xanh đen và không có chút mây đêm nào, ánh sao trở nên rõ ràng hơn, cả một khoảng trời đầy sao, Đàm Nhu ngắm sao thấy tâm trạng ổn định hơn bao giờ hết, nàng thấy về sau có trải qua chuyện vui vẻ gì đi chăng nữa thì khoảng không gian bây giờ cũng sẽ khó có lại được.

Chiêu Phong đưa hai tay ra gác làm gối, thấy Đàm Nhu đặt hai tay lên eo, đầu gối lên đám cỏ, chàng đưa tay ra ý muốn được làm chiếc gối nhỏ cho nàng, Đàm Nhu chỉ quay người ra, nàng không nói gì hết, Chiêu Phong lại nói.

" Gối lên tay ta sẽ thoải mái hơn đấy."

Đàm Nhu xích lại gần với Chiêu Phong hơn, nàng nắm lấy bàn tay muốn làm cái gối nhỏ cho mình hôn lấy, nàng ôm chặt vào lồng ngực nhắm mắt lại muốn ngủ.

Chiêu Phong đưa tay còn lại ra ôm lấy nàng tay đặt sau lưng vỗ nhẹ, hành động của Chiêu Phong như làn gió tươi mát thổi vào tâm trí nàng, Đàm Nhu mở mắt ra, nàng xích người lên trên đặt lên trán Chiêu Phong một nụ hôn.

" Ta thich chang lam." 19

Chiêu Phong dướn người lên, chàng ghé sát đầu lên trán Đàm Nhu, hai đầu mũi chạm nhau, Đàm Nhu nhắm mắt lại môi hơi hé, Chiêu Phong đặt môi kề môi, nuốt lấy bờ môi mỏng mềm và ấm của người mình yêu, sau cùng chàng ấy lại không làm gì nữa, chàng ấy thôi hôn thì quay lại trạng thái ban đầu, nằm ngắm trăng sao,

Đàm Nhu hiểu được chàng ấy không muốn đi quá giới hạn, nàng cười.

Đàm Nhu cứ mỉm cười ngây ngô như thế được lúc lâu, Chiêu Phong cố ý hỏi.

"Sao nàng lại cười."

Đàm Nhu vừa mỉm cười vừa nói.

" Ta không được cười sao."

Chiêu Phong không hỏi nữa, cơn gió lạnh tạt qua đây, mang đến hơi lạnh của màn đêm tối, Chiêu Phong dứt khoát không để Đàm Nhu ngắm sao nữa, chàng bế

Đàm Nhu về lán cỏ khô vừa sửa tạm bợ kia, lán đủ chỗ để hai người nằm, vừa đủ để che chắn cho hai người đêm nay, vừa đủ cao để người ta khom người.

Chiêu Phong đặt nàng xuống lớp cỏ khô mình lót hồi chiều tối, hơi ấm của đống lửa thêm củi chuyển dần sang nóng, Chiêu Phong đẩy đống lửa đó ra xa, chàng vẫn thêm củi vào để tránh bị tắt nhanh quá, Đàm Nhu nằm dang tay trái ra sờ soạng bên còn lại, chỗ ngủ đó là của Chiêu Phong, sau khi Chiêu Phong đặt tấm lưng xuống Đàm Nhu đã vội ôm chặt lấy chàng.



Chiêu Phong cũng ôm lấy Đàm Nhu, chuyền hơi ấm trên người mình cho nàng, trước mắt tương lai mịt mù, thứ người ta nương tựa vào nhau là lòng tin và tình yêu,

Chiêu Phong dành hết tất thảy sự yêu thương dịu dàng, một thái độ trước giờ không có ai thấy được, phô mặt trái của sự lạnh lùng ít nói của mình ra đối xử với nàng thật tốt, Đàm Nhu dành hết sự dịu dàng của một nữ nhân cho Chiêu Phong, nhượng bộ Chiêu Phong, lo lắng cho Chiêu Phong, bên cạnh nhau cả hai đều trở thành người tốt hơn.

Giấc mơ đẹp về kết quả của tình yêu, chúng ta yêu nhau, chúng ta lấy nhau, chúng ta lại có kết tinh từ tình yêu mà chúng ta dành cho nhau, chúng ta sống vô tư, giản dị. Giấc mơ ấy cũng trở thành một điều khó thực hiện, Đàm Nhu nằm trong vòng tay Chiêu Phong ngủ rất ngon, mọi phiền ưu đều bị chàng ấy đuổi đi hết, Đàm Nhu thấy cuộc đời này của nàng gặp được chàng ấy chính là phúc phần lớn nhất mà ông trời ban xuống.

Nhị Quốc ánh nắng ấm hơn so với mấy ngày trước, còn hơn mười ngày nữa sẽ đến lễ hoa đào, ở trong cung đã bận rộn từ bây giờ, Nhị Nhiên bị điều đi đến nơi khác, huynh ấy phải đến nơi quanh năm nóng nực, đó là danh giới của Nhị Quốc và Bắc Quốc, người ta gọi đó là biên giới Bắc - Nhị.

Lúc Nhị Nhiên từ biệt đại mỹ nhân của mình đã nũng nịu đòi nàng ấy đưa mình một vật định tình, Nguyên Nhiên bị giục quá liền đưa cho huynh ấy một cái quạt tròn.

"Nghe nói nơi đó nóng nực lắm."

Quả đúng là nóng hơn tưởng tượng, huynh ấy đến doanh trại vào sáng sớm thức dậy ánh mặt trời đã chiếu đến cửa, chiều binh lính do nóng quá khó tập luyện, huynh ấy ngồi trong phòng cũng khó khăn, mồ hôi chảy ròng ròng, phải làm cái võng mắc vào hai gốc cây thì Nhị Nhiên mới thoải mái nằm ngủ được.

Hoàng thượng phê tấu sớ cũng đang đau đầu vì chuyện Nhị Nhiên cứ ghé đến lầu xanh làm cho các quan thần không đồng ý, còn dâng cả tấu sớ lên đòi hoàng thượng xử lý con mình.

Liễu Gia Quân gả con gái đi đã lâu cũng không màng nhớ đến, chỉ chăm chăm vào đứa con trai là Thất Kỳ, thất hoàng tử từ khi tỷ tỷ bị gả đi không còn hoạt bát được như trước, cả ngày chỉ biết nhốt mình ở trong phòng, cùng lúc gả cả hai con gái đi ai cũng thay đổi một cách khó hiểu.

Vong Quốc cũng loạn, thay vì dâng sớ lo chuyện nước chuyện dân thì các quan thần lại dâng sớ đòi phế thái tử đi, hoàng thượng cũng đã nghĩ từ trước, nhưng giờ cũng phải đợi đến lúc Chiêu Phong về mới có thể phế được, không có người được phế ở đây thì không phế nổi, hoàng thượng cho gọi con trai trưởng lên, cũng nói chuyện riêng tỏ ý muốn để huynh ấy lên làm thái tử, huynh ấy lại phẩy tay không chịu. (

"Phụ hoàng coi trọng con quá rồi, tuy là huynh trưởng nhưng năng lực của con xếp cuối, có xứng đáng ngồi vào đó không?"

Hoàng thượng đùng đùng quay ra khó chịu.

" Có ba đứa con trai, mỗi chức thái tử cũng ngồi lên không xong thì còn gì là con vua nữa." T°

Hoàng hậu bước vào thư phòng không nói câu nào đã đi lên hất tay cho hoàng thượng nhường ghế lại cho mình, hoàng thượng đứng lên, đi ra khuyên con trai.

" Không làm thái tử được thì còn làm gì được nữa, ba đứa con trai ai cũng xuất chúng, đi đâu cũng nghe ca tụng, được biết bao nhiêu người ngưỡng mộ mà chức thái tử thôi cũng không làm được là sao?"

Hoàng hậu giả vờ ho, Chiêu Nhiên cầu cứu mẫu hậu.

"Mẫu hậu, nhi thần thật sự không làm được."

Hoàng hậu ném cho huynh ấy cái ánh mắt sắc lẹm, người uống chén trà dở của hoàng thượng trên bàn xong cũng cau có.



"Con cũng phải làm được thứ gì xứng danh với thực đi chứ, chẳng lẽ mấy lời ca tụng ngoài kia đều là giả à." C}.

Chiêu Nhiên lướt mắt sang phụ hoàng thì phụ hoàng quay người đi, miệng còn cứng hơn đá.

"Đúng rồi."

Chiêu Nhiên bất lực, không dám cãi lại.

" Nhi thần xin cáo lui."

Huynh ấy liền đi ra ngoài, hoàng hậu cũng liền đứng lên, hoàng thượng đi đến mặt hằm hằm ngồi xuống ngay, hoàng hậu đứng sau bật cười.

" Hoá ra mấy nay chàng đau đầu là vì chuyện này à."

Hoàng thượng quay ra nắm lấy tay người, sau đó mệt mỏi nói.

" Thật sự chẳng biết ba đứa này nghĩ gì nữa."

Hoàng hậu cũng lại gần hơn, người ôm lấy cổ của hoàng thượng âu yếm vuốt ve mái tóc người.

" Sao chàng không nghĩ đến chuyện ngày xưa, chàng lúc đó cũng có suy nghĩ như vậy đó, còn dẫn ta lên núi ở ẩn, bọn nó chẳng phải là giống chàng sao?" °

Hoàng thượng lại bật cười.

"Tuổi trẻ." (°

Hoàng hậu lại nhìn sớ trên bàn, có nhắc đến việc phế truất thái tử, còn một sớ thì muốn thái mau sớm lập thất, hoàng hậu nhói lòng thay con trai.

" Chiêu Phong chính là ảnh hưởng bởi tính cách của chàng rất nhiều, nó bỏ đi cũng vì trong cung bí bách, quan thần cứ ép nó lập thất, dâng vài ba ái nữ nhà người ta lên cho nó, có giỏi giang đến đâu cũng không bằng người trong lòng, chàng làm hoàng thượng lâu như vậy còn cố chấp không muốn thị tẩm ai ngoài ta, vậy thì lấy cớ gì để dạy nó nới lỏng cố chấp ra."

Hoàng thượng mỉm cười.

"Con trai là của chúng ta, chúng ta cho ba đứa nó sinh mạng, dạy bọn chúng điều hay lẽ phải, lớn rồi điều nào là phải, là đúng thì cứ làm."