Thái Tử Phi Trùng Sinh

Chương 9




12

Cũng may Phó Thanh Thanh không hỏi ta nữa mà đồng ý ngay, nói rằng dù ta có làm gì thì cũng sẽ giúp đỡ.

“Cho dù ngươi thực sự nhờ ta đi cướp rể, ta cũng sẽ làm.” Nàng nháy mắt trêu chọc.

"Hiện tại ta không thích Thái tử, về sau đừng trêu chọc ta chuyện này."

"A? Tại sao? Không phải ngươi nói trừ phi là Thái tử sẽ không gả sao? Nước trong não ngươi từ khi nào mà cạn sạch vậy?"

“Não ngươi mới ngập nước.” Ta đưa tay vỗ nhẹ đầu nàng, đe dọa: “Chuyện này ngươi phải ngậm miệng lại.”

Phó Thanh Thanh lên mặt với ta, đưa tay lấy một miếng bánh hoa quế nhét vào miệng, vừa ăn vừa lẩm bẩm nói: “Ta biết, ta biết, ta không phải con nít, phải nghiêm khắc với miệng của ta. Nhân tiện, ngươi không thích Thái tử nữa, bây giờ ngươi thích ai, có nên xem xét Ca ca ta không?"

“Vẫn chưa hết hy vọng? Ngươi còn muốn ta làm tẩu tẩu của ngươi à?"

Nàng nghiêng cái đầu tròn đáng yêu của mình, gật đầu như lạch cạch: “Ừ.”

“Cút, Ngươi muốn ta làm tẩu tẩu của ngươi, nhưng ta chưa muốn ngươi làm muội muội của ta.”

"Hừ, đồ vô ơn này, năm đó ca ca của ta đã cứu ngươi một mạng, ngươi còn không biết lấy thân báo đáp à?"

"Ta còn cứu mạng ngươi, sao ngươi nháy mắt đã vào cung thành thê thiếp rồi?"

"Hừ, ngươi không phải nam nhân, ta gả cho ngươi, ta sẽ thành góa phụ."

“Trong mắt ta, Ca ca ngươi vẫn chưa phải là nam nhân, nếu ta làm tẩu tẩu ngươi, thì sẽ có hại cho cả hai chúng ta.”

"Đó là do ngươi quá mạnh mẽ, ngươi mới nghĩ ca ca ta không phải là nam nhân, ca ca ta rất lợi hại phải không?"

Phó Thanh Thanh là Tiểu muội của ca ca nàng, tất nhiên nàng ngưỡng mộ ta hơn ca ca, dù sao ta đã cứu mạng nàng khi nàng còn nhỏ.

Bây giờ ta cũng muốn cố gắng hết sức để cứu lấy mạng sống của nhà nàng ta, cũng như báo đáp lòng tốt của ta, dù sao thì ca ca nàng cũng đã cứu mạng ta…

Việc này diễn ra suôn sẻ hơn ta mong đợi.

Ta đã đánh giá thấp năng lực của Phó Thanh Thanh trong cung, cho rằng nàng ở trong cung cũng giống như ở nhà, chỉ biết ăn uống vui chơi, không ngờ chỉ trong một năm ở trong cung, mối quan hệ và trí tuệ của nàng đã trưởng thành rất nhiều.

Nhưng đồng thời ta cũng cảm thấy hơi tiếc cho nàng.

Tiểu cô nương ngày xưa phải được dìu đến tận xe ngựa, tiểu cô nương trước khi vào nhà xí phải có người dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài, hôm nay theo ta từ nhà xí bẩn nhất, trèo lên hòn non bộ, rồi từ cửa sổ trèo vào lãnh cung.

Sao ta có thể có được một cộng sự tốt như vậy?

"Phó Thanh Thanh..." Lời cảm ơn, những lời sến sẩm còn chưa nói ra khỏi miệng, Phó Thanh Thanh đột nhiên chỉ vào ta cười lớn: "Hahahaha, Tống Tiểu Miêu, bây giờ ngươi giống hệt như một con mèo hoang vừa mới chui ra khỏi thùng rác vậy, mặt bẩn quá.”

"Ngươi còn nói ta, nhưng ngươi không giống ta, ngươi chẳng những bẩn, còn hôi thối."

"A, thật hôi quá, ta sắp nôn rồi!" Nàng hôn tay áo, cuối cùng đi thẳng vào phòng trong để nha hoàn chuẩn bị nước tắm rửa.

Đồng thời, nàng không quên lớn tiếng hét với ta: “Tống Tiểu Miêu, ngươi mau tắm rửa đi, ngươi cũng hôi quá.”

"Đến đây."

Bể tắm rất rộng, ta và Phó Thanh Thanh cùng nhau tắm trong bể, giống như khi còn nhỏ, gội đầu, tắm rửa, kỳ lưng cho nhau, thậm chí còn nghịch nước té nhau.

Sẽ tuyệt vời biết bao nếu ta thực sự có thể quay trở lại tuổi thơ của mình.

Ta ngủ lại ở trong Cung của Phó Thanh Thanh một đêm, nhờ Ngọc nhi cải trang đến gặp Cố Yến Huân, nói cho huynh ấy biết những chuyện ta biết ngày hôm nay và đưa cả bằng chứng minh oan của tiên hoàng hậu cho huynh ấy.

Chuyện này ta không thể lộ mặt, Phó Thanh Thanh đương nhiên cũng không thể lộ mặt, cho nên người thích hợp nhất chính là Cố Yến Huân.

Ta rất lo lắng cho sức khỏe của huynh ấy, vì thế cho đến hôm sau biết tin huynh ấy sẽ đích thân vào cung, ta mới xuất cung về nhà.

Ngày mai Tống Lăng xuất giá, ta không nên ở trong cung quá lâu.

Ta vừa đi, mẹ đã trách ta: “Con bé này, lúc nào đi gặp Thanh Thanh thì chẳng được, cứ phải tối hôm qua đi, ngày mai muội muội thành thân rồi, sao con không quan tâm gì vậy? "

"Con rất quan tâm mà, cho nên hôm nay con không vào cung tìm Thanh Thanh đó?"

"Con..." Mẹ ta bị ta chọc tức không nói nên lời.

Ta lưỡng lự một lúc rồi liền dỗ mẹ nói: “Được rồi mẹ ơi, có phải gả đến ở nước khác đâu, phủ Thái tử cách đây không xa, lúc nào cũng có thể về thăm mẹ mà, hơn nữa con vẫn đang ở nhà, vẫn có thể ở bên mẹ mà." .

Hiện tại ta có chút lo lắng, nếu ngày mai Tống Lăng xảy ra chuyện gì, cha mẹ ta sẽ đau lòng lắm…

Hay là tìm cơ hội để nói cho họ biết bộ mặt thật của Tống Lăng?

Nhưng nói với họ, liệu họ có tin điều đó không?

Với tính tình của cha mẹ ta, nếu biết kiếp trước ta thê thảm như vậy, chắc chắn họ sẽ càng đau lòng hơn, nhưng nếu họ không tin Tống Lăng là kẻ lòng dạ rắn rết, nhất định sẽ trách ta....

Và cho dù họ thực sự biết Tống Lăng ác độc như vậy, chắc chắn họ cũng sẽ có tấm lòng của một người mẹ, người cha, cầu xin ta tha mạng cho nàng ta... Sau khi cân nhắc, ta quyết định vẫn chưa nói cho họ biết.

Giờ tuất ba khắc, ta nhận được tin từ trong cung.

Cố Yến Huân kịp thời chạy đến lãnh cung, cứu được Tiên hoàng hậu. Ta còn biết được một tin tàn nhẫn hơn... Hoàng đế đã sớm biết chuyện này không liên quan gì đến Tiên hoàng hậu, nhưng vẫn để Tiên hoàng hậu chịu trách nhiệm.

Về phần hoàng hậu hiện tại, sự việc này có thể không ảnh hưởng lớn đến bà ta. Ai biết hoàng đế không phải là con ruột của Thái hậu?

Nhưng có thể cứu được Tiên hoàng hậu, việc ta trùng sinh quay trở lại không phải là vô ích.

Đáng tiếc là bây giờ vẫn chưa nhìn thấy được khuôn mặt tức giận của hoàng hậu.

13

Ngày mùng 1 tháng 10, Thái tử lần đầu nạp thiếp, có thể nói cả nước đã vui mừng.

Tuy là Trắc phi nhưng vì là con gái Tống gia nên cũng được tổ chức long trọng hơn.

Tuy nhiên, bên ngoài náo nhiệt, nhưng Tống phủ thì gần như sắp nổ tung.

Bởi vì giá y mẹ ta thêu cho Tống Lăng đã biến mất.

Cha ta đã sai người tìm khắp Tống phủ nhưng không tìm được giá y thêu hoa mẫu đơn xinh đẹp.

Tất nhiên là họ không tìm được, bởi vì đêm qua ta đã ra lệnh cho Tiểu Ngọc lẻn vào cung, nhờ Phó Thanh Thanh giữ nó cho ta.

Ta không thể nào để Tống Lăng ch.ết trong giá y do mẹ ta thêu được.

Thật sự không còn cách nào khác, cha ta xòe tay nói: "Không tìm được thì thôi, không phải Thái tử đã sai người mang giá y tới sao?"

Tống Lăng giả vờ khóc nói: “Nhưng là mẹ tự thêu, con muốn mặc đồ mẹ tự thêu.”

Nhưng cũng không thể coi là giả vờ, có lẽ nàng ta thực sự muốn mặc giá y do mẹ ta thêu, bởi vì điều đó có nghĩa là Tống gia rất coi trọng nàng ta, cho nên dù nàng ta có làm Trắc phi, nhưng khi gả vào hoàng thất, cuộc sống cũng sẽ không đến nỗi quá tệ.

Mẹ ta trấn an: “Không sao đâu, chỉ cần con thấy hạnh phúc, thì mặc giá y gì cũng không sao. Tiểu Thúy, mau đi lấy Giá y do Thái tử gửi đến đây.”

Ta nhanh chóng nắm lấy tay nha hoàn Tiểu Thúy, giả vờ xấu hổ nói: "Cái đó... hôm trước Thái tử quả thực cho người đưa giá y đến, nhưng không phải mẹ ta đích thân thêu giá y rồi sao, nên ta đã nhờ người của phủ Thái tử trả lại.”

Tống Lăng lúc này thật sự sắp khóc: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

“Gửi cử người qua lấy ngay bây giờ nhé?” Ta “tốt bụng” đề nghị.

Cha ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mặc dù phủ Thái tử cách đây không xa, nhưng đi đến đi về vẫn phải mất một hai canh giờ, nếu không nhanh, sẽ lỡ giờ lành.”

Mẹ ta đồng tình với vẻ mặt buồn bã: “Đúng vậy, đến lúc hoàng đế trách tội, chúng ta cũng không thể giải thích được.”

“Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Ta tiếp tục hỏi, khiến Tống Lăng gặp rắc rối.

Tất nhiên ta biết thời gian không kịp, mới đi tìm giá y, ta lại cố tình chần chừ một chút.

Cả nhà đều nhìn nhau, thấy cha mẹ thật sự đau đầu, ta đề nghị: “Con nhớ ra con có một chiếc váy màu đỏ, có lẽ muội muội có thể mặc được.”

"Cái này..." Mẹ ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Tống Lăng cũng tràn đầy bất đắc dĩ, nàng cảm thấy thành thân mà phải mặc bộ đồ cũ của ta, hơn nữa vẫn là chiếc váy đơn giản.

Nhưng cha ta vừa nhìn thấy chiếc váy đỏ, ông liền nói: “Dù sao thì đều là váy đỏ, không phải chiếc nào cũng giống nhau. Chỉ cần mặc cái này thôi, chúng ta không thể bỏ lỡ giờ lành được.”

Không còn cách nào khác, Tống Lăng chỉ có thể mặc chiếc váy đỏ của ta ngồi vào kiệu hoa.

Phó Thanh Thanh nhìn thấy nàng ta mặc váy đó xuất giá, lén lút giơ ngón tay cái lên với ta: “Tống Tiểu Miêu, thật sự chỉ có ngươi.”

Chiếc váy này... thực ra là ta lấy từ Thanh Lâu về, có một hoa khôi từng mặc chiếc váy này hát, ai đã từng đến hoa lâu chắc hẳn đã nhìn thấy.

Tất nhiên Thái tử cũng đã từng đến nơi đó.

Phó Thanh Thanh bước vào cửa, nghe thấy bọn trẻ khen tân nương xinh đẹp, môi nàng ta gần như chạm tới trời, nhưng khi nàng ta nghe thấy có người nói giá y nàng ta mặc trông quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, mặt nàng ta trở nên rất không vui.

Dù có dát vàng bạc nhưng nàng ta cũng không thể ngăn được mùi phong trần trong chiếc váy đó.

Cha ta, người chỉ biết say mê nơi chiến trường, mẹ ta một lòng với y thuật nên không biết nhiều về điều này, những người hầu đó cũng không biết, cho dù họ biết, họ cũng sẽ không phơi bày nó trước mặt ta.

Khi Phó Thanh Thanh biết rằng mình đã làm chuyện xấu, thì người đã ngồi trên kiệu hoa rồi.

Tống Lăng, nàng không xứng mặc giá y mẹ ta may, nhưng để nàng mặc y phục của một hoa khôi đã coi như là một an táng long trọng đối với nàng ta rồi.

Giờ ngọ một khắc.

Có người truyền tin tới nói rằng Tống Lăng đột ngột qua đời ở phủ Thái tử, mọi người trong phủ Thái tử hiện tại đang hoảng loạn lo việc hậu sự.

Nhị tiểu thư nhà họ Tống ch.ết một cách bí ẩn trong đêm tân hôn, hoàn toàn khỏa thân và khuôn mặt bị biến dạng...

Sáng sớm hôm sau, ta bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của cha.

"Con gái, Muội muội của con, nó đã..." Nhìn thấy cha ta bật khóc, ta có chút buồn bã, vội đỡ ông lên nói: "Cha, đã xảy ra chuyện gì, từ từ kể cho con nghe đi."

Dù sao thì cũng nuôi dưỡng như con gái ruột trong nhiều năm như vậy, nên ít nhiều vẫn có chút tình cảm, ta đã đoán trước được phản ứng của cha mẹ.

Ta đi cùng cha mẹ đến phủ Thái tử đòi một lời giải thích, Cố Sinh Minh nhìn thấy cha mẹ ta, áy náy quỳ xuống, nhưng lại không thể đưa ra lời giải thích hợp lý.

Tất nhiên, tất cả những điều này đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.

Nhưng có người ch.ết trên giường hắn, hắn nằm bên cạnh, ai có thể tin rằng không liên quan gì đến hắn.

"Nhạc phụ đại nhân, chuyện này thật sự không liên quan gì đến con, xin người hãy tin con."

Cha ta không nhìn hắn mà đi vào phòng, bế người phủ vải trắng từ trên giường lên: “Lăng Lăng đừng sợ, cha sẽ đưa con về nhà.”

Ta thực sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy cha mẹ mình như thế này...

Nhưng nếu Tống Lăng không chết, tương lai người nhà ta có thể sẽ ch.ết, ta cũng không thể mềm lòng!

Hậu sự của Tống Lăng đã giải quyết xong, ở lại với cha mẹ ta thêm vài ngày nữa, tháng 10 đã trôi qua được nửa rồi.

Ta nhờ Ngọc nhi viết một bức thư cho Cố Yến Huân, hẹn huynh ấy về nơi cũ để chữa trị chân, nhưng rồi phát hiện ra rằng huynh ấy đã đợi ta ở đó mấy ngày.

"Thực xin lỗi, Vương gia, mấy ngày nay trong nhà có một số việc cần phải xử lý." Không ngờ Cố Yến Huân ngày nào cũng đến đây đợi ta, ta cảm thấy rất áy náy, hối hận vì đã không liên lạc với huynh ấy sớm hơn.

“Không sao đâu, ta hiểu rồi.” Huynh ấy đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt ta, trong mắt tràn ngập cảm xúc mà ta không thể hiểu được.

“Tống Yên, ngươi là người như thế nào?” Ánh mắt huynh ấy trở nên vô cùng nóng, như muốn nhìn thấu ta.

"Bất kể ta là người như thế nào, vương gia xin hãy tin ta, Tống Yên, sẽ không bao giờ hai lòng đối với Vương gia."

"Thật sao?" Huynh ấy nhướng mày, đứng thẳng lên và tránh xa ta.

"Vâng." Ta trịnh trọng trả lời, sau khi trả lời lại hỏi: "Vương gia, Hoàng hậu nương nương thế nào?"

Biết ta đang hỏi về mẹ huynh ấy, tiên hoàng hậu, huynh ấy nhẹ nhàng đáp: “Người đã dưỡng bệnh tại phủ một thời gian, sức khỏe đã ổn.”

" Vậy thì tốt rồi."

"Ngươi..." Huynh ấy nhìn ta, mở miệng như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng huynh ấy nuốt lại câu hỏi và nói thẳng: "Chúng ta bắt đầu thôi."

"Vâng."

Vì dừng nửa tháng nên không thể trực tiếp dùng phương pháp trị liệu nghiêm khắc nên ta bắt đầu lại từ đầu, dùng phương pháp điều trị nhẹ nhàng nhất để xoa dịu cơn đau của huynh ấy trước.

Ta không ngờ rằng Cố Yến Huân có thể ngủ quên trong quá trình điều trị.

Mặc dù trước đó huynh ấy đã nhắm mắt ngủ thiếp đi vài lần nhưng chưa bao giờ ngủ quên, nhưng lần này thực sự đã ngủ cho đến khi kết thúc đợt điều trị và không tỉnh dậy.

Ta lấy chăn đắp lên chân huynh ấy, đứng dậy chuẩn bị rời đi để huynh ấy chợp mắt, không ngờ vừa lúc ta chuẩn bị đứng dậy, huynh ấy đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cổ tay ta, lẩm bẩm: “Đừng rời đi. .."

"Được rồi, ta sẽ không đi, ngài ngủ ngon nhé, A Yến."

Nhìn đôi lông mày cau lại của huynh ấy hơi giãn ra, trong lòng ta như có một tảng đá lớn lặng lẽ rơi xuống.

Có phải cuối cùng huynh ấy cũng đang cố gắng tin tưởng ta?

14….