Thái Tử Thì Sao?

Chương 204




Đàm Nhu được Chiêu Phong bế chạy một đoạn đường dài, gần đến chỗ Hàn Nhi Đàm Nhu đã nhìn vào trán đổ mồ hôi của chàng ấy mà hỏi.

" Chàng không mệt sao?"

Chiêu Phong ngừng chạy, chàng bước đi điềm tĩnh, hơi thở cũng gấp gáp.

" Thật ra là có mệt, nhưng nếu ta không chạy thì nàng sẽ lại rơi vào tay hắn mất."

Đàm Nhu giãy, nàng đòi xuống đi bộ.

" Thả ta xuống đi."

Chiêu Phong giả vờ không nghe, đi được một đoạn nữa thì vì Đàm Nhu giãy quá liền cho nàng xuống, Đàm Nhu vừa đặt chân xuống đất đã vội đưa thanh kiếm cho

Chiêu Phong.

" Ta cảm thấy không khoẻ trong người, đường về chàng bảo hộ ta được không."

Chiêu Phong đặt lên trán nàng một nụ hôn, chàng gật đầu.

" Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, để nàng không bị tổn hại nào an bình về đến quê nhà."

Chiêu Phong một tay cầm kiếm một tay nắm chặt tay Đàm Nhu, hai bóng hình lớn nhỏ chênh lệch đi cùng nhau.

Hàn Nhi đi tiễn họ ở sau vườn cuối cùng đã đưa lại cho Chiêu Phong một hộp thuốc mới, hộp thuốc chỉ to bằng bàn tay Chiêu Phong, Hàn Nhi nhìn hộp thuốc lưu luyến.

" Ta đã thử nghiệm thuốc mới nhiều lần rồi, trong đây chỉ có một lọ thuốc mới thôi, còn lại đều là thuốc quen thuộc, rất cần đến mỗi khi nguy hiểm, ta có viết lại biểu hiện và cách dùng, viết tên thuốc lên trên lọ hết rồi, yên tâm ha."

Đàm Nhu giành lấy từ tay Chiêu Phong, nàng cầm chắc trong tay rất cảm động.

" Hàn Nhi, đa tạ huynh."

Chiêu Phong cúi người thì liền bị Hàn Nhi đưa tay ra ngăn.

" Ấy, ta không nhận nổi đâu."



Chiêu Phong cũng nhìn Đàm Nhu cười rồi mới đáp huynh ấy.

"Vậy thì hẹn ngày tái ngộ."

Đàm Nhu cúi người tạm biệt Hàn Nhi, Chiêu Phong kéo nàng đi đến gần bức tường, có một chiếc thang nhỏ bằng gỗ đã cũ rồi, Đàm Nhu thoăn thoắt trèo lên đó, nàng ngồi trên bức tường mỗi chân ở một bên, nàng đưa tay ra đón Chiêu Phong lên, Chiêu Phong đưa lại đồ cho nàng, tay nải, hộp thuốc đều ở trên tay, Đàm Nhu đang nhét hộp thuốc vào tay nải, Chiêu Phong đã một cú nhảy lên ngồi trên tường, sau đó lại nhanh chóng đi sang bên tường kia, đúng là tường của vườn thuốc thấp quá, người ta đều có thể nhảy qua nhảy lại thế này.

Chiêu Phong đứng bên bức tường kia đưa hai tay ra đón Đàm Nhu, nàng mỉm cười nhảy xuống, Chiêu Phong sợ đến mất mật.

" Nhỡ ta không đón được thì sao, đưa tay ra là được rồi mà."

Đàm Nhu hai tay ôm tay nải, mắt nhắm tịt, cả người nằm gọn trong vòng tay Chiêu Phong, nàng nhìn Chiêu Phong cười khúc khích.

" Chẳng phải chàng đã đón được ta rồi đó sao."

Chiêu Phong và Đàm Nhu ra đến chợ mua một con ngựa, Đàm Nhu ngồi trước Chiêu Phong ngồi sau, cả hai cưỡi trên con ngựa đó chạy một mạch về phía trước, nơi ánh mặt trời đang đi lên cao, cả hai đi về phía trước đón lấy ánh nắng ấm cũng như đón lấy một tương lai tốt đẹp hơn.

Chân ngựa chạy không ngừng nghỉ, chạy từ sáng đến lúc chiều mới đi bộ chậm rì, đến nơi cao nguyên bãi cỏ xanh mướt Chiêu Phong xuống ngựa dắt ngựa đi ăn cỏ,

Đàm Nhu vẫn ngồi trên ngựa, Chiêu Phong nói.

"Nàng cứ ngồi trên đó đi, ta sẽ đưa nàng đi tìm chỗ nghỉ lại."

Đàm Nhu hướng mặt về phía trước đón gió tạt đến, nàng nhìn xung quanh chẳng có ngôi nhà nào tìm đâu ra chỗ nghỉ chân chứ, nàng thở dài.

" Nhưng xung quanh đây không có chỗ nghỉ chân, ta cảm thấy bốn phía đây đều là cỏ dại, đến cây cao cũng không có."

Chiêu Phong vẫn điềm tĩnh mỉm cười đáp lại nàng.

" Không sao đâu, nhiều cỏ như vậy nhân tiện để ngựa ăn, không có chỗ nghỉ chúng ta tự dựng lều cũng được mà."

Đàm Nhu bỗng nhiên nhảy xuống khỏi ngựa, nàng đi qua bên Chiêu Phong, bàn tay nhỏ đan vào bàn tay to, hai đôi chân bước đều mà không cần sắp đặt, Đàm Nhu hỏi Chiêu Phong.

" Nếu như chàng không phải thái tử, ta không bệnh tật thế này thì ta và chàng sẽ có cuộc sống như thế nào?"

Chiêu Phong vội đáp.

"Sẽ sống như người bình thường."



Đàm Nhu nhìn chàng ấy cười, Chiêu Phong lại nói thêm.

" Chúng ta sẽ là đôi vợ chồng đơn giản, cuộc sống đơn giản, bữa cơm đơn giản, công việc đơn giản,..."

Chiêu Phong siết chặt tay Đàm Nhu hơn, khoé mắt hơi cay, Đàm Nhu cúi đầu xuống nhìn theo từng bước chân của mình và đối phương, nàng buồn bã nói.

"Như vậy rất tốt, chỉ tiếc là ta ngắn hạn, không thể cùng chàng sống đến đầu bạc răng long."

Chiêu Phong đưa ngón tay đặt lên môi nàng, không cho nàng nói những chuyện buồn bã, Chiêu Phong đưa tay chỉ về phía trước.

" Đi về phía trước nữa sẽ có lán cỏ, chúng ta đêm nay nghỉ lại đó."

Đàm Nhu nhón chân cố gắng nhìn về phía trước, Chiêu Phong cười đẩy đầu nàng xuống.

" Nàng có nhón cỡ nào cũng không thấy đâu."

Đàm Nhu lườm nguýt.

"Chàng chê ta."

Chiêu Phong nhún vai nói.

" Ta có nói thế sao?"

Chiêu Phong kéo ngựa chạy đi, Đàm Nhu đuổi theo chạy ra trước chắn đường chàng ấy.

"Chàng được lắm, dám chê ta."

Chiêu Phong cười đáp.

" Ta có nói chê gì nàng đâu chứ, là nàng tự nhận."

Đàm Nhu không chấp nhặt, nàng mỉm cười quay người đi, khoảng không gian lộng gió thoải mái như vậy thật là muốn sống mãi, thật khó để có được một tâm hồn thoải mái như bây giờ, Chiêu Phong não lòng, chàng ấy nhìn dáng vẻ nhỏ bé này tiếc nuối.

Đàm Nhu, nàng nói ta nên tìm người khác để lập thất, nhưng ta không thể, cảm giác của ta với nàng ngày một lớn dần, nếu như ngày đó ta ra ngoài không gặp lại nàng thì đến năm nay chắc có lẽ hình bóng của nàng sẽ mờ dần, nếu như không có duyên phận thì sao ông trời lại cho chúng ta gặp nhau.