Thái Tử Phi Trùng Sinh

Chương 8




11

Trưa ngày hôm sau, ta đến quán trọ Ưu Tâm đợi Cố Yến Huân, ta đợi huynh ấy cả buổi chiều, nhưng huynh ấy không xuất hiện.

Ta tưởng huynh ấy đã quên sau một ngày nên hôm sau ta đến quán trọ đợi huynh ấy, nhưng đợi huynh ấy bốn ngày liên tục mà huynh ấy vẫn không xuất hiện.

Ta tìm kiếm ký ức kiếp trước nhưng lại không nhớ chuyện gì đã xảy ra với huynh ấy vào lúc này… Chẳng lẽ vì ta không gả cho Thái tử nên nhiều chuyện đã thay đổi?

Về đến nhà, ta nhờ Ngọc nhi cử người lặng lẽ hỏi thăm tin tức về Cố Yến Huân, đến ngày thứ năm, thuộc hạ của huynh ấy truyền tin tới rằng huynh ấy bị say nắng, hôn mê bất tỉnh trong vài ngày qua.

"Tại sao lại thế? Bây giờ người thế nào? Tỉnh lại chưa? Thái y đến xem bệnh chưa?" Ta liên tiếp hỏi mấy câu, Ngọc Nhi an ủi: "Tiểu thư, người yên tâm, ta sẽ nhờ người đi hỏi thăm, Vương gia là người tốt chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Làm sao ta có thể yên tâm được?

Chân của huynh ấy vốn đã bị trúng độc, giờ lại bị thương và hôn mê…

“Không được, ta phải đi xem xem.” Ta phải tìm cách đến phủ của huynh ấy để gặp huynh ấy.

"Tiểu thư..." Ngọc Nhi kéo ta, gần như khóc lên: "Tiểu thư, lúc này tiểu thư đến gặp Tam Vương gia là không thích hợp, Mẫu thân của Vương gia đang bệnh nặng ở trong lãnh cung, cho dù là Tam Vương gia ở bên ngoài điện ba ngày, Hoàng đế không chịu mở miệng để thái y đến chữa trị, nếu lúc này đi gặp Tam Vương gia... sẽ mang đến chỉ trích cho Tống gia chúng ta."

Khi Ngọc nhi nói điều đó, ta chợt nhớ ra.

Vào thời điểm này ở kiếp trước, ta đang bận gả cho Thái tử, không để ý đến Cố Yến Huân.

Sau này ta mới biết mẫu thân của Cố Yến Huân đã qua đời một ngày trước ngày đại hôn của ta với Thái tử, đương nhiên để hôn sự của ta và Cố Yến Huân không bị ảnh hưởng, chuyện này cũng không bị truyền ra ngoài cung.

Ngày thành thân của Tống Lăng và Thái tử cũng giống như ngày thành hôn của ta ở kiếp trước, như vậy hai ngày nữa mẫu thân Cố Yến Huân sẽ ch.ết oan uổng!

Lãnh Cung...

Ta không phải người trong cung, cho nên không biết Lãnh Cung ở đâu, cũng không thích hợp đi vào, nhưng có người có thể.

"Ngọc nhi, đi theo ta vào cung!"

Ta là Đích nữ của Tống đại tướng quân, tất nhiên sẽ không có ai ngăn cản ta ra vào cung.

Sau khi vào, ta đi thẳng đến Chỉ Thanh Uyển, khi bước vào, ta nhìn thấy Phó Thanh Thanh cùng các cung nữ đang chơi đá cầu.

Thấy ta tới, nàng ta đá quả cầu dưới chân về phía ta.

Ta liếc nhìn nàng ta, quay người lại và đá quả còn xuống mái nhà.

"Ngươi..." Phó Thanh Thanh tức giận chỉ vào mũi ta, muốn mắng ta, nhưng lại không nghĩ ra lời nào hay ho, đành phải nghiêm khắc nói: "Tống Mao Yên, hãy trả lại quả cầu cho ta."

"Không phải là không thể lấy cho ngươi, nhưng ngươi trước tiên phải hứa với ta một chuyện."

"Ta biết, không có việc gì không vào Tam Bảo Điện, Tống Tiểu Miêu ngươi đến đây nhất định chẳng có mục đích tốt đẹp gì." Phó Thanh Thanh chống tay lên hông, trông không giống một phi tần chút nào, thở dài một hơi, giả vờ tức giận giống như khi còn nhỏ.

Vì tính tình nóng nảy của ta nên hồi nhỏ mẹ đặt cho ta biệt danh Tống Tiểu Miêu, khi ta lớn lên, mẹ cảm thấy gọi ta là Tống Mao Yên quá khó nghe nên gọi ta là Tống Tiểu Miêu.

“Nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ lấy bánh hoa quế mẹ ta làm cho Phó đại nhân ăn.” Ta giả vờ quay người bỏ đi, nhưng nàng ta nhanh chóng tiến tới giữ ta lại, “ayyaa, đến cũng đã đến rồi, ngồi xuống uống trà, có chuyện gì mà không thể thương lượng được."

Nàng thích nhất món bánh hoa quế do mẹ ta làm, chỉ cần có thứ này trong tay thì không có chuyện gì nàng ta sẽ không đồng ý.

Về kiếp trước Phó Thanh Thanh, ngoài đường tình duyên trắc trở, thì vì Ca Ca thề ch.ết không theo Thái tử, nên kiếp trước cả nhà còn bị coi là phản nghịch,bị giam ở đại lao, thậm chí đến cuối cùng, ta cũng không biết liệu nàng ta đã ch.ết hay còn sống.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ của Phó Thanh Thanh, mũi ta hơi đau, không nhịn được bước tới ôm nàng ta.

"Ayyy... Tống Tiểu Miêu, ngươi có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì nói với ta, đừng để ta làm ra chuyện này..."

Hai bọn ta lớn lên trong quân doanh, cùng nhau nô đùa,vui vẻ như hai đứa con trai, chưa bao giờ thân thiết đến thế.

Cảm thấy cơ thể nàng hơi cứng lại, ta nhanh chóng buông nàng ra.

“Ngươi sẽ không đến nhờ ta giúp đỡ chuyện hôn nhân đại sự của ngươi chứ?” Nàng biết rằng ta đã từng thích Thái tử, có lẽ nàng nghĩ rằng ta đến gặp nàng là để nhờ nàng giúp hoàng đế thu hồi lại thành ý, không để Thái tử cưới Tống Lăng.

"Đương nhiên là không phải." Ta nhanh chóng phủ nhận, sau đó kéo nàng vào phòng, kể cho nàng nghe về việc cứu mẫu thân Cố Yến Huân.

Nàng trợn mắt kinh ngạc: "Ngươi nói muốn cứu ai? Tiên hoàng hậu?"

"Suỵt... nhỏ giọng đi."

"Tiên hoàng hậu bị oan."

Mẫu thân của Cố Yến Huân là tiên hoàng hậu. Lúc còn sống, Thái hậu rất yêu quý tiên hoàng hậu, mẫu thân của Cố Yến Huân, là con gái của Thừa tướng, sau này Thừa tướng bị buộc tội tham nhũng, nhận hối lộ, dần dần không được sủng ái.

Cho đến khi bị vu oan, làm hại Thái hậu trước đây bị gi.ết, hoàng đế đã phế truất chức vị hoàng hậu của người, đưa người vào lãnh cung, không cho phép ai vào thăm.

Khi tiên hoàng hậu được sủng ái, mọi người đều cho rằng Cố Yến Huân sẽ là thái tử, nhưng họ không ngờ rằng cuối cùng lại xảy ra biến cố, càng không nghĩ đến Cố Yến Huân sẽ bị tàn tật cả hai chân.

Nghe ta nói xong, Phó Thanh Thanh cũng không quá ngạc nhiên, ngược lại thở dài nói: "Ayy, hậu cung thực sự quá phức tạp."

“Người duy nhất có thể giúp ta trong chuyện này chỉ có ngươi thôi.” Ta nắm tay Phó Thanh Thanh, chân thành nói.

Thay vì giúp ta, nàng thực sự đang giúp chính mình.

Bởi vì người chủ đảo chuyện này chính là hoàng hậu đương nhiệm, bề ngoài thì hiền lành nhưng thực chất lại là người đứng sau âm thầm thao túng tất cả chuyện này.

Mà Cố Sinh Minh chính là con trai của bà ta, việc bà ta làm chính là giúp Cố Sinh Minh giải trừ hậu họa sau này, giúp hắn thuận lợi trở thành hoàng đế.

Tất nhiên, ta không thể nói với Phó Thanh Thanh những điều này.

12…..