Đúng vậy, người làm cha thấy hình bóng con mình như mình hồi còn trẻ, cũng không thể nào trách nó được.
Chiêu Phong dắt ngựa đi đường đã hai ngày, Đàm Nhu nằm vắt trên lưng ngựa ngủ mê man, mặt trắng bệch ra, Chiêu Phong kéo ngựa đến bên bờ suối bế Đàm Nhu xuống đặt nàng trên nền đá vôi bên suối, Đàm Nhu vẫn không mở mắt nổi, Chiêu Phong vội vã lấy túi nước treo trên người ngựa, đưa miệng túi nước sát miệng
Đàm Nhu, chàng dốc túi lên, nước chảy vào miệng nàng từ từ.
Xung quanh bốn bề là cây cối, căn bản là chẳng có người đi qua, Đàm Nhu mở mắt ra, ánh sáng trời quang như hắt vào mặt nàng một gáo nước lạnh, Đàm Nhu nhăn mặt.
Chiêu Phong đỡ nàng tựa vào người mình, chàng che ánh sáng cho nàng mở mắt ra, Đàm Nhu thấy Chiêu Phong mặt mày nhem nhuốc đầu tóc lại rối bù thì phì cười.
" Chiêu Phong, nhìn chàng trông xấu xí quá."
Song nàng liền cảm thấy mệt mỏi muốn nhắm mắt lại ngủ lần nữa, suốt hai ngày qua Chiêu Phong đi theo chăm nàng đều là chăm bệnh, tối hôm qua nàng đã nôn mửa đến nỗi không còn sức, cơ thể vì lao lực mà mềm nhũn ra, Đàm Nhu phải nằm vắt mình trên ngựa thì Chiêu Phong mới đồng ý đưa nàng về.
Đàm Nhu tựa đầu vào bầu ngực Chiêu Phong, nàng mỉm cười.
"Ta mệt quá, ta muốn ngủ một chút."
Chiêu Phong khổ sở gật đầu, Đàm Nhu vừa dứt câu đã nhắm mắt mê man giống như một người không còn sống, Chiêu Phong thử lay người nàng, nàng cũng không phản ứng, lúc này Chiêu Phong mới dám lộ ra biểu cảm của mình, chàng khom người cúi đầu xuống vùi vào cổ nàng mà than, cả người chàng ấy cố nén chặt mà run lên từng hồi.
" Ta phải làm gì đây."
Chiêu Phong thở dài.
" Nàng nói xem ta phải làm gì bây giờ, trơ mắt nhìn nàng như vậy sao."
So với vẻ ngoài bình tĩnh của chàng ấy thì thâm tâm của chàng ấy vô cùng nổi loạn, Đàm Nhu ngủ mê đến chiều tối mới tỉnh, lúc nàng vừa tỉnh đã thấy Chiêu Phong gom củi về xong, còn dựng lán lên nghỉ tạm định ý nghỉ ở đây qua đêm, nàng thấy mình vẫn còn ngồi trên tảng đá vôi, nàng nhảy xuống chạy đến ôm Chiêu Phong từ đằng sau.
Chiêu Phong cậy tay của nàng, nàng càng ôm chặt hơn, Đàm Nhu nhẹ nhàng nói.
" Để ta như này một lát có được không, ta muốn ôm chàng quá."
Chiêu Phong lập tức cậy tay nàng ra, chàng quay người bế lấy Đàm Nhu đi về phía lán mà chàng dựng tạm, đặt Đàm Nhu ngồi xuống đó, chàng lấy từ trong tay nải ra một cái bánh nướng, Đàm Nhu hai tay đón lấy, Chiêu Phong nhóm lửa lên đã ngồi cạnh nàng, Đàm Nhu ăn từng miếng nhỏ mà tựa vào người chàng cho đỡ mệt hơn, Chiêu Phong vòng tay ra sau ôm lấy vai nhỏ của nàng.
Ánh lửa trong mắt Đàm Nhu sáng rực, màn đêm bao trùm lấy không gian này càng làm cho ánh mắt của nàng lung linh hơn, lúc này sau một hồi nói chuyện linh tinh với nàng Chiêu Phong đã nghiêm túc hỏi.
"Nhu Nhu, khi về ta có thể ở bên cạnh nàng được không?"
Đàm Nhu tự nhiên mà đáp.
"Ta rất thích ở bên cạnh chàng, cảm giác rất an toàn."
Chiêu Phong lại hỏi.
"Vậy, nàng có muốn ở bên ta mãi mãi không, quãng thời gian còn lại nàng có muốn ở bên cạnh ta không?"
Đàm Nhu nắm lấy tay còn lại đang để lên đùi chàng ấy, một tay cầm bánh và một tay nắm tay chàng, Đàm Nhu cười.
" Chàng có nhiều trọng trách, ta không thể làm phiền chàng được."
Chiêu Phong không nói nữa, chỉ có tiếng thở dài nặng nề của chàng ấy, Đàm Nhu nuốt xuống cổ họng miếng bánh cuối cùng liền khó xử.
" Rắc rối đều đến từ ta, ta chỉ gây phiền toái cho người khác mà thôi, thật ra ban đầu thân phận của chúng ta cũng đã định sẵn là không đến được với nhau, mặc dù ta cố chấp, nhưng Chiêu Phong à, chàng và ta sau này sẽ là hai người hai thế giới, như vậy thì khó xử lắm."
Chiêu Phong quay mặt đi, chàng ấy chẳng muốn nghe gì cả, chàng ấy chỉ thấy Đàm Nhu đang cố ý tránh né chàng ấy mà thôi, Đàm Nhu chỉ đang muốn dần dần cách xa chàng ra để chàng sau này bớt đau lòng hơn.
Nhưng Đàm Nhu không biết rằng càng làm như thế Chiêu Phong càng nhìn rõ tâm ý của nàng ấy, càng nhìn rõ thì càng không muốn xa nàng.
Chiêu Phong khuyên nàng.
"Nàng đừng nghĩ nhiều làm gì, ta đã tính hết đường đi cho bản thân rồi."
Và cả con đường phía trước của nàng, ta sẽ đưa nàng đi.
Đàm Nhu mỉm cười.
"Đúng là ta không thể lo cho chàng được, chàng chu toàn như vậy mà."
Vong Quốc, hoàng thượng như phát điên lên, vậy mà dám dâng sớ lên đưa chủ ý đưa đại hoàng tử lên làm thái tử, hoàng thượng ném ngay sớ vừa tấu xuống đất, hùng hổ đập bàn.
" Vậy mà dám không coi trẫm ra gì, ta còn khoẻ mạnh như thế đã tính cho ta tổn thọ sớm sao, hay cho trung thần, đúng là trung thần mà."
Hoàng hậu lúc này đi vào, người cầm quyển sớ lên, cũng không nhìn lấy cái nào vì rõ trong sớ viết gì, người đi lên hành lễ.
" Thần thiếp bái kiến hoàng thượng."
Hoàng thượng vẫn còn giận, người hất tay cho thôi mà không nói gì, hoàng hậu đi lên, nhẹ nhàng đặt sớ lên trên bàn, hoàng thượng cau mày nhìn người.
" Nàng xem, quan thần đã lộng hành cỡ này."
Hoàng hậu đứng một bên không dám can sự, một mẫu nghi thiên hạ thì người ta cũng cho là nữ nhân, làm sao có quyền lên tiếng trong chuyện triều chính, đặc biệt là với một người có thân phận bình dân như người.
Hoàng thượng bao năm vẫn chỉ sủng ái mình người, có những chuyện hoàng hậu là người giúp, người ôm lấy phu quân mình, vỗ vai người như trước đây vẫn thường an ủi.
" Hoàng thượng, người tức giận là vì chuyện bọn họ lấn lướt lời của người, tuy vậy họ cũng sốt sắng, chúng ta không thể dùng sự nóng nảy đáp lại họ được."
Hoàng thượng ôm lấy người hoàng hậu đã nguôi đi phần nào, người vừa nghe xong cũng đã thấy bản thân bình tĩnh hơn thì sẽ giải quyết được.
Đại hoàng tử lần trước bị An Nhĩ đốp lại một cú bất ngờ sửng sốt, nhưng khi về vẫn không bớt đi chút tình cảm nào với nàng ấy, cho nên dạo gần đây cứ hay thấy đại hoàng tử ở phòng thuốc chờ An Nhĩ, ái nữ nhà thái y cũng đã tránh mặt mấy lần, do cũng không tránh né mãi được nên thi thoảng An Nhĩ sẽ đi dạo một chút với đại hoàng tử.
Chiêu Nhiên vui sướng, trong lòng cứ nhảy múa, ai mà biết được, An Nhĩ vì tránh mặt đại hoàng tử mà đã không đến phòng thuốc để chế thuốc nữa, đều là ở nhà tự chế những bài thuốc đơn giản, vườn thuốc ở nhà cũng được nàng ấy chăm rất kĩ.
Hôm nay Chiêu Nhiên lại vào cung, muốn được ghé qua chỗ phòng thuốc gặp An Nhĩ một chút, nhưng đi đến vẫn không gặp được nàng, hoàng thượng lại bỗng dưng cho gọi, huynh ấy đến tàng thư các.
Chiêu Nhiên vừa bước vào, hoàng thượng đã đã ném xuống dưới chân huynh ấy một quyển sớ, Chiêu Nhiên ôm quyền xong cũng thắc mắc nhìn quyển sớ dưới chân mình.
" Phụ hoàng, sao người lại vứt xuống vậy?"
Hoàng thượng bảo huynh ấy nhặt lên đọc nội dung trong đó.
Hoàng thượng vừa cười thì sớ trên tay Chiêu Nhiên đã rơi xuống đất, huynh ấy sợ hãi quỳ xuống ngay sau đó.
" Phụ hoàng, chuyện này..."
Hoàng thượng chậc một tiếng kêu huynh ấy đứng lên.
" Ta còn chưa nói xong, Chiêu Nhiên à, con là huynh trưởng, con chính là người thích hợp."
Chiêu Nhiên vẫn quỳ.
"Con,... con thấy... Mình không thích hợp cho lắm."
Hoàng thượng đùng đùng tức giận.
" Biết ngay ba đứa con trai này chẳng làm được gì mà, cơ nghiệp này ông cha để lại thì không phải nên kế thừa đi hay sao, đến cái chuyện làm thái tử cũng không làm được thì sao xứng với danh con vua."